Ánh nắng sáng chói xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt, ngưa ngứa.
Mộc Đại rất không tình nguyện mà mở mắt, nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, ngoài cửa loáng thoáng tiếng nói chuyện, cô dụi mắt nhìn, La Nhận đang đóng cửa lại, xách túi đồ ăn ship đến vào.
Mộc Đại thấy lạ: “Lại ăn nữa à?”
La Nhận đáp: “Trưa rồi.”
Vậy mà đã là trưa rồi.
Mộc Đại xuống giường vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ngang qua La Nhận, La Nhận hỏi cô: “Em đi ngủ cũng buộc tóc à?”
Mộc Đại vô thức giơ tay lên sờ sờ túm tóc trên đầu, nói: “Buổi tối buộc tóc lại để rửa mặt, có lúc mệt quá nên quên không tháo ra mà ngủ luôn.”
La Nhận nói: “Buộc lại đi lỏng ra rồi.”
Mộc Đại đáp: “Vâng.”
Rửa mặt rồi ra ăn cơm, cơm đĩa thịt xào ớt xanh, đồ còn nóng, hương vị cũng tạm, nhưng bầu không khí của bữa ăn này kém xa tối qua, cứ cảm thấy không quen mất tự nhiên.
Cô tìm chủ đề nói: “Hôm nay phải làm gì?”
La Nhận đáp: “Tốt nhất là em đừng ra ngoài, để tôi nghĩ biện pháp, bắt đầu từ những phân hôm qua, xem xem có thể tra ra được gì không.”
Mộc Đại không tiếp lời gì, lát sau mới nói: “Cảm ơn anh.”
“Nên làm mà.”
Ăn xong, La Nhận lấy ống kim tiêm giúp cô lấy máu, bảo cô xắn tay áo lên, nắm tay lại, lúc hạ kim, đại khái là cảm thấy vị trí không đúng lắm, vươn tay ra đỡ dưới cánh tay cô, lòng bàn tay ấm áp, chạm lên cánh tay để trần của cô.
Chẳng biết là dây thần kinh nào của Mộc Đại nối lệch, vô thức rụt ra sau.
La Nhận không nói gì trong một hai giây, sau đó nói: “Đừng động đậy, nếu không đâm kim vào lệch mất đấy.”
Mộc Đại xấu hổ, cảm giác lúng túng này kéo dài đến tận khi La Nhận rời đi mới dứt.
***
Mộc Đại ngồi đợi trong phòng hồi lâu, không có việc gì làm bèn sửa sang lại cả căn phòng: gấp lại chăn, lau bồn rửa tay, thấy cái gì sai lệch vị trí cũng chỉnh lại về chỗ cũ.
Cứ cảm thấy vẫn còn việc gì đó chưa làm, sau cùng mới nhớ ra, phải giặt quần áo cho La Nhận, nhưng mà hình như bộ quần áo đó anh lại mặc ra ngoài mất rồi.
Lúc gần tối, ngoài cửa có tiếng động, có vẻ là La Nhận trở về, đang cầm chìa khóa mở cửa.
Mộc Đại đứng dậy nhìn, cửa hé ra, người bên ngoài không vội vào ngay mà thò đầu vào trước, nhìn trái nhìn phải.
Bất chợt thấy Mộc Đại, thốt lên: “Oa!”
Là Viêm Hồng Sa.
Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Mộc Đại, cô lạch bạch chạy vào, balo trên lưng theo bước chạy mà xóc nảy lộp bộp.
Chạy đến trước mặt, ôm chầm lấy cô.
Mộc Đại còn chưa hết sững sờ: “Sao cô lại ở đây?”
Viêm Hồng Sa ngẩng lên, hai bàn tay bóp lấy má cô: “Chời ưi Mộc Đại, bé con đáng thương, tôi nghe kể hết rồi, xui quá đi mất thôi, cô xem cô này, má cũng chẳng còn mấy thịt nữa.”
Mộc Đại nhìn cô, vẫn ngơ ngác, lại nhìn ra cửa, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng đã vào phòng, đều xách theo túi hành lí, La Nhận đi cuối cùng, đóng cửa lại.
Người trả lời cô lại là La Nhận: “Phải tra rất nhiều chuyện, một mình tôi làm không xuể.”
***
Cũng không hẳn là vậy, sự thật là, bên phía Hoắc Tử Hồng, La Nhận lấp liếm đi phần nào tình hình, chỉ nói là đã tìm được người, không có vấn đề gì, để bà yên tâm.
Tình huống cụ thể thì chỉ nói với đám Viêm Hồng Sa.
Từ sau khi Mộc Đại gặp tai nạn giao thông, Viêm Hồng Sa chưa gặp lại cô lần nào, vừa nghe được là đã tìm thấy, chỉ hận không thể lập tức bay ngay tới xem, Tào Nghiêm Hoa thì hoảng sợ vô cùng: “Sao lại giết người rồi? Nhất định là có kẻ vu hãm cho em tiểu sư phụ, không được, đây là chuyện lớn, tôi phải qua đó!”
Trong lòng gã, việc này quan trọng hơn Hung Giản gì gì đó nhiều.
Một Vạn Ba thì lại rất ba phải.
Có La Nhận ở đó, chúng ta không phải tới đâu chứ? Cái gì, hai người cũng qua đó? Vậy tôi cũng đi!
Hắn nửa là theo phong trào, nửa là vì tò mò: Nghe nói có đến ba nhân cách cơ mà, cũng chẳng giờ trông thế nào rồi.
Viêm Hồng Sa hưng phấn lấy đồ từ trong balo ra: “Tôi mang đồ đến cho cô này, quần áo này, bàn chải khăn mặt này, còn có…”
Cô lấy điện thoại ra đưa cho Mộc Đại, giọng điệu rất cụ non: “Xảy ra chuyện gì thì cũng phải thương lượng đã chứ, đừng có học mấy cái tiểu thuyết ba xu cũ rích bỏ nhà ra đi thế, khiến người khác sốt ruột lắm đấy.”
Một Vạn Ba nói: “Phú bà, cô nói lắm quá đấy.”
Viêm Hồng Sa đáp: “Tôi vui mà.”
Nói một hồi, hốc mắt đỏ lên.
Mộc Đại đưa khăn giấy cho cô: “Cô khóc gì chứ.”
La Nhận nhìn Mộc Đại: “Điện thoại em đừng dùng vội, cũng đừng khởi động máy. Hai ngày nay cảnh sát đang tra, phiền toái bớt cái nào hay cái đó đã.”
Mộc Đại ừ một tiếng, bỏ điện thoại lại về túi, lúc quay đầu thì thấy Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đều đang nhìn mình.
Mộc Đại hỏi: “Nhìn gì thế?”
Một Vạn Ba không đáp, Tào Nghiêm Hoa ấp úng trong họng một lúc, nói: “Em hình như đúng là có chút khác đi thật, nhưng mà anh cũng không nói rõ ra được là ở đâu.”
Nửa câu sau nín lại trong họng, thực ra gã muốn hỏi là: Bây giờ em đang là…nhân cách nào thế?
Nhưng sợ hỏi ra thì lại có vẻ bất lịch sự, đụng chạm vào kiêng kị của người ta là không ổn chút nào.
Bèn vội vã bẻ lái: “Nói chúng là, anh không tin em giết người. Bọn anh đều không tin, có đúng không, Tam Tam?”
Tào Nghiêm Hoa huých khuỷu tay vào Một Vạn Ba, ý bảo hắn nói mấy câu khích lệ sĩ khí cổ vũ tinh thần chút.
Một Vạn Ba bị gã huých, đành phải lên tiếng: “Cô chủ nhỏ, tuy là tôi vẫn chả thích cô cho lắm…”
Đù má, nói cái quái gì thế, Tào Nghiêm Hoa thật sự muốn tát cho hắn một phát lật mắt.
Một Vạn Ba tiếp tục lạnh nhạt: “Cơ mà, chuyện giết người thì tôi tin là cô không làm, huống chi còn là người quan hệ xa như thế.”
Từ lúc đấu với trai ngọc đánh với người rừng, Tào Nghiêm Hoa trở nên rất phổng mũi, đặc biệt thích coi mình là gốc hành, phóng mắt ra, cảm thấy ngoài đường toàn là chúng sinh, chỉ có mình là hơn người.
Gã hùa theo Một Vạn Ba: “Đúng vậy! Nhất định là có người hại em. Cái đứa bày ra trò này, đúng là không biết mình đang chọc vào ai!”
***
Ban đêm, Viêm Hồng Sa ở chung một phòng với Mộc Đại, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa ở một phòng khác, là La Nhận thuê.
Dáng vẻ tươi rói ban đầu của Viêm Hồng Sa qua đi, cũng bắt đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm Mộc Đại đến chân tơ kẽ tóc, có điều cô vốn nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đó.
“Mộc Đại, cô thật sự bình phục rồi à, hiện giờ đang là cô đó hả?”
Hỏi chẳng ăn nhập gì, Mộc Đại nói: “Cô cảm thấy sao?”
Viêm Hồng Sa nhíu mày: “Tôi cứ cảm thấy là í…”
Vốn từ nghèo nàn, nói không rõ được, càng nghĩ càng loạn, bèn qua loa: “Dù sao thì, chỉ cần cô khỏe là được, miễn là không phạm pháp động chạm gì đến phương châm chính sách thì tôi cảm thấy thế nào cũng được, chúng ta vẫn là bạn.”
Trong lòng Mộc Đại thoáng động.
Cô nhớ tới lời bác sĩ Hà nói.
Chuyện khả năng tiếp thu lần nữa ấy à, nói chung thì, người thân rồi đến bạn bè rồi mới đến người yêu.
Đúng vậy, bởi thế nên, người thân mãi mãi là người thân.
Bởi thế nên, một đời có thể có rất nhiều bạn bè.
Bởi thế nên…
Trong lòng cô khẽ thở dài, vươn tay ra tắt đèn đi, nói: “Ngủ đi.”
Lúc nằm xuống, giữa đầu và gối cộm lên, túm tóc trên đầu chưa thả ra, Mộc Đại thò tay lên, cởi chun buộc ra, từng sợi tóc rủ xuống.
Viêm Hồng Sa chợt nhớ ra cái gì: “Mộc Đại, Liên Thù bị bắt rồi cô có biết không? Vụ tai nạn giao thông của cô là thế nào thế?”
Cô nhổm người lên: “Bọn tôi đều đoán là bất kể cô ta làm gì, khẳng định đều là do chịu sự ảnh hưởng của Hung Giản, thực ra cũng không thể trách cô ấy. Nhưng mà La Nhận…”
Nói đến La Nhận, cô lại nằm xuống: “La Nhận cũng thật tàn nhẫn, anh ấy nói, không truy cứu Liên Thù nữa, nhưng cũng sẽ không có khả năng nói giúp cô ấy chữ nào… Có điều, chuyện Hung Giản đúng là cũng không nên nói ra ngoài, nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin.”
Tai nạn giao thông?
Mộc Đại gần như đã quên khuấy chuyện này.
Cô nhớ lại tình huống lúc đó, chắc là Liên Thù đã bỏ thuốc cô, lúc tỉnh lại, trời đã tối, đang ở ngoại ô, bên cạnh là làn xe, xe đã bị Liên Thù xua đi.
“Cô ấy đại khái là muốn siết chết tôi, nhưng lại không đủ sức, bèn thắt dây vào cổ tôi, kéo tôi đi, có thể là muốn tìm một chỗ thuận tiện để xuống tay, sau đó…”
Mộc Đại thở dài một tiếng, cô nhớ lúc đó, mặt dây chuyền treo trên cổ Liên Thù rủ xuống.
Là một miếng hổ phách màu son.
“Liên Thù có một miếng hổ phách son, rất giống với miếng của người rừng…”
Viêm Hồng Sa ừ một tiếng: “Bọn tôi biết cả rồi. Sau đó thì sao… Có phải là cô tỉnh lại nên Liên Thù không đắc thủ không?”
“Tỉnh lại, tìm cơ hội, dùng toàn bộ sức lực toàn thân đánh ngất cô ta, sau đó bò ra ngoài, lúc đó thuốc còn chưa hết hiệu lực, đầu óc mơ màng, không có sức lực, bò bò một lúc thì tê liệt, sau đó thì nghe thấy tiếng xe, mới nhận ra có lẽ mình bò lên đường xe chạy rồi.”
Sau đó nữa, cô không nhớ rõ lắm, dường như luôn có một giọng nói nói với cô: Đứng lên! Đứng lên! Bằng không sẽ chết đấy!
Mộc Đại nhẹ lắc đầu, muốn quẳng hết những kí ức không vui vẻ gì này ra ngoài: “Dạo này chắc là phải hạn, cứ hết chuyện này tới chuyện khác, chẳng chuyện nào vừa lòng.”
Viêm Hồng Sa do dự một chút rồi nhẹ giọng hỏi cô: “… Cô với La Nhận thế nào rồi?”
Trong lòng Mộc Đại trầm xuống.
Cô cắn môi, không trả lời, sau đó nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.
Viêm Hồng Sa không hỏi lại nữa.
***
Nhiệm vụ của Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba ngày hôm sau là đi tìm Mã Siêu.
Không hài hòa được như Mộc Đại và Viêm Hồng Sa, hai người đánh chết cũng không chịu ngủ chung một giường, oẳn tù tì xong, người thua phải ngủ sofa.
Đêm càng lúc càng sâu, Tào Nghiêm Hoa vẫn trằn trọc trên sofa, không phải là do sofa khó chịu mà thật sự là lòng ngập phẫn nộ không thể ngủ được.
“Tam Tam, bọn quỷ sứ này tôi biết rõ lắm, một khi đã hư là hư thôi rồi, mồm thì bậy bạ mà bụng thì xấu xa, người thường không đối phó được với nó đâu!”
Một Vạn Ba rất ư là thoải mái nằm trên giường, sau khi nghe La Nhận báo tin đã phải gấp gáp đi suốt một đường, cuối cùng cũng có thể thả gân giãn cốt, thực sự là niềm vui thú to lớn của đời người.
Hắn lơ đãng đáp lời Tào Nghiêm Hoa: “Thế nên, anh định làm gì?”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Tôi nghĩ xong đối sách rồi, nói chung, mai cậu cứ phối hợp với tôi là được.”
Trong bóng đêm, quanh thân gã nổi lên sát khí đằng đằng: “Tôi muốn khiến thằng nhóc thối tha này biết, thế nào là ông Tào của bia Giải phóng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT