Chính Nam cảm thấy đầu óc và dạ dày mình một trận lăn lộn, đến lúc mọi thứ bình thường trở lại thì hắn đã ở trên một võ đài..

“Đây là… võ đài lên cấp sao? Người đâu?”

Chính Nam nhìn quanh, ngoài hắn ra thì chỉ có bốn bức tường mà thôi, chẳng có ai khác.

vitag.videoDiscoverConfig = { random: true, wgTitle: "FEATURED VIDEOS", wgTitleColor: "#eee", contentClick: "inline", titleColor: "#fff", titleHoverColor: "#ff4f02", background: "", selectedBackground: "#333", }; (vitag.Init = window.vitag.Init || []).push(function(){viAPItag.initInstreamBanner("vi_9172222")});

Đúng lúc này không gian một trận rung động, một người từ trong không khí té ra trước mặt Chính Nam.

“Ơ, vậy ra anh là đối thủ của tôi à?” – Chính Nam giọng đầy hài hước, bởi vì người vừa xuất hiện kia không phải ai xa lạ, chính là Thiết Sư, em út của Thiết Tam huynh đệ từng vây công Chính Nam.

Thiết Sư đầu óc còn quay cuồng vì chuyến đi đâu, nghe được có tiếng người lập tức bật dậy phòng thủ. Thế nhưng chờ hắn nhìn rõ người kia là ai thì tâm đều nguội một nửa.

“Người… người anh em, cậu… cậu còn khỏe chứ!?” – Thiết Sư cười còn khó coi hơn khóc, giọng đầy đắng chát.

Chính Nam gật đầu: “Khỏe, rất khỏe.” – Nói, hắn đổi giọng hỏi: “Bây giờ là thi đấu nhỉ, chúng ta bắt đầu chứ?”

“Không… không… tôi bỏ quyền.” – Thiết Sư mới không cùng tên quái thai này đấu.

Ba anh em hắn vây công còn không chạm được người ta mép áo, bây giờ bảo một mình đấu… hay là thôi đi. Còn chưa nói tới việc lần trước ngoài bị đánh ra còn bị cảnh cáo bởi “thế lực” khác đâu.

“Bỏ quyền!? Còn có lựa chọn này sao?” – Chính Nam quả thật không biết còn có chuyện bỏ quyền đấy.

Thiết Sư gặp Chính Nam không có lao lên thì yên tâm hơn một chút. Hắn lấy ra lệnh bài của mình: “Nếu như gặp đối thủ mạnh quá thì có thể bỏ quyền giữ mạng, lần sau thi lại. Lần này gặp cậu coi như thôi không may. Hẹn gặp lại.” – Nói, Thiết Sư bóp vỡ lệnh bài của mình.

Không gian lại một trận rung động, một màn sáng tỏa ra từ các mảnh lệnh bài nuốt lấy Thiết Sư rồi tất cả trở về bình thường.

Chính Nam cảm thấy khá hứng thú nhưng cũng không đào sâu suy nghĩ mà chỉ nhún vai đứng chờ người tiếp theo.

Không lâu sau đó, người tiếp theo tới.

“Ồ, là anh a!”

Thiết Báo: “Tôi bỏ quyền!”



“À, Thiết Hổ, lại gặp nhau…”

“Bỏ quyền!”



“Cmn, có cho người ta thi đấu hay không!?” – Chính Nam trong lòng nhổ nước bọt: “Chưa đánh đã bỏ quyền, thật không thú vị!”

Đang lúc Chính Nam chán muốn chết nhìn quanh phòng xem có gì vui hay không thì trước mặt hắn không gian lại ngọ nguậy, một người từ trong đó bước ra.

Chính Nam tò mò nhìn người này, cùng lúc đó người kia cũng đánh giá Chính Nam.

“Chính Nam.”

“Hàn Lâm.”



Hai người báo tên nhau xong cứ như vậy đứng nhìn nhau, không ai có ý định động thủ.

Cuối cùng Chính Nam phải lên tiếng trước: “Trước anh cũng đã có ba người đến đấy, đều đã bóp vỡ lệnh bài. Tôi nghĩ cả hai chúng đều đã được vào vòng tiếp theo, không cần phí sức chứ?”

“Thì ra là do anh khiến họ bỏ quyền, bảo sao tôi chờ mãi không gặp bất kỳ ai.” – Hàn Lâm tuy nói lời khách sáo nhưng lại không dấu vết lùi xa Chính Nam từng chút một: “Nếu cả hai đều đã được vào vòng trong, tôi nghĩ nên giữ sức cho phần tiếp theo đi.”

“Được. Tôi qua bên này nghỉ ngơi.” – Chính Nam cũng không phải không đề phòng Hàn Lâm nên hắn mới cố ý nói mình qua một góc xa, để hắn đừng có mon men lại gần.

Hàn Lâm gật đầu đi qua góc đối diện ngồi xuống.

...

Sau khoảng 20 phút, lệnh bài của cả hai người phát ra ánh sáng rồi truyền tống hai người tới một võ đài khác lớn hơn, xung quanh còn có lác đác vài người lạ, có vẻ là trọng tài.

Chính Nam đưa mắt đánh giá ba người trên võ đài cùng mình.

Ngoại trừ Hàn Lâm đã gặp trước đó thì đứng cùng hắn trên võ đài bây giờ còn có thêm một nam và một nữ, đều mang thương tích trên người.

Nhìn thấy Chính Nam và Hàn Lâm đều thần thanh khí sảng, lông tóc không thương, hai người kia đều cười khổ. Bọn họ đánh ngươi sống ta chết để vào tới vòng hai, không ngờ đối thủ của họ lại bắt tay nhau tiến vào một cách hòa bình.

Cũng không phải là không có người nghĩ tới dùng chiêu này lên cấp, nhưng ai biết được vào vòng trong chia như thế nào, lỡ đâu người vừa bắt tay mình ở vòng ngoài vào, vòng trong lại là cản trở lớn nhất thì sao, cho nên nhiều năm qua rất ít khi cuộc thi lên cấp truyền tống tới vòng thứ hai còn đủ bốn người, hầu hết là ba, hoặc hai, thậm chí một người mà thôi.

Đang lúc bốn người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, một người đàn ông trung niên bên dưới nói: “Các người có 15 phút để chiến đấu, hai người cuối cùng còn đứng trên đài sẽ được lên cấp, hai người còn lại sẽ phải chờ lần thi đấu tiếp theo.”

“Loạn đấu a!” – Chính Nam nhảy lùi về phía một góc võ đài, nói: “Hàn huynh đệ, liên thủ chứ?”

Hàn Lâm ở một góc võ đài khác cũng gật đầu: “Cầu còn không được.”

Đối diện một nam, một nữ kia cũng biết nếu tiếp tục đánh nhau thì kết quả chỉ có thể là cả hai cùng bị loại mà thôi, bởi vì từ bên ngoài nhìn thì rõ ràng Chính Nam và Hàn Lâm “quen nhau” từ trước rồi.

Thế nhưng trên đài tình huống cực kỳ xấu hổ.

Cả hai người đến từ tổ hai đều xông tới tấn công Chính Nam vì một lý do rất đơn giản...

Nhìn hắn yếu đuối!

Nam nhân mà da trắng, dáng thon, mặt đẹp như thế kia… nhìn làm sao cũng thấy không mạnh đi đâu được.

Chính Nam phiền muộn chống đỡ, nói: “Hàn huynh đệ, đứng xem như vậy không tốt lắm đâu.”

Hàn Lâm rung đùi đắc ý đứng dựa cột nhìn Chính Nam đánh với hai người, cười cợt: “Người ta ưu ái anh thì tôi biết phải làm sao, chỉ có thể đứng một bên xem mà thôi, hắc hắc.”

May mắn cho Chính Nam là cuộc thi lần này không có ai mạnh ngoại hạng, chỉ có hai người đang vây công hắn là Linh Hư Kỳ mà thôi, nếu là Hòa Hợp Kỳ trở lên thì Chính Nam chắc chắn là không chống đỡ nổi.

Hắn đau khổ là vậy, còn hai người vây công Chính Nam cũng là phiền muộn không được.

Vòng ngoài đánh nhau đã khiến hai người tiêu hao không nhỏ, vô tới đây lại không may gặp hai người bắt tay nhau vào, bây giờ cùng nhau chọn trái hồng mềm nắn thì gặp ngay con lươn, tránh trên trốn dưới để hai người đuổi theo cũng mệt bở hơi tai.

10 phút trôi qua, Hàn Lâm cảm thấy cả Chính Nam lẫn hai người kia đã tiêu hao đủ rồi liền chủ động gia nhập chiến cuộc hòng nhặt tiện nghi.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính!

Hai người kia vây công Chính Nam không thành công đã nghẹn một bụng lửa giận, lúc này Hàn Lâm lại nhảy vào chiếm tiện nghi liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Không chỉ hai người bên tổ hai mà cả Chính Nam cũng tạm ngưng chiến mà quay sang “hội đồng” Hàn Lâm, để hắn liên tục kêu la: “Chính Nam huynh đệ, chúng ta cùng một tổ đấy, giơ cao đánh khẽ a.”

“Hừ, bây giờ nói những lời này đều đã muộn rồi người anh em ạ.” - Chính Nam giọng đầy hậm hực.

Nếu Hàn Lâm ngay từ đầu liên thủ với Chính Nam thì chắc chắn phần thắng là của hai người rồi, chỉ tiếc con hàng này lại muốn nằm thăng cấp, chờ Chính Nam và hai người kia lưỡng bại câu thương rồi chiếm tiện nghi, để chịu tình cảnh hiện tại.

“Nhân quả tới sớm a!” – Chính Nam thở dài một cước đạp Hàn Lâm xuống sàn đấu.

Hắn ghét nhất loại người không biết cố gắng mà chỉ ngồi một bên nhìn rồi hưởng lợi bất chính.

Cục diện hiện tại là trên sàn có ba người và thời gian còn lại hai phút.

Chính Nam lui ra một góc sân đấu, cười nói: “Còn có hai phút để hai người tự quyết định với nhau, tôi sẽ không nhúng tay.”

Hai người kia liếc nhau một cái rồi lại lao vào nhau đánh đấm túi bụi, còn Chính Nam đứng một bên xem cuộc vui.

Vừa mới ở trên chửi bới Hàn Lâm hành vi vô liêm sỉ, bây giờ tới hắn lại tự mình thể nghiệm.

Cảm giác… thật cmn tốt!



Hai phút trôi qua rất nhanh, hai người kia cũng có vẻ ngang tài ngang sức, đánh đấm mãi chẳng có kết quả.

Thế nhưng biến cố lại xuất hiện trong những giây phút cuối cùng theo một cách không thể… vớ vẩn hơn.

Thí sinh nữ trong một cố gắng tránh đòn đã để ngực áo của mình bị rách, một bên gò bồng đảo trắng trẻo bị lộ ra.

Thí sinh nam đối diện cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế nên hơi sững sờ nhìn kỹ “trái bưởi năm roi” kia, kết quả là bị thí sinh nữ chớp thời cơ đá bay xuống sàn thi đấu, kết thúc trận loạn chiến vô nghĩa này.

Một trong những người đứng dưới đài chậm rãi đi lên, đưa cho Chính Nam và cô gái kia một tấm huy chương mới có hai thanh kiếm bắt chéo nhau thay vì một thanh đơn kiếm như trước, cười nói: “Chúc mừng hai người lên cấp thành công. Từ hôm nay hai người chính thức trở thành cấp 2 Dong Binh.”

Chính Nam nhận lấy huy chương, lật qua lật lại xem, không thấy có gì đặc biệt.

“Cảm ơn! Xin hỏi đây là đâu và chúng tôi làm sao trở về chỗ cũ được ạ?” - Xong việc rồi thì nên về sớm, tranh thủ nhận nhiệm vụ cấp 2 kiếm tiền thôi.

...

(Cầu đậu đậu, phiếu phiếu!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play