“Trong một cuộc thi 10 người tham gia mà chỉ có 2 người thắng cuộc, cậu một chút thông tin cũng không thèm điều tra, đối phương gồm có những ai, tu vi như thế nào, sở trường là gì cũng không quan tâm.

Cậu cảm thấy mình chắc thắng như vậy sao?

Cậu cho rằng ai cũng như Thiết Tam huynh đệ dễ dàng để cậu vờn quanh thế hả?”

Nghe Hồng Hi nói vậy Chính Nam cũng nghiêm túc, có vẻ hắn quá xem nhẹ cuộc thi này rồi.

Thấy Chính Nam thay đổi sắc mặt, Hồng Hi rất hài lòng, cô tiếp tục nói: “Phân cấp Dong Binh không đơn giản chỉ là làm đủ nhiệm vụ, nộp đơn thi lên cấp, chiến thắng cuộc thi đơn giản như vậy. Trong cuộc thi lên cấp không có luật lệ, không có giới hạn, không có trọng tài gì cả, chỉ có người đứng cuối cùng mới được lên cấp mà thôi.”

“Cho phép giết người sao?” – Chính Nam cau mày: “Còn không có giới hạn nghĩa là gì?”

“Bất kỳ thứ gì cậu muốn đều có thể mang lên sàn đấu, chỉ cần không phải là người!” – Hồng Hi lạnh nhạt đáp: “Mà cậu cũng đừng tưởng cấp 1 Dong Binh chỉ toàn Luyện Thể Kỳ, Linh Hư Kỳ. Tôi từng gặp một tên Không Minh Kỳ chán quá không có việc gì làm đi đăng ký trở thành cấp 1 Dong Binh giết thời gian đây.”

Chính Nam há hốc mồm: “Không Minh Kỳ!? Không có việc gì làm!?” Ai mà rảnh quá vậy trời!?”

“Hỏi hay lắm, tôi cũng muốn biết đó là ai đây.” – Hồng Hi gương mặt đắng chát: “Lúc đó tôi không khác gì cậu bây giờ, tự tin vào thực lực của mình nên chẳng thèm quan tâm đối thủ là ai, đến ngày thi cứ tới thi thôi.

Kết quả gặp phải người đó, chưa tới ba chiêu đã bị đánh bại. Aiz, may mà người ta chỉ đơn thuần muốn lên ấp chứ không hạ sát thủ, nếu không... haiz!”

“Lợi hại như vậy!” – Chính Nam tò mò hỏi: “Mà, cô vừa nói hai người gặp nhau trên võ đài, tại sao lại không biết đối thủ là ai?”

“Người ta toàn thân một bộ đồ đen, mặt còn bị che bởi mặt nạ, biết thế nào được. Chỉ nghe nói đến từ tổ chức Akatsuki gì đó, chức vị còn không thấp” - Hồng Hi trợn mắt.

“Hả!? Người của tổ chức Akatsuki?” – Chính Nam gặng hỏi: “Người đánh với cô tên là gì vậy?”

“Gọi… Bạch Hổ… gì nhỉ?” – Hồng Hi nghiêng đầu nghĩ.

“Bạch Hổ thần sứ đúng không?” – Chính Nam giọng cực gấp.

“À đúng, Bạch Hổ thần sứ.” – Hồng Hi tay phải nắm lại gõ vào lòng bàn tay trái, một bộ bừng tỉnh.

"Nhắc mới nhớ, tổ chức Akatsuki kia còn có một người trong Tân Tinh Bảng đứng thứ 13 đâu, mà mới chỉ là cái hộ pháp, thật sự ghê gớm.

Ngoài ra còn có tin đồn người gần đây mới giành được vị trí thứ 12 từ tay "Ám Dạ" Tiêu Tà cũng là thành viên của Akatsuki a, gọi... Bạch Vô Thường nhỉ... Làm sao, có hứng thú với tổ chức Akatsuki?”

Chính Nam nhún vai: “Cô lợi hại như vậy mới đứng thứ 17 trên Tân Tinh Bảng, mà người ta một cái hộ pháp đã đứng thứ 14, gặp một vị thần sứ còn chịu không được người ta ba chiêu, tổ chức lợi hại như vậy ai mà chẳng muốn vào chứ!”

Hồng Hi cũng không vì bị Chính Nam nói tới thất bại mà tức giận, ngược lại gật gù: “Cũng đúng… Mà, cậu cũng đừng mơ tới được vào Akatsuki.”

“Tiêu chuẩn rất khắt khe sao?”

“Vậy thì không phải.” – Hồng Hi lắc đầu: “Chủ yếu là chẳng ai biết tổ chức đó là của ai, ở đâu, mục đích là gì. Đoạn thời gian trước có nghe đồn đại Akatsuki liên minh với Tà Nguyệt Tông ở phía bắc đồ diệt Cửu Dương Các, thế nhưng sau đó giống như bốc hơi rồi, chỉ là gần đây mới có người thấy thành viên của họ đi lại.” 

Liên tiếp những cái tên liên quan tới ký ức của Chính Nam xuất hiện trong cuộc nói chuyện với Hồng Hi để trong lòng hắn chắc chắn một sự kiện, hắn có quan hệ gì đó với Akatsuki.

Xác định cho mình một địa điểm và một cái tên, Chính Nam gấp hơn bao giờ hết muốn nhanh chóng lên cấp, kiếm đủ tiền rồi bắt đầu điều tra ký ức của mình.

“Không nói chuyện không liên quan nữa. Cô có thể cho tôi biết tin tức của cuộc thi lên cấp không?”

Thấy Chính Nam bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Hồng Hi cũng không tiếp tục lan man nữa mà hắng giọng một cái, nói: “Cuộc thi lên cấp sẽ có 10 người được chia thành hai tổ, mỗi tổ 5 người.

Từng người trong một tổ sẽ gặp nhau một lần trên võ đài, hai người có thành tích tốt nhất trong tổ sẽ được thăng hạng vào vòng thứ hai.

Bốn người được vào vòng hai sẽ dùng thể thức tương tự chọn ra hai người có thành tích tốt nhất để thăng cấp.

Hai người thua cuộc ở vòng hai sẽ không phải chờ một tháng để nộp đơn lên cấp mà được trực tiếp ghi danh cho lần thi thăng cấp tiếp theo, còn sáu người bị loại trước đó sẽ phải chờ một tháng sau mới được nộp đơn.”

“Khoan đã, vừa nghe thì cảm thấy luật lệ khá công bằng, nhưng mà có một điểm mấu chốt đó là cuộc thi không cấm giết người.” – Chính Nam cau mày: “Nếu tôi ở trên võ đài đánh tàn phế, thậm chí đánh chết hết người cùng tổ và bên kia cũng làm tương tự, vậy thì vòng sau khỏi phải đánh rồi hả?”

Hồng Hi gật đầu, ánh mắt khen ngợi Chính Nam: “Nhìn ra vấn đề rất nhanh nha. Đây chính là luật bất thành văn của cuộc thi lên cấp Dong Binh.”

“Thật cmn tàn nhẫn.” – Chính Nam không vui: “Tại sao phải ra luật lệ tàn ác như vậy chứ?”

“Ác!? Không phải như vậy thì thế nào?” – Hồng Hi không cho là đúng: “Làm Dong Binh không chỉ có đánh nhau với yêu thú, còn phải giết người, đồ thôn, đồ làng, thậm chí… đồ thành. Giết vài người để vươn lên mà cậu còn làm không được thì con đường Dong Binh này không cần đi tiếp nữa đâu.”

Chính Nam thở dài, hắn biết Hồng Hi nói không sai, nhưng vô duyên vô cớ giết một người lạ hoắc không thù không oán với mình… không thuận tay a!

Cảm thấy Chính Nam còn chưa có nghĩ thông, Hồng Hi lại nói: “Bây giờ nói chuyện với nhau thì cậu thấy như vậy thôi, đến lúc lên võ đài, cậu không giết người ta thì người ta sẽ giết cậu, khi đó mọi chuyện đều đơn giản.”

Chính Nam nhún vai: “Nếu người ta cho tôi lý do để giết họ, vậy thì dễ nói. Còn nếu như không cần thiết, tôi vẫn là không muốn mang quá nhiều nhân mạng trên thân.”

“Tùy cậu, đừng có chết trên võ đài là được rồi.” – Nói, Hồng Hi nắn tay răng rắc, cười tươi rói: “Hôm nay mang cậu ra đây là để dạy cho cậu cách đánh võ đài như thế nào. Đều là vì tốt cho cậu nha!”

Chính Nam vẻ mặt kinh hoảng quay đầu liền chạy: “Khỏi đi, cảm ơn ý tốt của cô. Đánh không lại người ta tôi thẳng thắn nhảy xuống võ đài được rồi.”

Hồng Hi mặt vẫn một nụ cười tỏa nắng đuổi theo Chính Nam không thả: “Như vậy sao được, tu luyện là phải tiến lên không ngừng mà. Yên tâm, tôi rất có chừng mực, sẽ không để cậu “xuống giường không được” đâu, mwahahaha.”

Ầm!

Nơi Chính Nam vừa chạy qua, mặt đất bị Hồng Hi một bàn tay đập thành cái hố. Hắn cắn răng dùng sức bú sữa mẹ mà chạy.

“Còn nói là có chừng mực, trúng một phát thì tập xác định luôn ấy chứ.”

Thế là trong rừng xuất hiện cảnh tượng một cô gái xinh đẹp cười man rợ đuổi theo một thanh niên, liên tục ra tay công kích khiến mặt đất bị cày nát be bét.



Ba ngày sau, Chính Nam đúng giờ có mặt tại Dong Binh công hội để làm thủ tục thi đấu lên cấp.

Hồng Hi cũng có mặt, lúc này đang mỉm cười với hắn.

Chính Nam khẽ rùng mình.

Ba ngày nay có thể nói là địa ngục đối với hắn, mỗi ngày đều bị Hồng Hi đuổi đánh tới bầm dập mới được thả về. Cũng may cô nàng kia cũng tính là có tâm, đều cho hắn đan dược để hồi phục.

Thế nhưng mà đau a! Ai rảnh không có việc gì để người ta đánh bầm dập rồi chữa trị rồi lại đánh chứ!

Chính Nam cảm thấy mình nhanh bị đánh ra tâm ma tới nơi rồi, sau này vẫn là đừng lại gần "bạo lực nữ" này cho thỏa đáng.

Đúng lúc này Tiểu Hoa cầm theo một bản danh sách xuất hiện trước mặt 10 người, cười nói: “Các vị, quy tắc của cuộc thi lên cấp tin rằng bằng cách này hay cách khác thì các vị đều đã biết rõ rồi chứ. Nếu không biết vậy thì đó là lỗi của các vị, công hội sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Chính Nam hai mắt đen thui, Dong Binh công hội thật cmn tắc trách.

“Bây giờ các vị đi theo tôi tới đấu trường phía sau, dùng lệnh bài của mình để đi qua trận pháp, ai được truyền tống tới võ đài nào thì đó sẽ tổ của các vị. Xin mời!”

Mọi người lục tục đi theo tiểu Hoa vào bên trong công hội, đúng lúc này Hồng Hi kéo Chính Nam lại thì thầm gì đó rồi mới để cho hắn đi vào cuối cùng.

"Nói lung tung chẳng hiểu cái gì." - Chính Nam vừa làu bàu vừa bước vào phòng.

Trong phòng ngoài tiểu Hoa ra thì chỉ có một “tấm gương” màu xanh như nước liên tục ngọ nguậy,

“Anh đưa lệnh bài cho tôi.”

Chính Nam không hiểu chuyện gì nhưng rất thật thà đưa lệnh bài ra.

"Kiểm tra lần cuối sao?"

Tiểu Hoa không đáp mà nhanh tay tráo một cái lệnh bài khác rồi đẩy Chính Nam vào tấm gương kia trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn.

“Tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.” – Tiểu Hoa thì thầm: “Hi vọng tôi và chị tôi không có cược sai ván này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play