(Cảm tạ bạn #beandautay đã đề cử Nguyệt Phiếu!)

Cùng lúc đó trên tầng hai Phúc Đạt, Tú Anh phú bà gặng hỏi Lan: “Em nói, hai người kia không rõ nam nữ, tu vi không rõ, mặc đồ kín từ đầu tới chân, đeo mặt nạ tới đưa cho em thứ này?”

“Vâng ạ!” - Lan gật đầu: “Lúc hai người ấy gọi em thì em đang quay lưng nên không biết là ai nói chuyện. Đến lúc em quay lại thì một trong hai người đưa cho em bình đan dược và mảnh giấy này rồi đi ngay, không ai nói lời nào, cho nên…”

“Thật sự là không thể phân biệt nam nữ sao?” - Tú Anh phú bà cau mày: “Một chút cơ sở cũng không có?”

“Dạ, thật ra thì… em nghĩ người đưa tờ giấy và đan dược này… là nữ ạ.” - Lan ấp úng, cô cũng không quá tin vào phán đoán của mình.

“Em nghĩ!?” - Tú Anh phú bà ngước mắt nhìn Lan: “Cơ sở nào để em suy đoán như vậy?

“Dạ, có ba điểm em nhìn ra được. Người đưa đồ cho em ban đầu đứng hơi lùi lại so với người còn lại, áo choàng cũng chỉ có một đóa xích vân so với ba đóa của người kia, và mặt nạ của cô ấy còn có chữ Giáp. Em đoán rằng cô ấy là nữ bởi vì khi đưa đồ cho em cô ấy lộ ra bàn tay rất trắng, rất mịn và thon, cho nên người mang mặt nạ Giáp kia có thể là nô tỳ hoặc người hầu gì đó của người còn lại.” - Lan nói ra tất cả những gì cô bé quan sát được cùng với những suy đoán của mình. Không thể không nói là nó đã rất sát với thực tế rồi.

“Hai người thần bí kia là ai? Quan hệ như thế nào với Chính Nam và Lý gia?” - Gia Như phú bà trầm ngâm, mân mê bình đan dược trong tay, lẩm bẩm: “Cấp 3 hoàn mỹ Chân Khí Đan, tin tức này một khi lộ ra ngoài, sợ rằng Trần gia bổn gia cũng sẽ phải xem trọng a.”

...

Nghỉ ngơi tại trấn nhỏ chờ trời sáng, Chính Nam và Ngọc Ngân khôi phục lại bộ dạng hàng ngày rồi cùng nhau tiến vào Vạn Tượng Sâm Lâm.

Dưới khả năng quan sát của Chính Nam và bản năng sát thủ của Ngọc Ngân, hai người chủ động né qua mọi cản trở để tiến thẳng tới khu vực có dấu vết hoạt động của Hòa Hợp Kỳ yêu thú.

“Em chắc chắn nơi này là hang của hai con Hắc Phong Báo Hòa Hợp Kỳ tầng 1 chứ?” - Chính Nam một bên ẩn nấp, một bên cùng Ngọc Ngân giao lưu.

Ngọc Ngân trả lời: “Chắc chắn, hai con Hắc Phong Báo này tu vi không phải rất cao, nhưng lại là Phong hệ yêu thú, tốc độ nhanh, tính cách giảo hoạt, đã ở đây một thời gian khá dài.” - Cô có tường tận tình báo của Vạn Tượng Sâm Lâm ngoại vi, Hắc Phong Báo cũng ở trong đó.

“Tốt, em dẫn đi một con, anh đối phó một con. Phong hệ Báo hình yêu thú, cần phải lợi hại a.” - Chính Nam liếm môi, máu chó...uhm, máu chiến đã quấy đến đục ngầu.

Ngọc Ngân lập tức hành động, cái này cô đã lành nghề, không có chút nào dài dòng.

“Toản Tâm Tụ Tiễn”

Một loại ám khí giống như phi tiêu tròn được Ngọc Ngân ném thẳng vào cửa hang gây nổ lớn, sau đó cô quay đầu chạy, cố ý thả chậm bước chân.

Ở bên trong, hai con báo đang cùng nhau tham quan nhà máy sản xuất em bé bị tiếng nổ giật mình, con báo đực bị dọa teo rồi.

Gào!!! Gào!!! (“Bà nội cha đứa nào phá hoại, đừng để bản Báo bắt được!”)

Nó gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi xông ra cửa hang, vừa vặn nhìn thấy một tên nhân loại đang quay đầu chạy, nó liền mở hết tốc lực đuổi theo.

Chính Nam bên kia nhìn màn này liền mộng bức, thầm nghĩ Ngọc Ngân cũng quá không đứng đắn. Khẽ lắc đầu, hắn thì thầm: “Đến lượt mình.” - Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, đưa hai tay lên kết ấn.

...

Báo cái rất buồn bực, thầm lo lắng lão Báo có bị dọa hỏng hay không. Vừa rồi nó thấy “tiền vốn” của lão Báo đã co lại chỉ còn bằng con giun rồi. Chán chường ngáp một cái, Báo cái đứng dậy đi ra ngoài cửa hàng định bụng tìm cái củ cải hay củ cà rốt gì đó… lót dạ, đúng lúc này một trận gió kỳ lạ nổi lên, cuốn theo lá cây bay tán loạn trong hang.

Báo cái thầm thấy kỳ lạ nhưng cũng không quan tâm lắm, nó tiếp tục lững thững bước chậm đi ra ngoài.

Hang báo không phải rất sâu, nhưng cũng có 50m, bên trong ánh sáng không tốt. Báo cái đang bước đi thì thấy có mấy cái bóng kéo dài trên đất cũng đang tiến về phía mình. Nó lập tức cong người xuống, làm ra tư thế phòng ngự.

1, 2, 3, 4 con Báo đực cường tráng đang chậm rãi đi về phía nó, cơ bắp kia, hàm răng kia, bốn cái súng ống… Báo cái cảm thấy mình sắp gặp chuyện không may rồi, nhưng mà không hiểu sao nó lại cảm thấy... hưng phấn.

Bốn con báo đực cứ vậy bước tới vây quanh Báo cái, nó chẳng những không tấn công, không gào thét mà lại khẽ gầm gừ trong cổ họng, nhu thuận như con mèo lớn.

Gào!!! Gừ!!!(“Nhẹ… nhẹ nhàng một chút, từng người một.”)

Bốn con Báo đực không làm bất kỳ hành động gì dư thừa mà lập tức vác súng lâm trận.

Đang cùng bốncon báo đực điên cuồng, Báo cái bỗng nhìn về phía cửa hang, thấy lão Báo một thân vết thương, máu chảy ròng ròng đang chậm rãi bò về.

Gào!!! Gào!!! (“Tiện nhân! Tao ra ngoài chém giết thừa sống thiếu chết, mày ở đây làm cái này cho tao nhìn!?”)

Gào!!! Gừ!!! (Không… không phải vậy, nghe em giải thích!!!)

Gào!!! (“Tao giết mày, tiện nhân!”)

Phập!

Một cây chủy thủ đâm vào trán Báo cái, ngập tới chuôi, tới chết nó vẫn đang chìm trong ảo giác của mình.

“Ma Huyễn - Nại Lạc Kiến Thuật” không phải là một ảo thuật rất cao minh, bởi vì kẽ hở của nó quá nhiều cho nên chỉ là cấp D, nhưng đối phó với linh trí không cao, xử sự thuần bản năng cấp thấp yêu thú lại là lựa chọn thượng đẳng, tiêu hao ít, tỉ lệ bị phản phệ thấp, tỉ lệ thành công cực cao, độ an toàn lớn.

Chính Nam cất cái xác Báo cái vào balo rồi bắt đầu bày bẫy chờ Báo đực trở về.

...

Báo đực thật con mẹ nó bức xúc, nhân loại kia lẩn còn nhanh hơn sóc, mỗi lần nó sắp đuổi kịp, nhân lọai kia lại vụt một cái tiến xa hơn 10m. Đuổi một lúc thấy cũng sắp ra khỏi lãnh địa của mình, Báo đực mới buồn bực quay về.

Tới cửa hang, nó ngửi thấy mùi máu. Bản năng săn mồi cảnh báo nó, bên trong rất nguy hiểm, đừng đi vào.

Gào!!! Gào!!! (“Vợ! em còn bên trong không?”)

Báo đực gào lên hai tiếng rồi im lặng chờ.

Không có tiếng trả lời, tiếng dế kêu cũng không có.

Báo đực lại kêu thêm hai lần nhưng không có tiếng trả lời nào, nó đã bắt đầu cảm thấy bất an. Với linh trí không cao của mình, nó không thể nào nghĩ tới việc mình bị “Điệu Báo ly hang”.

Báo đực chậm rãi đi vào hang, rất chậm, từng bước một.

Khi đi gần được nửa hang, Báo đực thấy trên đất có vũng máu, nó vội vàng tiến lại gần ngửi ngửi, lỗ tai, con mắt vẫn đang để ý xung quanh.

Gào!!! Gào!!! (“Không phải máu nhân loại. Khốn kiếp!).

Báo đực gầm lên một tiếng phẫn nộ, vang vọng trong hang, lúc này biến cố phát sinh. Chỉ thấy bốn cánh tay từ dưới đất thò ra, nắm lấy bốn chân Báo đực, kéo mạnh xuống. Hai chân sau bị kéo mạnh hơn, chìm sâu vào lòng đất, hai chân trước cách mặt đất một khoảng bằng với chiều dài cái cổ Báo đực.

Gào!!! Gào!!! (“Thả ta ra! Thả ta ra!”)

Báo đực gào thét nhưng toàn thân không thể động đậy, lúc này Chính Nam đang từ ngoài cửa đi vào, bên cạnh còn có Ngọc Ngân.

“Chủ nhân thật lợi hại, không tốn một giọt mồ hôi liền xử trí hai con Phong hệ Báo hình Hòa Hợp Kỳ yêu thú, thật mở rộng tầm mắt.” - Ngọc Ngân rất bất ngờ, không phải cô khoa trương Chính Nam mà là chiến tích này thật sự đáng gờm.

“Tới thưởng một cái chứ sao.” - Chính Nam chỉ chỉ vào má mình.

Ngọc Ngân hơi sững sờ nhưng cũng nhanh như cắt mổ nhẹ Chính Nam một cái, khuôn mặt đỏ bừng.

Chính Nam cũng bất ngờ! Hắn chỉ là nói chơi thôi, vậy mà lại thành sự thật.

Lại tới vài cái!

Cảm thấy không khí có chút kỳ quặc, Chính Nam vội vàng nói sang chuyện khác: “Vẫn chưa đủ hoàn mỹ. Ban đầu anh không nên dùng chủy thủ giết chết Báo cái, mà nên dùng Nhu Quyền để nó chết không có mùi máu rồi để xác nó ở đây. Khi Báo đực trở về sẽ rất nhanh tiến vào bẫy chứ không tốn thời gian như vừa rồi. Nếu cảnh giác cao hơn, nó rất có thể sẽ bỏ đi hoặc ở ngoài cửa hang chờ một lúc, khi đó phân thân trong lòng đất của anh phải tiêu tan.” - Hắn cũng không đắc ý quên hình, rút ra những sai lầm nhỏ nhất.

Ngọc Ngân thấy Chính Nam không muốn nói tới chuyện ngại ngùng vừa rồi cũng gật đầu bỏ qua, chỉ là trong lòng có chút buồn: “Chủ nhân tiến bộ quá nhanh a, áp lực thật lớn.” - Cô khẽ thở dài.

“Tốt rồi, thanh lý một chút mùi máu, đặt thêm vài cái bẫy nhỏ là tối nay có thể ở đây qua đêm.” - Chính Nam cười nói, lại cùng Ngọc Ngân thanh lý hiện trường.

Đáng thương vợ chồng Hắc Phong Báo, vất vả tu luyện tới Hòa Hợp Kỳ một chiêu cũng không dùng được đã cống hiến cho Chính Nam hai viên nội đan, bây giờ “nhà” cũng bị hắn trưng dụng.

...

Đêm xuống, Chính Nam vừa nướng thịt báo vừa cùng Ngọc Ngân trò chuyện: “Thật sự là thuận lợi a, gặp hai con Hòa Hợp Kỳ yêu thú đã có ngay nội đan. Ngày mai chúng ta đi tìm Thông Linh Hoa nữa là có thể sớm trở về.”

Nhìn đám lửa nhảy nhót dưới miếng thịt báo lớn đã bị Chính Nam nướng tới vàng ươm, Ngọc Ngân trong lòng chỉ ước gì giây phút này dài hơn một chút. Cô dùng đôi mắt long lanh phản chiếu ánh lửa nhìn chăm chú Chính Nam hỏi: “Chủ nhân, mơ ước của anh là gì?”

Chính Nam hơi sững sờ: “Mơ ước của anh… sao?”

Cha mẹ ở Trái Đất? Cha mẹ ở nơi này? Các phú bà?

Một loạt đáp án lướt qua đầu Chính Nam, dưới ánh mắt chăm chú của Ngọc Ngân, hắn cười lắc đầu: “Mơ ước của anh là phải sống sót trước đã. Bởi vì…”

Ngọc Ngân ra hiệu Chính Nam im lặng: “Có người.”

Chính Nam mở ra Bạch Nhãn, dưới tầm nhìn của hắn có hai nam, một nữ đang hướng bên này chạy như bay tới, có vẻ là bị cái gì đó đuổi giết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play