Nếu hỏi lý do vì sao Hạ Trừng không chịu đáp lại Lục Trí Viễn, cũng không phải cô sợ anh ta không chịu trách nhiệm.

Với hoàn cảnh hiện tại, cô vốn không cần người khác chịu trách nhiệm với mình.

Hai người ở cùng một chỗ quan trọng nhất là phải yêu thích lần nhau, vui vẻ với đối phương. Bọn họ đều là người trưởng thành, làm chuyện kia cũng là chuyện sớm muộn.

Nhưng cô lùi bước là vì cho rằng chưa đến lúc thích hợp. Dường như giữa cô và anh ta còn thiếu chút gì đó, nhưng cái chút gì đó lại rất quan trọng.

Đừng nói kích tình, chỉ cần nghĩ đến phải cởi sạch quần áo, lõa thể trước mặt anh ta là cô đã rất xấu hổ rồi.

Sau khi xong việc, cô phải nói cái gì với Lục Trí Viễn đây?

Khen anh ta? Chê anh ta? Dường như đều không ổn.

Mạnh mẽ giữ vững tinh thần, ôm nhau nói chuyện phiếm thì có vẻ rất giả tạo. Còn nằm ngáy o o thì hình như không được tôn trọng người ta cho lắm.

Thảo nào trong phim, mấy tên đàn ông kia cũng phải hút thuốc, để tránh khỏi cảnh tượng xấu hổ hai người không có gì để nói này.

Hạ Trừng thừa nhận, quả thật cô không phải người có tính cách cởi mở.Cô rất nhạy cảm, còn hay lo trước lo sau, mà nỗi lo lớn nhất là Lục Trí Viễn đột nhiên muốn chịu trách nhiệm với cô.

Lúc đầu chỉ đơn giản là trai gái yêu nhau, nhưng chỉ cần dính dáng đến hai chữ này thì tất cả coi như xong.

Trừ khi kết hôn, chứ nếu chia tay thì giữa bọn họ sẽ có mối liên hệ không rõ ràng.

Mặc dù cô không nghĩ anh ta sẽ kích động như vậy, nhưng chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, cô không dám đánh cược.

Cho nên Hạ Trừng có thể dễ dàng tìm ra lý do để thẳng thừng từ chối lời Lục Trí Viễn vừa nói.

"Tôi phải về nhà, đừng quên cha tôi sẽ chờ cửa chúng ta."

Gần đây, không có bao nhiêu cô gái có thể tìm được cái cớ đường hoàng để từ chối lời mời ra ngoài của người khác khi phải hành tẩu giang hồ.

Kém hơn một chút thì là: "Chồng hoặc bạn trai của tôi sẽ không vui."

Kém nhất chính là: "Cha tôi không cho phép tôi về nhà muộn."

Lý do tốt nhất chính là: "Con tôi đang chờ tôi về giúp nó làm bài tập."

Lời này vừa ra khỏi miệng, đảm bảo có thể dập tắt ham muốn của đối phương chỉ trong nháy mắt.

Quả nhiên, Lục Trí Viễn lập tức tỉnh táo lại: "Xin lỗi, anh uống quá nhiều nên mới nói ra mấy lời đó."

Hạ Trừng chưa kịp nói gì để an ủi cảm giác thất vọng của anh ta thì đã nhìn thấy một người vô cùng đáng ghét. Hắn ta đang đi tới từ một chỗ khác của sàn nhảy.

Quý Mặc Sinh chủ động tới chào hỏi bọn họ, có lẽ Lục Trí Viễn cũng không ngờ sẽ gặp được hắn ta ở chỗ này.

"Lục soái, đã lâu không thấy cậu ra ngoài, không ngờ hôm nay lại trùng hợp như vậy. Sao vậy, có bạn mới à." Hắn ta cười xấu xa: "Đã bị tôi phát hiện thì đừng giấu nữa, mau mau dẫn đến giới thiệu cho mấy anh em biết mặt đi nào."

Hắn ta nói đám anh em kia đang ở phòng VIP trên lầu.

Đương nhiên Lục Trí Viễn có quen mấy người này, ngày thường bọn họ chính là bạn bè chơi chung với nhau.

Quý Mặc Sinh vốn đang đùa giỡn không đàng hoàng, nhưng sau khi nhận ra người bên cạnh Lục Trí Viễn chính là Hạ Trừng thì nụ cười của hắn ta nhanh chóng xụ xuống.

Nhưng dù sao hắn ta cũng là người làm ăn, xã hội đã tôi luyện hắn ta thành một người tinh ranh. Chưa tới vài giây, hắn ta đã thay đổi vẻ mặt cứng ngắc vừa rồi.

Hắn ta làm như quen biết, nói: "Ồ, Hạ Trừng, không ngờ bạn gái Lục Trí Viễn chính là em. Mặc dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhưng đó đều là chuyện trong quá khứ. Mong em đừng tính toán lúc ấy anh không hiểu chuyện."

Hạ Trừng không trả lời.

Cô tự biết mình không có mặt mũi lớn như vậy, có thể để cho Quý Mặc Sinh nói lời xin lỗi. Hắn ta khách sáo như thế chính là vì có Lục Trí Viễn ở đây.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, lại là bạn làm ăn trên thương trường, trước tiên hắn ta phải chịu đựng cơn tức này, nếu không sao có thể tiếp tục làm bạn trong tương lai.

Lục Trí Viễn giải vây tình huống lúng túng trước mắt: "Quý Mặc Sinh, cậu hóng gió chỗ nào thì mau lăn về chỗ đó đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng tôi."

Quý Mặc Sinh suy nghĩ một lúc, hỏi: "Ảnh hưởng cậu làm chuyện gì? Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, mọi người đều đang ở trên đó, cậu không lên tiếng chào hỏi cũng không ghé qua, chúng ta là năm anh em đấy, cậu đừng không thú vị như thế."

Từ đầu đến cuối, Lục Trí Viễn vẫn mỉm cười nhưng cũng không dời bước.

Hạ Trừng âm thầm thở dài, cô không thể không để ý tới Quý Mặc Sinh, nhưng đàn ông bọn họ tự có cách xã giao qua lại với nhau.

Cô ngăn cản Lục Trí Viễn, không cho phép anh ta đi thì không khác gì làm anh ta mất mặt, khiến anh ta không thể ngẩng đầu với bạn bè.

Hạ Trừng giữ chặt tay anh ta, nói vào tai anh ta: "Không sao, biết đâu có nhiều người tham gia thì sẽ vui hơn."

Lục Trí Viễn nhìn cô chăm chú, nở nụ cười kỳ quái với cô.

Mãi cho đến khi ngồi vào phòng được một lúc lâu, Hạ Trừng mới hiểu rốt cuộc nụ cười kia của anh ta là ám chỉ cái gì.

Đa số những người kia đều là công tử cậu ấm, cũng có người là ông chủ lớn xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhưng có một điểm chung đặc sắc là những cô gái bên cạnh họ lúc này đều không phải là vợ con của bọn họ.

Hạ Trừng có thể hiểu được vì sao Lục Trí Viễn cảm thấy khó xử. Anh ta sợ cô sẽ nghĩ anh ta cũng giống như đám đàn ông kia, nếu không thì cho rằng mình và mấy cô gái kia giống như nhau.

Thật ra anh ta đã nghĩ nhiều.

Ở kiếp trước, cô đã bị huấn luyện đến mức bách độc bất xâm.

Coi như Tô Hằng già có ôm người phụ nữ khác đi qua trước mặt cô thì cô cũng có thể không thay đổi sắc mặt.

Lúc ấy, sau khi họp báo xong, cô phẫn nộ như vậy là vì cô đau lòng, cuối cùng hắn vẫn lừa gạt.

Nhưng chuyện này đã trở thành quá khứ, may là tất cả những chuyện khó chịu đều đã trở thành quá khứ.

Lục Trí Viễn ôm chặt cô không buông, cứ như chỉ cần anh ta hơi buông ra là cô sẽ tức giận đứng lên rời đi.

"Ôi, tôi sắp không thở nổi rồi." Hạ Trừng nhìn anh ta, cười.

"Em không tức giận sao?" Âm thanh quá ồn ào, anh ta không thể không dán sát vào tai cô để nói chuyện.

Hạ Trừng lắc đầu.

Lục Trí Viễn ngẩn người, cô không tức giận, sao anh ta lại càng cảm thấy mất mát hơn chứ.

Một lát sau, có người trêu anh ta là thê nô, kéo anh ta đi đánh bài. Hạ Trừng cười khổ, cô trông đáng sợ đến vậy sao?

Hay là trong lòng mấy tên đàn ông này có quỷ nên mới xem cô là đầu trâu mặt ngựa?

Nhưng thế cũng không đáng là gì, cô có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh. Lục Trí Viễn không ở bên cạnh, chỗ ngồi rộng một chút, cô còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô bắt đầu quan sát đám người xung quanh mình.

Đám đàn ông nói chuyện phiếm uống rượu đánh bài, mấy cô gái bên người bọn họ thì hầu họ nói chuyện phiếm uống rượu đánh bài.

Hạ Trừng không thể không thừa nhận, muốn làm tốt công việc loại này cũng không phải chuyện đơn giản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play