Bên ngoài, Chính Nam biến thân thành Lý Anh Tuấn dẫn theo Gia Như phú bà, Liên Hoa phú bà và vẫn đang ẩn thân Ngọc Ngân nhanh chân trở về Lý gia.

Nửa đường, Liên Hoa phú bà nói có chuyện riêng nên tách đoàn trở về Luyện Dược Sư công hội trước.

Chính Nam biết tin tức hắn có một vị thần bí sư phụ rất nhanh sẽ được truyền về Diệp gia nhưng đây là tất yếu, ngăn cản là không thể, chỉ có thể thuận theo rồi tính toán con đường có lợi nhất cho mình nên chỉ có thể để cô đi trước.

Trong phòng tu luyện tại Lý gia, đã giải trừ biến thân Chính Nam và hai cô gái ôm bụng cười lăn lộn.

Chính Nam vừa lau nước mắt vừa nói: “Đợi lát nữa phát hiện trong phòng là chú Tuấn đang ngồi nhàn nhã uống trà, em nghĩ “Tu La” Tú Anh sẽ có biểu tình gì?”

Gia Như phú bà vừa nén cười vừa nói: “Hẳn là sẽ mỉm cười nói “Lý gia chủ, hôm nay trời đẹp, nhỉ?”, haha!”

Ngọc Ngân bình thường điềm đạm cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Cười đùa xong, Chính Nam mới nghiêm túc nói: “Thời gian tới Hà thành nhất định sẽ không yên bình, cho nên mọi người cần phải đề cao cảnh giác hơn. Đặc biệt là trong tình cảnh quan hệ giữa Lý gia chúng ta và Trần gia đã rõ như ban ngày, bọn họ sợ Trần gia nhưng Lý gia không có thực lực mạnh như vậy, nhất định sẽ bị nhắm vào.”

Cả Gia Như phú bà và Ngọc Ngân đều hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề nên không dám xem thường. Có câu “người chết vì tiền, chim chết vì mồi”, Trần gia kiếm được khoản tiền lớn, lại là nguồn cung cũng như đầu mối duy nhất dẫn tới một vị siêu Luyện Dược Sư “Dược Lão”, nhất định sẽ bị người nhìn chằm chằm, và đối tác duy nhất của họ tại Hà thành là Lý gia cũng sẽ bị liệt vào tầm ngắm.

“Được rồi, chuyện của Lý gia giao lại cho em và chú Tuấn tới chịu quản lý.”- Chính Nam nghiêm mặt hỏi Gia Như phú bà: “Không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề… hả!?” - Gia Như phú bà rất kiên định gật đầu nhưng cô ngay lập tức phát hiện có điểm không đúng: “Giao lại cho em và cha… còn anh làm gì?”

“Anh có việc phải rời khỏi Hà thành, nhanh thì 3, 5 ngày, chậm nhất là 7 ngày anh sẽ trở về.” - Chính Nam nói. Hắn muốn tranh thủ Lý gia còn chưa bị thám tử bao vậy mà nhanh chóng rời khỏi để làm nhiệm vụ tu chân.

“Rời khỏi thành a, có nguy hiểm hay không?” - Gia Như phú bà là người thông minh, Chính Nam không chủ động nói cô cũng sẽ không hỏi hắn đi đâu làm gì, chỉ quan tâm là đối với hắn có nguy hiểm hay không.

“Không có gì nguy hiểm, em đừng lo.” - Chính Nam cười nói: “Bản lĩnh của anh em cũng biết a, đánh nhau anh không giỏi nhưng chạy thì ít ai bằng anh lắm.”

Trầm ngâm chốc lát, Gia Như phú bà lắc đầu: “Không được! Tu vi của anh quá thấp, đối với Nguyên Anh Kỳ trở xuống em tin là ít người có thể làm khó được anh nhưng Nguyên Anh Kỳ trở lên lại là một câu chuyện khác. Chị Ngân, chị đi cùng anh ấy đi, chuyện bảo vệ Lý gia em và cha có thể bảo đảm được.” - Ngay khi nói những lời này, vẻ mặt của Gia Như phú bà đã trở nên cực kỳ kiên định. Chỉ cần một trong hai người nói lời từ chối, cô nhất định sẽ không thuận theo.

Chính Nam và Ngọc Ngân nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu: “Như vậy cũng được.”

...

Lại nói tới Phúc Đạt bên kia, sau khi đấu giá kết thúc, Tú Anh phú bà lập tức tự mình tới phòng chữ Thiên số 1 tìm Chính Nam. Ban đầu ý định của cô là để lộ tin tức hắn là đệ tử của “Dược Lão”, cũng cho người khác biết hắn đang ở phòng chữ Thiên số 1 để những thế lực kia tới tìm hắn phiền phức. Với bản tính của Chính Nam chắc chắn sẽ tìm cô giúp hắn thoát ra toàn thây, khi đó thì cô có thể thoải mái đòi hỏi đan dược.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hay là nói, không bằng Chính Nam tính. Việc Chính Nam tu luyện Nhẫn Thuật là để trong những tình huống cụ thể người ta không biết hắn có thể làm được gì mà để lọt những chi tiết nhỏ. Hiện tại Tú Anh phú bà cười mà như khóc khách sáo với Lý Anh Tuấn trong phòng chữ Thiên số 1 chính là ví dụ điển hình.

Chờ Lý Anh Tuấn cười haha rời đi, Tú Anh phú bà giậm chân liên tục, trong lòng đã rủa Chính Nam không thành hình người.

Các thế lực khác thấy “Tu La” Tú Anh và Lý gia chủ cùng nhau vào phòng chữ Thiên số 1 thì biết đã không còn cơ hội, nhưng có không ít thế lực vẫn để lại nhãn tuyến bên này cầu chút hi vọng mong manh. Đáng tiếc kết quả là họ nhất định phải thất vọng.

...

Buổi tối, Chính Nam và Ngọc Ngân mặc vào trang phục Akatsuki rồi lặng im rời khỏi Lý gia, hắn muốn đi làm nhiệm vụ tu chân.

“Chủ nhân, mục tiêu của nhiệm vụ lần này là gì?” - Ngọc Ngân lên tiếng hỏi.

“Không vội, chúng ta ghé qua Phúc Đạt một lát đã.” - Chính Nam đáp. Giọng nói của hắn phía sau mặt nạ “Không” đã hoàn toàn thay đổi, nghe như một người lưỡng tính.

Ngọc Ngân không tiếp tục nói mà chỉ im lặng đi phía sau Chính Nam. Một tuần vừa qua đối với cô thật sự là một trang mới của cuộc đời. Ngày đó sau khi trở về sử dụng Trú Nhan đan, nhìn từng mảng da thịt bị bỏng nhăn nheo, xấu xí dần bóc ra khỏi thân thể mình, thay vào đó là làn da trắng nõn, non mềm, Ngọc Ngân không kìm được nước mắt.

Trong tấm gương trước mặt cô lúc ấy là một thân thể hoàn mỹ, đường cong nhấp nhô, làn da nõn nà không tì vết, khuôn mặt thanh tú mà đến chính Ngọc Ngân cũng không thể tin rằng đó là mình khi lớn lên. Chỉ khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì những giọt nước mắt vui mừng và nụ cười hạnh phúc của chính mình trong gương, cô mới dám tin đó là sự thật.

Mỗi lần nhớ lại cảnh Chính Nam lần đầu nhìn thấy cô tháo mặt nạ đã sững sờ tới mức đổ nước trà nóng vào người cũng không biết, cô đều đặc biệt tự hào, cũng càng làm cô quyết tâm nhận người “chủ nhân” này.

...

Với đặc thù che lấp khí tức của cả áo choàng và mặt nạ Akatsuki, Chính Nam và Ngọc Ngân cứ vậy nghênh ngang trên phố đi thẳng tới Phúc Đạt. Cũng đúng thôi, lần này đấu giá kéo quá nhiều người đến Hà thành, kỳ nhân dị sĩ cũng không ít, trang phục kỳ quặc hơn Akatsuki còn có, người ta nhìn nhiều thành quen.

Tới Phúc Đạt, Chính Nam trong lòng thở dài: “Đã làm tốt tư tưởng phải xếp hàng nhưng đông như thế này thì bao giờ mới tới lượt a!” - Bên trong Phúc Đạt hiện tại người đã đông hơn đan dược, khắp nơi đều là người. May mắn là Phúc Đạt còn mang theo uy danh Trần gia để duy trì trật tự, nếu không lại loạn thành tiệc buffet miễn phí thì không thể nói nổi.

Ngọc Ngân áp sát lại gần Chính Nam, nhỏ giọng: “Chủ nhân, tình hình này chỉ có thể kiếm cô bé hôm nay dẫn đường cho chúng ta. Có lẽ cô bé đó sẽ có tác dụng.”

Chính Nam gật đầu rồi nhìn quanh tìm Lan, nhưng giữa biển người như thế này mà tìm một cá nhân thật sự không dễ dàng.

“Chủ nhân, đằng kia.” - Đúng lúc này Ngọc Ngân lại lên tiếng. Cô chỉ tay về một nơi khá xa, Lan đang cùng một người thanh niên nói gì đó.

“Đi chúng ta lại đằng đó.” - Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: “Thật đúng lúc a.”

Lan bên này đang rất bất đắc dĩ từ chối: “Ngô thiếu gia, nô tỳ chỉ là người làm công, thật sự không dám tiết lộ thông tin khách hàng. Mong Ngô thiếu gia đừng làm khó nô tỳ.”

Ngô Đức Văn híp mắt, trầm giọng nói: “Anh cũng không hỏi em cái gì quá chi tiết về khách hàng của em, anh chỉ muốn biết tên Chính Nam đó có phải là có quyền trực tiếp gặp Trần tiểu thư hay không thôi.”

Lan cười khổ nói: “Không nói tới chuyện tiết lộ thông tin khách hàng sẽ khiến em bị đuổi việc, chỉ riêng việc nói tới Đại tiểu thư cũng là không được phép rồi. Xin lỗi anh!” - Lan cúi người chào rồi quay lưng rời đi.

Ngô Đức Văn không có lên tiếng giữ lại Lan mà trong tay âm thầm vận chuyển nguyên khí, định làm gì đó mà không muốn người khác biết được.

Đúng lúc này phía sau Ngô Đức Văn vang lên một giọng nói: “Vị tiểu thư này, cô tên Lan đúng không?” - Giọng nói nghe êm tai nhưng không phân biệt được nam nữ khiến người khác không thể không quay đầu nhìn lại.

Ngô Đức Văn thu lại bàn tay của mình, quay đầu lại nhìn phía sau hắn xem ai vừa lên tiếng, nhưng chỉ thấy hai người mặc trang phục đen kỳ quái, trên mặt còn đeo mặt nạ kín mít, kết hợp với giọng nói kia, quả thực không thể biết được hai người này ai vừa nói, mà là nam hay nữ cũng không nhận ra nổi.

Lan lễ phép khom người, nở nụ cười chức nghiệp, nói: “Xin chào quý khách! Em là Lan. Xin hỏi em có thể giúp gì được cho… quý khách a?”

Chính Nam đứng im không có bất kỳ động tác gì, còn Ngọc Ngân chủ động bước tới đưa cho Lan một bình đan dược và một tờ giấy được gấp làm đôi, rõ ràng là vừa mới chuẩn bị.

Lan dùng hai tay nhận lấy bình đan dược và tờ giấy. Cô bé liếc mắt nhìn thấy mấy chữ nhỏ bên ngoài tờ giấy liền cung kính đáp: “Việc này em nhất định sẽ tự mình hoàn thành, xin… quý khách yên tâm a.”

Chính Nam gật đầu hài lòng rồi cùng Ngọc Ngân rời đi, từ đầu đến cuối không nói bất kỳ lời nào. Lúc đi ngang qua Ngô Đức Văn hắn còn hơi liếc mắt qua nhìn Ngô Đức Văn một cái rồi mới rời khỏi Phúc Đạt.

“Thiếu gia, có cần…” - Một tên nô bộc nói nhỏ với Ngô Đức Văn.

“Không cần.” - Ngô Đức Văn lắc đầu: “Tu vi hai người này nhìn không thấu, phái người đi không có tác dụng gì. Chúng ta về thôi.”

...

Bên ngoài Phúc Đạt, Chính Nam nói với Ngọc Ngân: “Nhiệm vụ lần này là vài viên nội đan của Hòa Hợp Kỳ yêu thú và một loại thiên tài địa bảo gọi “Thông Linh Hoa”. Chúng ta cần dùng thời gian nhanh nhất tìm thấy cả hai rồi trở về. Đi thôi.” - Dứt lời, Chính Nam dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hà thành, thẳng tiến Vạn Tượng sâm lâm, theo sát phía sau hắn là Ngọc Ngân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play