Phòng vệ sinh nhà Trịnh Thủy Ngọc bé như cái lỗ mũi, dùng nước thì tằn tiện, chẳng biết có phải giới hạn lượng nước dùng mỗi ngày hay không mà thế nước lúc nào cũng yếu, mỗi lần tắm rửa xong, cảm giác đều như hạn hán lâu ngày mãi mới dính được tí mưa lên bề mặt, cả người khó chịu.

Bởi vậy nên, đây chắc chắn là lần tắm thoải mái nhất trong mấy ngày nay, lượng nước dư dật, nước cũng ấm hầm hập.

Lau khô người đi ra, xe mở gói quần lót tiện lợi rồi giũ quần áo của La Nhận ra xem, còn khá mới, nếp gấp ngay ngắn, để sát lại gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của quần áo sạch.

Xỏ tay vào, to thật, ống tay áo còn dài hơn tay cô một đoạn lớn, tròng qua đầu, cả người như khoác một cái bao tải.

Tới bên bàn ngồi xuống, nhấc đũa lên cầm, Mộc Đại hơi do dự, cảm thấy chủ khách dù sao cũng có khác biệt, vẫn nên đợi La Nhận lên tiếng rồi hẵng động đũa thì hơn.

Ai ngờ La Nhận lại đưa laptop qua trước, nói: “Xem cái này đã.”

Mộc Đại nhận lấy, hạ thấp màn hình xuống.

Trên đó mở trình duyệt vào mạng, hai tab, đều nói về AIDS, nguyên lí, triệu chứng, thời gian ủ bệnh, phương thức lây nhiễm.

Ngón tay cô trượt trên màn hình cảm ứng, lật lên lật xuống, nước trên tóc nhỏ giọt lên nút bấm bên rìa.

Xem xong, cô trả lại máy, La Nhận nhận lấy đặt sang một bên, nói: “Hôm nay tôi đã đi hỏi, bệnh viện trung tâm có thể làm xét nghiệm kiểm tra kháng thể, nếu em không yên tâm, lúc nào đó tôi sẽ giúp em lấy máu, đem đi xét nghiệm… Ăn cơm đi.”

Mộc Đại cắm cúi ăn, loài người đúng là kỳ lạ, khi chịu đói lâu rồi thì không ăn cũng không cảm thấy đói, nhưng một khi có chút gì vào bụng rồi thì lại càng ăn càng thấy đói.

Giữa chừng, La Nhận mở bia, Mộc Đại vươn tay cầm lấy một lon, ngửa cổ tu ừng ực một lúc đã hết nửa lon.

Người ta nói, khi ăn một bữa cơm dài luôn sẽ có một hai lần tạm dừng, nói cho dễ hiểu thì chính là “Ăn mệt thì nghỉ một chút rồi tái chiến.”

Nửa lon bia này là lần tạm dừng thứ nhất, Mộc Đại bỏ lại lon bia lên bàn, đũa cũng gác lại, trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: “Mọi người đều còn khỏe chứ?”

“Khỏe.”

“Phượng Hoàng Lâu…khai trương chưa?”

“Rồi, đúng hôm mưa to, khách không có lấy một bàn, Tào Mập suýt khóc.”

Mộc Đại muốn cười, nhưng nụ cười vừa nhen lên đã tắt ngấm, cứ cảm thấy có rất nhiều chuyện phiền phức hóa thành những đôi mắt đang chòng chọc nhìn vào mình, nói: Còn có tâm trạng để cười cơ à!

Lại hỏi: “Hung Giản thì sao, giờ hẳn là thanh thứ tư rồi, lồng Phượng Hoàng Loan có chỉ dẫn gì không?”

La Nhận đáp: “Không ai quan tâm đến Hung Giản hết.”

Câu này là nói thật, ai trong số họ cũng đều buông thả như một lẽ tự nhiên, cảm thấy chuyện Hung Giản này quá mịt mờ, hành động vô cớ, thương đau không đâu, cũng chẳng phải chuyện lửa sém lông mày, vừa không được lợi lộc gì lại vừa nguy hiểm khó lường.

Làm việc gì đó, hoặc là phải có động cơ, hoặc là phải có động lực, họ chẳng có gì cả – Thần Côn hình dung không sai, họ giống như lừa kéo xe, quất một roi mới chịu bước một bước, không bị thiệt thòi thực sự gì thì sẽ không chịu động đậy, Viêm Hồng Sa vì hiếu kỳ mới lạ nên mới lập ra “Đội biệt động Phượng Hoàng”, nhưng khi đã qua thuở ban đầu hăng hái rồi thì bây giờ, rất có dáng vẻ ai về nhà nấy.

Huống chi, hiện giờ còn đang có việc khẩn cấp hơn.

Rốt cuộc La Nhận cũng hỏi vào chủ đề chính: “Vì sao lại chạy?”

Mộc Đại không hé răng nửa lời, lát sau cầm lon bia lên, lại nốc một hớp lớn.

“Đầu óc nóng lên, thấy có cửa sổ mở, cảm thấy có thể chạy thoát thì chạy thôi.”

La Nhận nói: “Ban đầu, em rất phối hợp điều tra, nếu muốn chạy, lúc ở quán cơm bỏ chạy không phải dễ dàng hơn sao, không đáng phải đợi đến lúc tới cục cảnh sát rồi mới chạy.”

“Mộc Đại, em sợ, đúng không?”

Mộc Đại không nói gì, lát sau, cô đẩy hộp cơm trước mặt ra, tay chống lên bàn, cúi đầu, hai bàn tay bưng kín lấy mặt.

La Nhận nghe thấy tiếng cô hít mũi, chóp mũi đỏ lên, khẽ cắn môi, nhưng không chịu bỏ tay ra.

Cô không còn muốn khóc là khóc như trước nữa.

La Nhận đẩy hộp giấy qua, nói: “Đừng hoảng, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể giải quyết.”

Mộc Đại không nhìn anh, vẫn cúi đầu, thò tay ra rút một tờ giấy, quệt lung tung lên mặt, sau đó vo tròn vứt vào thùng rác.

“Có người chứng kiến, ban đầu em nói với họ, chuyện xảy ra nửa đêm, khuya như vậy, Mã Siêu có thể đã nhìn lầm. Sau đó em mới biết, lúc họ lấy lời khai, có nhân chứng thứ hai nhìn em qua kính, cũng nói đúng là em.”

Vừa nói vừa với lấy lon bia, lon bia đã gần cạn, cầm lên rất nhẹ, lắc lắc nghe rào rào, không thể làm gì khác đành bỏ lại về.

Thực ra vẫn còn rượu trắng, nhưng La Nhận không cho cô khui vội.

Anh lại hỏi lần nữa: “Vậy em sợ cái gì?”

Mộc Đại cúi đầu, nói: “Đêm đó, em ngủ rất ngon, đến mơ cũng không có giấc nào, đặc biệt sâu, bởi vậy nên chính em cũng không xác định được…”

La Nhận tiếp lời: “Em sợ là sau khi mình ngủ say, lúc đang trong trạng thái vô thức, đã từng đứng dậy ra ngoài?”

Mộc Đại nói: “Vì em có tiền án mà, bác sĩ Hà nói em bị rối loạn nhân cách, có đôi khi chuyện mình làm chính mình cũng không biết.”

“Bởi vậy nên, bây giờ đã tự định tội cho mình rồi?”

Mộc Đại không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cô nghĩ: Có đến hai nhân chứng cơ mà.

Một người là Mã Siêu, là bạn học côn đồ của Trương Trông, một người là Tống Thiết, là công nhân của công ty Ngũ Kim, hai người đó không quen biết nhau.

Hai nhân chứng, lời khai chứng thực lẫn nhau, đều trông thấy cô giữa đêm, đến cả quần áo trên người cô trông thế nào cũng nói rất chuẩn xác.

La Nhận cười: “Mộc Đại, để tôi dạy em một câu, chưa tới phút cuối chưa ngừng lại, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Mộc Đại ngước lên nhìn anh: “Có ý gì?”

“Đừng nghĩ mình là hung thủ, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, em sẽ quên mất rất nhiều chi tiết quan trọng. Tôi tới sau nên không thể biết được tình hình chi tiết cụ thể, cần nhờ em đi phân tích hồi ức.”

Anh lấy chai rượu trắng ra, không cần cái mở nắp, cứ thế đập một cái lên góc bàn bung nắp chai, cầm chén dùng một lần lên, rót mười chén non nửa, lại lấy điện thoại ra, vào công cụ đồng hồ bấm giây.

“Bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, em biện hộ cho bản thân, cho rằng mình là bị hãm hại, muốn ra sức bào chữa cho mình, kiếm ra lí do khiến người khác tin phục. Hai phút một lí do, lúc hết giờ mà không nghĩ ra được thì uống rượu, không nghĩ ra được cái nào thì hung thủ chính là em.”

Anh bấm nút bắt đầu, đếm ngược 2 phút, chữ số trên màn hình bắt đầu nhảy điên cuồng.

Mộc Đại mất một lúc mới tiêu hóa được lời anh nói, không khỏi căng thẳng, ánh mắt chạm vào mắt La Nhận, vẻ mặt anh nghiêm túc, thúc giục cô: “Mau lên!”

Đến giọng điệu cũng tăng thêm cảm giác cấp bách trong lòng cô.

Môi Mộc Đại khô róc, hai tay chắp lại một chỗ, suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh trong đầu, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra một manh mối nào.

Biện hộ cho mình, tìm ra lí do tin phục, lí do tin phục…

Một chén rượu đưa tới trước mặt, đã hết giờ?

La Nhận nói: “Uống rượu.”

Không thể làm gì khác đành nhận lấy, một hớp vào họng, rượu trắng không giống bia, vừa vào miệng hơi cay đã xộc lên óc, hun đến độ mắt cũng cay xè.

2 phút, lại lần nữa đếm ngược.

Lí do tin phục, phải có lí do tin phục, cô có lí do gì đây, đối phương có hai nhân chứng, cảnh sát nói, hai người họ không quen nhau, không tồn tại khả năng thông đồng bịa đặt lời khai, hơn nữa, hai người đó cũng không quen cô, không thù không oán, có lí do gì để vu hãm cô chứ?

Cô hoảng hốt một hồi, cho đến khi lại một chén rượu nữa đưa tới trước mặt: “Uống.”

Buộc phải uống cạn, lúc giương mắt lên nhìn La Nhận, vẻ mặt anh không có chút biểu cảm gì, nói: “Không nghĩ ra được thì hung thủ đúng là em rồi.”

Không biết là do hơi rượu hay phẫn uất, Mộc Đại cảm thấy La Nhận quá đáng hết sức.

Cô cãi: “Không phải em.”

“Thời cổ đại biết bao nhiêu người bị kéo lên công đường nói không phải tôi, nhưng vừa đánh một trượng không phải đã nhận tội rồi sao.”

Nhận tội con mẹ anh!

Mộc Đại đập một cái lên bàn: “Đã bảo là không phải em rồi!”

Đập rất mạnh, làm thức ăn trong một hộp cơm bị xáo lên, nước sốt bắn lên người La Nhận, La Nhận cau mày cúi xuống nhìn.

Mộc Đại cảm thấy oan cực kỳ: “Em không có nhân cách nào thích đêm hôm chạy ra ngoài như vậy. Bất kể bác sĩ Hà nói em có hai nhân cách hay ba nhân cách, bản thân em vẫn luôn điều hòa. Em trấn áp bọn họ, em không có bệnh, sẽ không nửa đêm ra ngoài giết người.”

Nói xong, đồng hồ bấm giờ lại kịch kim.

Cô cáu kỉnh tự thò tay đi lấy chén rượu, vừa định kề lên miệng, La Nhận đã nhanh tay giằng lại.

Nói: “Đây coi như một lí do.”

Rồi chỉ vào vết bẩn trên áo: “Em phải chịu trách nhiệm giặt sạch.”

Mộc Đại còn chưa kịp ý kiến ý củng gì, 2 phút lại đếm ngược.

Lần này, cô nỗ lực bình tĩnh lại, cau mày ngẫm nghĩ.

“Em gần như không quen biết Trương Thông. Em không có lý do gì để giết cậu ta, không thù không oán, em không có động cơ. Dù quay lại lúc trước, kể cả là Mộc Đại số 2 mà bác sĩ Hà nói đến, cũng chỉ đến khi tính mạng em bị đe dọa cô ấy mới xuất hiện, Trương Thông chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, đánh cũng không lại em, cậu ta không có khả năng uy hiếp em.”

La Nhận gật đầu: “Lí do này có chất lượng rồi đấy.”

“Có điều, rõ ràng có thể phân ra làm hai lí do, sao em lại gộp lại nói hết một lần thể, tiếp tục đếm ngược, nghĩ cái mới hơn đi.”

Mộc Đại bị anh làm nghẹn họng, đầu óc bất giác đặc quánh như hồ, hai phút thoắt cái đã hết, lại chỉ đành uống một chén.

Cô thực sự không nghĩ ra được nữa.

La Nhận hỏi: “Xác định là hết rồi?”

Cô gật đầu, xác định.

“Nếu tôi nói ra được, em có chịu uống không?”

“Có.”

La Nhận nghĩ một lát: “Mã Siêu và Tống Thiết, tuy điều tra sơ bộ nói hai người họ không quen biết, nhưng thường thì, luôn sẽ có chút dính líu hay liên quan bí ẩn nào đó mà người ngoài không biết. Có rất nhiều chuyện tưởng chừng như rất dễ để kết luận là tuyệt đối nhưng kỳ thực lại có khả năng bất tuyệt đối nhất.”

Mộc Đại không phản bác được, uống rượu.

“Bên phía Trương Thông cũng có thể bắt tay vào điều tra. Cậu ta có kẻ thù gì không, nếu là kẻ thù gây án giá họa, không thể hoàn toàn thoát khỏi dính dáng. Lúc em và Trương Thông đồng thời xuất hiện, hoặc ở cạnh nhau, có thể đã bị kẻ đó trông thấy, tạo cơ hội cho kẻ đó lợi dụng.”

Mộc Đại buộc phải uống rượu, nhấp từng ngụm nhỏ.

La Nhận nhìn cô: “Say rồi?”

Cô lắc đầu: “Hơi choáng chút.”

“Biết tửu lượng của em tốt mà, chú Trương nói, em hay lấy rượu làm đồ uống, lúc nào bắt đầu váng vất thì thích hợp để đi ngủ.”

Ồ, đi ngủ.

Mộc Đại đứng lên, tìm dây chun buộc tóc lại, súc miệng rửa mặt rồi bước nông bước sâu quay về.

Không say nhưng hơi ngất ngưởng.

Cô xoay xoay giữa giường và sofa, liêu xiêu: “Em ngủ đâu giờ?”

La Nhận chỉ vào giường, cô ừ một tiếng, cảm giác phương hướng như không tốt, lại xoay một vòng.

La Nhận nói: “Em là con quay đó à?”

Anh đẩy vai cô, dẫn cô tới trước giường, Mộc Đại đá giày xuống, bò cả tay cả chân leo lên, không nằm hẳn sang một bên mà cũng không nằm chính giữa, cả người vắt chéo qua giường, một tay kéo gối chèn xuống đầu, một tay kéo chăn lên.

La Nhận nhìn cô: “Nếu quay lại lúc ở cục cảnh sát, có chạy nữa không?”

Cô nhìn chòng chọc lên trần nhà, lơ mơ nói: “Hẳn là em sẽ phân tích với họ, chạy không tốt, lộ ra là chột dạ.”

“Còn cảm thấy là mình giết người, tự định tội không?”

Mộc Đại nhắm mắt lại, lại kéo chăn xuống: “Em chắc chắn là bị người khác hãm hại.”

Cô trở mình, thở dài, thấp giọng líu ríu: “Phải ngủ sớm một chút, mai phải dậy giặt quần áo.”

La Nhận mất một lúc lâu mới nhớ ra là mình bảo cô giặt quần áo.

Anh thu dọn lại đống chén bát hỗn độn trên bàn, vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh – nước không còn nóng nữa, là “tắm lạnh” đúng nghĩa.

Tắt đèn đi, La Nhận chậm rãi ngả lưng xuống sofa.

Trong bóng tối, anh lắng thở, nghe tiếng Mộc Đại hô hấp.

Sâu đều, êm ru, cô đang ngủ.

Khóe môi La Nhận nhoẻn cười.

Ăn uống no đủ rồi, không còn nhiều chuyện phiền lòng như vậy nữa, mới có thể ngon giấc được.


Mấy lần muốn nói lại cứ quên mất: Về bệnh tâm lí của Mộc Đại, không biết là chủ ý của Vĩ Ngư hay là nhầm lẫn (tại chỉ thấy những nhân vật là người bình thường không có kiến thức mới dùng sai thuật ngữ), cơ mà tớ muốn chú thích một chút vì hai thuật ngữ này đúng là rất hay bị dùng sai: tâm thần phân liệt và nhân cách phân liệt.

– Tâm thần phân liệt (schizophrenia) là một bệnh lý rối loạn tâm thần, các triệu chứng thường gặp gồm có ảo giác, nghe thấy tiếng động hay giọng nói đến từ tâm trí và tự biến nó thành những cảm xúc tiêu hoặc tích cực, dẫn đến phản ứng hành vi không rõ ràng của người bệnh, lo sợ, hoảng loạn, dễ xúc động, dễ bị kích thích, đôi lúc tỏ ra thù ghét người thân và xã hội, bị rối loạn suy nghĩ, không kiểm soát được hành vi, trí nhớ bất ổn. Nói chung thì bệnh này rất gần (cũng có thể nói là sự thăng cấp) của hai chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng (paranoid personality disorder) và rối loạn nhân cách phân liệt (paranoid personality disorder), nhưng không phải là có nhiều nhân cách, thuật ngữ “tâm thần phân liệt” có nghĩa là “phân tách chức năng tâm thần” chứ không phải là phân liệt thành nhiều nhân cách.

– Rối loạn đa nhân cách (dissociative identity disorder) là một bệnh lý tâm thần mà biểu hiện là sự mất nhận thức về bản thân, đồng hóa mình với người khác, người bệnh có diễn biến tâm lí rất phức tạp, bị hai hay nhiều nhân cách kiểm soát và chi phối, bệnh này không dính dáng gì đến tổ hợp chứng rối loạn nhân cách mà thường là kết quả của các bệnh chấn thương tâm lí như rối loạn căng thẳng sau sang chấn (posttaumatic stress disorder – PTSD), dẫn đến tách rời nhận thức. Đa nhân cách là sự tách rời khỏi hiện thực, người bệnh sẽ không biết và không còn ký ức gì về khoảng thời gian mình bị tách rời nhận thức.

Cho nên, đừng vơ đũa cả nắm cứ gộp rối loạn đa nhân cách. Ở các nước khác thì vì đặc điểm ngôn ngữ nên không hay bị nhầm lẫn nhưng ở Trung Quốc với Việt Nam thì hay bị ngộ nhận lắm ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play