Chính Nam mặt hơi hồng, ánh mắt tránh né trả lời: “Tạm thời vì để bảo mật danh tính nên anh vẫn chưa muốn mọi người gặp nhau. Về chức vụ, chúng ta sẽ có tất cả 10 vị thần sứ với quyền lực tối cao lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân, Nam Tào, Bắc Đẩu, Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường và Không. Về phân bố, vì chúng ta sẽ không xây dựng tổ chức theo dạng thế lực nổi, cho nên sẽ không có địa bàn cụ thể mà sẽ thông qua con đường riêng để thu thập tình báo và nhận nhiệm vụ ám sát để kiếm tiền.”
Gia Như phú bà nghiêng đầu hỏi: “Không biết danh tính lẫn nhau làm sao hợp tác a. Lại nói nếu như em đã gia nhập vậy vị trí của em là gì?”
Chính Nam bất đắc dĩ, đã phóng lao đành phải theo lao thôi: “Anh sẽ có cách để mọi người có thể liên lạc được với nhau. Trong 10 chức vị thần sứ đó em cảm thấy cái tên nào phù hợp với mình thì cứ chọn, anh có thể sắp xếp. À không, riêng cái tên “Không” là của anh.”
Gia Như phú bà trầm ngâm, tứ phương thần thú và tường thụy kỳ lân cô biết rõ nhưng đều cảm thấy không thích hợp. Hắc - Bạch Vô Thường thì cô không biết đó là gì cho nên không nghĩ. Còn lại Nam Tào chưởng sinh, vu thuật đúng là có có thể cứu người nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ “cứu” ai đó cho nên không học. Như vậy chỉ còn lại Bắc Đẩu là phù hợp nhất với mình.
“Em nghĩ là mình sẽ chọn tên Bắc Đẩu, có người chọn tên đó chưa?” - Gia Như phú bà khá là hào hứng với phong hào của mình.
Chính Nam mỉm cười gật đầu: “Nếu em thích thì nó sẽ là của em. Bình thường em cứ là Lý gia Đại tiểu thư, chỉ khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ của tổ chức hãy sử dụng phong hào của mình.”
Gia Như phú bà gật đầu, cô hiểu được dụng ý của Chính Nam.
Chính Nam đứng dậy xoa đầu Gia Như phú bà nói: “Cứ như vậy đi, anh có việc phải đi trước, em cứ yên tâm rằng ngoài anh ra không ai có thể có được em hết.”
Gia Như phú bà mỉm cười ngọt ngào gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng phải cẩn thận thành chủ một chút, em không tin họ không có chút tin tức gì về anh.”
...
Chính Nam tạm biệt Gia Như phú bà rồi đi ra ngoài, tới một khu vực vắng người, hắn dừng lại nói: “Được rồi, xung quanh không có ai đâu, cô ra đi.”
Từ một khúc quanh khá khuất tầm nhìn, Ngọc Ngân chậm rãi bước ra. Cô không chút nào tỏ ra bất ngờ khi Chính Nam biết cô theo dõi hắn: “Những gì cậu vừa nói, tất cả đều là thật sao?”
Chính Nam quả thật đã phát hiện Ngọc Ngân lén lút trên nóc nhà lúc hắn cùng Gia Như phú bà nói chuyện nhưng không có nói ra, vì hắn tin cô cũng thừa biết núp ở đó là hoàn toàn không thoát khỏi Bạch Nhãn của hắn nhưng vẫn làm, như vậy chỉ có thể có một khả năng, đó là cô có gì đó đủ trọng lượng để mang ra trao đổi với hắn. Chính Nam ánh mắt thâm thúy nhìn Ngọc Ngân: “Câu trả lời cô đã tự có cho mình đi.”
“Không phải như vậy… tại sao lại như vậy…”
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao?” - Ngọc Ngân bỗng nhiên hét lên, nước mắt không kiểm soát được lăn xuống khỏi đôi mắt cô, thấm vào lớp khăn che mặt: “Tại sao? Toàn bộ Khương gia mấy trăm người, cả cha mẹ, ông bà, người thân của tôi đều tin tưởng, đều nghe theo Thiên Thánh Cung, tại sao họ lại bỏ đi, trốn ở một nơi an toàn để cho tất cả những người từng tin họ, từng phụ thuộc vào họ đều phải chết? Tại sao?”
Ngọc Ngân giống như phát cuồng gào thét, giống như phát tiết 15 năm nghi vấn trong lòng của mình.
Chính Nam hoàn toàn thông cảm cho cô, nhưng lúc này hắn phải mạnh mẽ. Chậm rãi xoay người lại, hắn lạnh lùng nói: “Bởi vì họ bị bán đi. Bị những người cô gọi là “tin tưởng, phụ thuộc” bán đi. Đến nỗi phải để cho đứa con trai duy nhất của họ sống không tình thương, không ai chăm sóc, từng ngày phải chẻ củi, giặt quần áo, làm đồ ăn, quét phân ngựa kiếm miếng ăn. Cô nghĩ có ai làm cha mẹ muốn con mình tuổi thơ phải trải qua như vậy không, có ai muốn đưa trẻ mình dứt ruột đẻ ra lại không có chút tin tức gì suốt 18 năm trời sao? Có thể nó chết rồi, có thể nó đang bị người ta đánh đập, có thể nó đang phải cùng chó giành ăn với nhau, cô thử nghĩ nếu con của cô phải xa cô như vậy, cô nhẹ lòng hay không?”
Ngọc Ngân sững sờ, cô từng nghĩ mình luôn 1 mình đã rất khổ, từng nghĩ tự mình nhìn thấy cha mẹ mình chết đã rất đau, từng nghĩ mình bị hủy dung đã rất bất hạnh nhưng những gì Chính Nam vừa nói, nó lớn hơn những gì cô đã trải qua quá nhiều. Đúng như hắn hỏi cô, nếu như cô có con và đứa trẻ thất lạc suốt 18 năm từ lúc mới lọt lòng, không có một chút tin tức, không biết sống hay chết, không biết ăn có đủ no, ngủ có đủ giấc,... cô cảm thấy mình phải phát điên.
“Đau đớn không phải là những gì xảy ra cho mình, mà là những gì xảy ra cho người thân mình, cho người mình yêu thương nhưng bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể giúp. Đó mới thực sự là nỗi đau a.” - Chính Nam ngẩng đầu lên trời thở dài, nước mắt bị hắn giữ lại trong khóe mắt không cho nó chảy xuống: “Cha mẹ, em trai a!”
“Tôi muốn tham gia.” - Ngọc Ngân bất ngờ lên tiếng.
Chính Nam hồi thần, hắn hỏi lại: “Gì cơ?”
Ngọc Ngân trầm giọng nói: “Tổ chức của cậu. Cậu nói rằng nó tên là Akatsuki(Bình Minh), mục đích của nó là đánh ra một mảnh bình minh cho bản thân, cho người mà mình yêu thương đúng không?”
Chính Nam gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng mà…”
Ngọc Ngân ngắt lời: “Đúng là được rồi. Khương gia là thế lực phụ thuộc Thiên Thánh Cung, cha mẹ tôi là thuộc hạ của cha mẹ cậu, như vậy tôi là thuộc hạ của cậu cũng không có gì sai.” - Nói, cô quỳ 1 chân, cúi đầu trước Chính Nam: “Thiếu chủ, thuộc hạ Khương Ngọc Ngân xin ngài thu nhận.”
Chính Nam mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải là chuyện ai là thuộc hạ của ai, mà là lý niệm của tôi và Thiên Thánh Cung không giống nhau. Thiên Thánh Cung đã không còn, Khương gia… cũng đã không còn, cô không cần phải cố chấp như vậy.”
Lần này Ngọc Ngân quỳ cả hai chân, đầu cúi rạp xuống đất, nấc lên từng cơn nói: “Không! Không! Nam… Thiếu chủ, ngài nhất định phải giúp thuộc hạ. Mỗi đêm nhắm mắt lại thuộc hạ đều nằm mơ thấy cha mẹ, ông bà mình trách móc vì sao không trả thù cho họ, mỗi lần cởi ra lớp trang phục này thuộc hạ đều nhìn thấy chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thiếu chủ, thuộc hạ… nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng xin ngài thu nhận nô tỳ, chỉ mong một ngày nào đó ngài giúp nô tỳ trả được mối thù này mà thôi.”
Nhìn Ngọc Ngân một thanh nước mũi, một thanh nước mắt, đầu cũng dập máu rớm ra ngoài khăn quấn tóc, Chính Nam thật sự không đành lòng. Hắn đứng thẳng lưng, nhìn xuống vẫn đang vừa nức nở, vừa dập đầu Ngọc Ngân, nói: “Đứng dậy đi.”
Ngọc Ngân vẫn không chút nào có ý đứng dậy, vẫn tiếp tục dập đầu: “Nếu ngài không đồng ý thu nhận, nô tỳ sẽ không đứng dậy.”
Chính Nam cười khổ, hắn trầm mặt quát: “Bản thiếu chủ nói cô không nghe đúng không?”
Ngọc Ngân hơi sững sờ, sau đó đứng phắt dậy, nín khóc nói: “Không… không dám.”
Chính Nam vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, từ trong balo lấy ra mộtviên đan dược và một cái mặt nạ rồi ra hiệu cho Ngọc Ngân đưa tay ra.
Ngọc Ngân lại muốn quỳ xuống nhận nhưng Chính Nam giữ lấy hai tay cô để không thể quỳ xuống: “Không nên động một chút lại quỳ xuống. Làm người quỳ trờ,i quỳ đất, quỳ cha mẹ, còn lại đều không xứng đáng.”
Ngọc Ngân nghe lời Chính Nam không quỳ xuống nữa nhưng cô vẫn khom người để bản thân mình thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Chính Nam trong lòng bất đắc dĩ nhưng cũng không nói nữa. Hắn đặt hai đồ vật lên tay Ngọc Ngân, nói: “Hai thứ này ban cho cô, sau này cũng đừng suốt ngày một bộ đồ đen nữa, u ám lắm. Từ nay về sau cô gọi Giáp hộ pháp, ngoại trừ 10 vị thần sứ ra cô không cần nghe lệnh bất kỳ ai, cũng không cho phép quỳ xuống trước bất kỳ ai, cô có hiểu không?”
Ngọc Ngân cúi đầu, nghiêm giọng nói: “Hiểu rõ! Nhưng mà… sau này nô tỳ phải xưng hô như thế nào?”
Chính Nam trầm ngâm một lát rồi nói: “Khi có các thần sứ hoặc hộ pháp khác cô cứ tự xưng thuộc hạ đi, gọi tôi là Không đại nhân. Còn nếu không có người khác thì muốn gọi gì thì gọi, tiện là được.”
Ngọc Ngân mộng bức: “Nếu… nếu không gọi thiếu chủ cũng được a.”
Chính Nam lắc đầu: “Gọi như vậy sẽ gây người ta tò mò mà điều tra cha của tôi, quá lộ liễu.”
“Thiếu gia?”
“Quá trẻ trâu.”
“Lão gia?”
“Quá già.”
“Chủ… chủ nhân?”
“Quá… ồ, nếu không ngại thì cứ xưng em, gọi chủ nhân đi, hắc hắc.”
Nghe Chính Nam cười hèn mọn, Ngọc Ngân có chút nổi da gà. Cô tranh thủ lái cái chủ đề cho đỡ sợ: “Chủ… chủ nhân, hai thứ này có tác dụng gì thế?”
Chính Nam nghe có người gọi hắn chủ nhân, lại là cô gái, cảm giác toàn thân lỗ chân lông đều thư giãn. Hắn cười nói: “Đan dược này đối với em đặc biệt có tác dụng a. Em biết Dưỡng Nhan Đan hay không?” - Xác định quan hệ tốt rồi, Chính Nam cũng không ngại gọi Ngọc Ngân một tiếng em, dù sao tuổi thật của hắn cũng lớn hơn cô.
Nghe được Chính Nam hỏi, Ngọc Ngân lục lại trí nhớ của mình một lát rồi trả lời: “Dưỡng Nhan Đan, duy trì trạng thái dung nhan hiện tại tùy theo phẩm chất đan dược mà tăng từ 10 năm đối với hạ phẩm đan tới 50 năm đối với hoàn mỹ đan. Chủ nhân, đây không phải là Dưỡng Nhan Đan chứ? Nhìn phẩm chất này hẳn là hoàn mỹ a. Thứ này không phải đã thất truyền cả ngàn năm sao?” - Ngọc Ngân sợ hãi than, đây chính là có tiền không mua nổi thần dược.
Chính Nam lắc đầu: “Đây không phải là Dưỡng Nhan Đan.” - Dừng một lát, Chính Nam cười ma mãnh: “Thứ này còn quý hơn Dưỡng Nhan Đan gấp trăm lần, ngàn lần, là có tiền cũng không mua được "hoàn mỹ Trú Nhan Đan". Có thể phục hồi trạng thái dung nhan xinh đẹp nhất và duy trì mãi mãi."
"Chân chính thần dược!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT