Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 122


10 tháng

trướctiếp

“Kỳ thật là thế này, hôm nay trước lúc Đại Hào đá phải Trần Tiểu Vân, Hách Kiến đã tới tìm tôi……”

Dương Nhã Lệ nói, lúc ấy Hách Kiến tìm cô ta là vì muốn có thêm đồng đội.

Anh ta nói với Dương Nhã Lệ, Trần Tiểu Vân đầu óc đơn giản, trong loại trò chơi này nếu không có người dẫn thì sống không lâu. Mà anh ta tự nhận một mình mình không thể làm được, cho nên muốn tìm thêm một đồng đội giỏi giang, cùng nhau hợp tác.

Sở dĩ anh ta tìm Dương Nhã Lệ là bởi vì anh ta cảm thấy cô ta không phải gián điệp.

Dương Nhã Lệ lúc ấy không lập tức đồng ý. Lúc đang do dự thì Đại Hào đã gõ cửa.

Cô ta không muốn người khác thấy Hách Kiến ở trong phòng mình để tránh hiểu lầm không cần thiết. Hách Kiến cũng cho là vậy cho nên anh ta tạm thời trốn trong phòng Dương Nhã Lệ.

Ai biết sau đó lại xảy ra chuyện Trần Tiểu Vân bị đá trọng thương.

Hách Kiến nhân lúc mọi người ở chỗ Trần Tiểu Vân mà rời khỏi phòng cô ta, sau đó giả vờ vừa từ dưới tầng đi lên. Thành công lừa được mọi người.

Có điều…

Nói đến đây, Dương Nhã Lệ tạm dừng khá lâu, mới tiếp tục nói: “Kỳ thực Hách Kiến tới tìm tôi, nói muốn tìm đồng đội hợp tác đều là giả. Chuyện này tôi cũng vừa nhận ra không lâu. Tôi nghĩ mọi người cũng để ý thấy, sau khi Trần Tiểu Vân trọng thương không lâu đã khỏi hẳn. Nhưng Hách Kiến cũng là từ lúc Trần Tiểu Vân xảy ra chuyện mới trở nên khác thường, mọi người biết là vì sao không?”

Dương Nhã Lệ nhìn mọi người một vòng, mới nói: “Đó là bởi vì, anh ta biết Trần Tiểu Vân đã chết rồi.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.

Có người kinh ngạc hỏi: “Sao có thể, không phải cô ấy còn sống sờ sờ đây sao?! Nếu cô ấy đã chết, thế đây là ai?!”

Anh ta chỉ về phía Trần Tiểu Vân.

Trần Tiểu Vân lúc này cũng tỏ ra kinh ngạc, không ngừng lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Tôi, tôi không bị làm sao mà. Dương Nhã Lệ, cô đang nói gì vậy? Tôi sao có thể đã chết rồi?”

Dương Nhã Lệ nhìn cô ta, nói: “Sau khi Trần Tiểu Vân bị thương không lâu, Hách Kiến tới tìm tôi một lần. Bởi vì anh ta trước đó đã từng tới bàn chuyện hợp tác với tôi, cho nên lúc ấy tôi đã cho anh ta vào. Kết quả vừa vào anh ta đã nói cho tôi một chuyện bất ngờ.”

Hóa ra trước khi lũ người ngoài hành tinh tới, Hách Kiến vẫn luôn là một tên công tử ăn chơi trăng hoa. Dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà từng có rất nhiều phụ nữ.

Sau khi anh ta trở thành người chơi, ở trong ván chơi thứ hai đã gặp được một cô gái tự nguyện cho không. Lúc ấy anh ta đương nhiên cũng không từ chối. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô gái kia đã chết, anh ta lục soát được một thẻ đạo cụ rất hữu dụng từ xác cô gái ấy.

Bắt đầu từ lần đó anh ta liền nghĩ ra một cách, đó chính là dựa vào cái mã ngoài đi tán người chơi nữ, sau đó tìm thời cơ thích hợp giết họ cướp đạo cụ.

Cứ như vậy, không chỉ có thể lấy được thẻ đạo cụ, còn có thể lên giường với rất nhiều cô gái.

Nhưng từ ván chơi thứ tư, anh ta phát hiện người chơi nữ không dễ lừa. Họ thông minh hơn những cô gái trong mấy ván đầu tiên nhiều. Luôn đặt hoàn thành trò chơi lên đầu, không thèm nghe lời ngon tiếng ngọt của anh ta. Thậm chí có người còn vì anh ta tán tỉnh đôi câu mà cho anh ta một trận.

Anh ta đành phải tạm thời gác lại kế hoạch này, cho đến khi tình cờ nghe người chơi khác nói, người thường nếu gi3t chết người chơi thì trước khi vào trò chơi sẽ được rút đạo cụ. Hơn nữa vì đền bù chênh lệch giữa thực lực của họ và người chơi cũ, những người này có thể rút thăm hai lần.

Nói cách khác, cho dù người kia trở thành người chơi ở ván thứ bao nhiêu đi nữa, thì vẫn có cơ hội rút thăm đạo cụ giống những người chơi bắt đầu từ ván đầu tiên.

Trước khi ván thứ năm bắt đầu, chúng nó thông báo sau ván này người chơi sẽ được phép tổ đội. Vì thế trong lòng Hách Kiến liền nảy ra một kế hoạch.

Chờ sau khi ván thứ năm kết thúc, anh ta liền chuyển mục tiêu sang những cô gái bình thường ở thế giới thực.

Vốn dĩ anh ta cũng đã có ý đồ tìm người chơi ở thế giới thực, sau đó bẫy họ giết rồi cướp đạo cụ rồi. Bây giờ chẳng qua là thêm một đứa con gái vào trò chơi mà thôi. Dù sao đều là nhân tiện, còn có thể cho anh ta thêm hai đạo cụ.

Vì thế, ở ván chơi trước anh ta liền dùng cách này lừa được một cô gái. Cô gái kia còn lớn tuổi hơn anh ta một chút, người nhà đã chết hết, chỉ còn một mình. Hách Kiến tùy tiện hỏi han ân cần vài câu là có thể lừa được cô gái cô độc đáng thương này.

Sau đó vào trò chơi rồi anh ta liền tìm cơ hội giết cô ấy, sau đó tìm cớ đi tìm đồng đội khác nói chuyện hoặc làm gì đó. Chờ thêm một lúc lại quay về giả vờ như vừa mới phát hiện “Bạn gái” mình đã chết.

Dương Nhã Lệ nói xong, có người liền kinh ngạc hỏi: “Cho nên… Lần này Hách Kiến cũng định làm như vậy?!”

Cô ta gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Tiểu Vân: “Hách Kiến nói, trước khi tới tìm tôi bàn chuyện hợp tác đã giết Trần Tiểu Vân ở trong phòng. Hơn nữa, là dùng dao đâm vào tim. Anh ta tận mắt nhìn Trần Tiểu Vân chết, còn lục soát người cô ta lấy được 2 thẻ đạo cụ, mới sang tìm tôi. Vốn định lợi dụng tôi làm chứng cứ ngoại phạm, đẩy việc giết Trần Tiểu Vân lên đầu gián điệp.”

“Nhưng…” Một người chơi nhìn về phía Trần Tiểu Vân, vẻ mặt hoảng sợ: “Trên người cô ấy không có vết thương nào.”

“Đây là vấn đề.” Dương Nhã Lệ nói: “Hách Kiến ở trong phòng tôi khi nghe thấy động tĩnh phía ngoài đã cảm thấy kỳ lạ. Anh ta nói mình rõ ràng đã giết cô ta rồi, cho dù Trần Tiểu Vân thật sự không chết thì trên người cũng nên có vết thương và vết máu mới đúng. Hơn nữa trọng thương như vậy sao có thể ra mở cửa? Nhưng trên người cô ta hoàn toàn không có vết thương nào, cũng không hề nhắc tới chuyện Hách Kiến đã giết mình. Thậm chí sau khi bị Đại Hào đá còn vẫn hoạt động bình thường như không.”

Dương Nhã Lệ nhìn thoáng qua thi thể Hách Kiến, nói tiếp: “Lúc ấy tôi và anh ta đã biết Trần Tiểu Vân tuyệt đối không phải người rồi. Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất không nên rút dây động rừng, tạm thời quan sát tình hình đã. Chuyện lúc sau mọi người cũng biết rồi, là Hách Kiến không muốn ở cùng phòng với Trần Tiểu Vân nữa, chạy tới gõ cửa phòng tôi. Bọn họ ở hành lang cãi nhau, Hách Kiến chỉ điểm Trần Tiểu Vân là gián điệp.”

“Lúc ấy tôi không mở cửa là vì tôi cảm thấy cách làm của Hách Kiến quá khốn nạn.” Dương Nhã Lệ nói: “Lừa gạt con gái, còn giết người cướp đạo cụ, để anh ta bị Trần Tiểu Vân giả dọa một chút cũng tốt. Cho nên tôi không mở cửa, cho đến khi anh ta nói có manh mối quan trọng.”

Tống Tân nghĩ thầm, lúc ấy Hách Kiến hẳn là đã bị biến thành gián điệp rồi. Vì anh ta chỉ điểm Trần Tiểu Vân xong mới đi gõ cửa phòng Dương Nhã Lệ nói chuyện này.

Có người hỏi: “Anh ta nói gì?”

Dương Nhã Lệ đáp: “Anh ta nói, hôm nay anh ta không chỉ tìm được đôi tất trong phòng mà còn có một vật rất quan trọng bị anh ta giấu đi rồi. Nhưng anh ta không nói cho tôi đó là cái gì. Anh ta cùng tôi trao đổi, chỉ cần tôi cho anh ta ở lại, chờ đến hừng đông sẽ nói cho tôi. Tôi cho rằng anh ta không có chỗ ngủ mới làm vậy, không ngờ… Mục đích của anh ta lại là giết tôi.”

Một người chơi nhíu mày nói: “Vậy thì kỳ lạ ghê. Sau khi anh ta biết Trần Tiểu Vân không phải người thì đã tỏ vẻ rất sợ hãi, chứng tỏ anh ta và Trần Tiểu Vân không phải đồng loại, là người chơi bình thường mới đúng. Nhưng vì sao người chơi bình thường lại muốn giết cô?”

Dương Nhã Lệ lắc đầu, nhìn về phía người chơi vừa nãy đã đưa ra giả thiết: “Có lẽ chuyện này liên quan tới giả thiết anh ta đưa ra, gián điệp thực sự có cách để đồng hóa người chơi. Mà Hách Kiến không biết bị trúng chiêu từ bao giờ. Cũng có thể giải thích vì sao vừa rồi lại chỉ điểm thất bại. Bởi vì Hách Kiến thật sự không phải gián điệp, anh ta chỉ là người thường bị gián điệp đồng hóa lợi dụng.”

“Quyển sổ đăng ký thì sao?” Có người hỏi.

Dương Nhã Lệ quay đầu nhìn về phía phòng: “Hẳn là còn đặt trên tủ đầu giường, tôi đi lấy.”

Cô ta ôm ngực bước nhanh về phòng, mà Trần Tiểu Vân lúc này lại lên tiếng: “Mọi người đừng nghe cô ta. Hách Kiến đã chết rồi, cô ta muốn nói gì chẳng được? Tôi và Hách Kiến quen nhau đã lâu, còn là tôi chủ động theo đuổi anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ làm những chuyện thiếu đạo đức này! Dương Nhã Lệ là gián điệp, nhất định là vậy! Cô ta làm vậy để khiến người chơi nghi ngờ nhau!”

Tống Tân chờ cô ta nói xong, mới lên tiếng: “Vậy chuyện cô dùng để uy hiếp Hách Kiến là chuyện gì?”

Trần Tiểu Vân há miệng, lúc sau cúi đầu khẽ nói: “Chính là… Anh ấy trộm thẻ đạo cụ của tôi. Buổi chiều chúng tôi cãi nhau là vì việc này. Tôi muốn lấy lại thẻ đạo cụ, anh ấy nói tôi giữ cũng vô dụng, giao cho anh ấy, anh ấy mới có thể bảo vệ tôi. Thế nên tôi cãi nhau với anh ấy…”

Đại Hào cười một tiếng: “Lý do bịa chán quá, người khác không biết nhưng tôi thừa biết một đá kia của tôi mạnh thế nào. Đừng giả vờ nữa, đồ gi…”

Tống Tân khẽ chọc anh ta một cái, anh ta vội vàng sửa lại: “Đồ giúp đỡ gián điệp!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp