Cô học ngữ văn không giỏi, hoàn toàn không thể phát huy, nhưng dù là cái nào thì cũng đủ để khóe miệng cô cong lên.
Lục Trí Viễn tức giận hỏi: "Hạ Trừng, hai người đàn ông bọn anh đang nói chuyện rất đàng hoàng, một mình em đang lén lút cười cái gì vậy?"
Hạ Trừng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tỉ lệ nam nữ phải xấp xỉ nhau mới được. Nếu không em lo là báo chí sẽ đưa tin ngay cả bản thân ông chủ cũng bị ghẻ lạnh, như thế sẽ khiến cho người ta cảm thấy công ty có văn hóa rất bảo thủ."
Lục Trí Viễn nói: "Nếu cậu không ngại, đa số nhân viên trong công ty tôi đều là các cô gái trẻ tuổi. Bọn họ làm trong văn phòng cả ngày, ít có cơ hội làm quen với người khác phái. Không bằng hai công ty chúng ta hợp tác tổ chức tiệc quan hệ hữu nghị. Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, muốn làm truyền thông, công ty quảng cáo chúng tôi cũng không thể bị người ta bỏ lại."
Tô Hằng trẻ mỉm cười: "Chuyện cần nói hai người đều đã nói xong, tôi cũng không có ý kiến gì thêm. Nhưng tôi nhất định ủng hộ hoạt động này, chi tiết thế nào thì hãy bàn với nhân viên bộ phận truyền thông của chúng tôi.”
Hạ Trừng cười lạnh: "Ai mà không biết ông chủ muốn phủi tay mặc kệ? Lúc đó anh phải làm tấm gương tốt đấy."
Tô Hằng trẻ nói: "Được được được, anh nghe lời em. Em đừng bày vẻ mặt đó ra cho anh xem, anh sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ tức giận của em đấy."
Lục Trí Viễn không lên tiếng. Hạ Trừng đã từng nổi giận với anh ta, nhưng chưa bao giờ hung ác như vậy. Trong lòng anh ta dường như có cảm giác không thoải mái, có lẽ là thân sơ có khác, cô thoải mái với Tô Hằng trẻ hơn là với anh ta.
Nhưng anh ta không cần lo lắng, người ta chỉ làm như thế đối với người mà họ thân cận nhất. Tô Hằng không phải bạn trai của cô, vậy có nghĩa là cô chỉ coi anh như anh chị em trong nhà.
Một khi quan hệ nam nữ đi đến bước này, trên cơ bản đã không còn cơ hội cứu vãn nào.Buổi lễ tri ân thầy cô kết thúc, quan hệ giữa Hạ Trừng và Lục Trí Viễn càng ngày càng ổn định.
Bên ngoài, Lục Trí Viễn cũng có chút danh phong lưu, nhưng biểu hiện của anh ta cứ như đang lấy mục đích kết hôn mà qua lại với cô.
Có khi sau khi uống mấy ly rượu vào bụng, anh ta sẽ bỗng nhiên thổ lộ cảm xúc: "Hạ Trừng, chúng ta kết hôn đi được không? Không tổ chức theo kiểu hôn lễ truyền thống, chỉ cần hai người chúng ta và một chiếc thuyền, thành hôn trên biển. Em thấy ý kiến này thế nào?"
Hạ Trừng xem thường "ừ" một tiếng: "Chờ lúc anh tỉnh rượu rồi nói với tôi những lời đó, lúc đó tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút."
Thú vị là sau khi tỉnh rượu, anh ta cứ như không có chuyện gì, không còn nhắc đến việc hết hôn.
Hạ Trừng nghĩ muốn cái tên hoa hoa công tử này chấp nhận kết hôn, chắc chắn cần có quyết tâm rất lớn.
Cô chưa từng muốn trói buộc anh ta.
Không đúng, phải nói là cô vốn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta. Mà cô cũng không cho là mình có bản lĩnh lớn như thế, có thể khiến anh ta không dạo chơi nhân gian nữa.
Cô rất sợ có một ngày đầu óc anh ta bỗng nhiên bị thắt nút, cầu hôn cô trước mặt mọi người giống như Trịnh Sĩ Hạo làm với Từ Ninh. Lúc đó cô sẽ không biết làm sao, không thể đối mặt mà không sợ hãi giống Từ Ninh được.
Có lẽ có hơi phiến diện, hoặc là Tô Hằng già đã tẩy não cô thành công, cô thật sự không cảm thấy Lục Trí Viễn là ứng cử viên làm chồng thích hợp với cô.
Lục Trí Viễn hợp làm tình nhân hơn. Anh ta luôn có thể mang đến sự vui vẻ cho bạn gái, nhưng quả thực hơi thiếu cảm giác an toàn. Cô không muốn dẫm vào vết xe đổ đời trước.
Cô không cảm thấy tính cách hoạt bát, thích đùa giỡn với mọi người có lỗi gì. Nhưng người như vậy thì không cần đem hôn nhân khổng lồ ra gói họ lại. Bọn họ có thể thỏa thích vui đùa với đối phương, chơi đến lúc không còn hứng thú với người kia nữa thì thoải mái chia tay.
Lời thề và hứa hẹn thật sự quá nặng nề, có lẽ Lục Trí Viễn cũng cảm thấy sợ hãi, có một ngày sẽ chính miệng nói ra lời này.
Cho nên bỏ chuyện ôm lấy mong đợi trong tương lai sang một bên, nếu có thời gian rảnh, hai người bọn họ sẽ hẹn nhau cùng ăn uống chơi bời.
Lục Trí Viễn luôn có thể đưa Hạ Trừng đến những chỗ mà cô không thể nghĩ đến.
Như tối hôm nay, anh ta đưa cô tới một hộp đêm đang được giới trẻ truyền tai nhau gần đây.
Vừa đến giờ cơm tối, trong quán đã đầy ắp người.
Hạ Trừng nhìn những cô gái dáng người nóng bỏng, ăn mặc thời trang quanh mình, bỗng nhiên cô cảm thấy mình đã già thật rồi.
Nhưng chuyện này không hề khiến hứng thú chơi đùa của cô giảm bớt.
Lúc cần phải lên sàn nhảy với Lục Trí Viễn, cô vẫn có thể thoải mái nhảy với anh ta đến đổ mồ hôi khắp người.
Điệu nhạc khi thì sôi động, khi thì ẩn tình chọc người. Lúc này, không gian trong hộp đêm rất mờ, mấy ngọn đèn đom đóm lúc sáng lúc tối, chiếu lên mặt mọi người.
Lục Trí Viễn nhìn Hạ Trừng chăm chú, đột nhiên hắn ôm lấy đầu cô, hôn cô thật sâu.
Cô không thở nổi, bởi vì anh ta hôn quá nóng bỏng, không cho cô cơ hội hít thở.
Dường như Lục Trí Viễn đã mất đi khống chế, dù đã hôn xong, ánh mắt anh ta vẫn khóa chặt cô không muốn thả.
Anh ta đến gần lỗ tai của cô, trầm giọng nói: "Anh rất hi vọng đêm nay em có thể không cần trở về."
Hạ Trừng cũng không cho rằng khi nghe được những lời này, cô phải vung tay tát anh ta một cái để tỏ ra mình thanh cao.
Nam nữ qua lại với nhau, tình dục là chuyện sẽ đến, nếu nói không nghĩ đến chuyện này, đó chính là làm khó người ta. Huống chi Lục Trí Viễn cũng chỉ là một tên đàn ông bình thường.
Nếu như anh ta không hề có dục vọng với cô, chắc chắn cô còn đau lòng hơn.
Nhưng có thể hiểu không đồng nghĩa với cô sẽ biến nó thành hành động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT