Tất cả mọi người sửng sốt, Đại Hào cũng biến sắc.

Không ai ngờ gi3t chết một người chơi lại trừ tận 3 điểm!

Huống hồ cái “Người” này thực chất đã không thể coi là người.

Đại Hào sửng sốt hai giây, ngẩng đầu phẫn nộ quát: “Con mẹ chúng mày bị điên à? Ông đây giết gián điệp, dựa vào cái gì trừ điểm tao! Trừ thì thôi, một lần trừ liền 3 điểm?! Chỉ điểm sai cũng chỉ trừ có 2 điểm!”

Đáp lại anh ta là thông báo lạnh lùng.

“Người chơi Đại Hào âm điểm, một phút sau sẽ chết, bắt đầu đếm ngược, 60, 59, 58……”

Thời gian đếm ngược vô cảm trôi qua, mỗi khi giảm bớt một số, tim Tống Tân lại đập nhanh hơn.

Đại Hào sắp chết sao? Lúc trước cô rất muốn giết anh ta, bây giờ anh ta sẽ chết ở đây?!

Không cần cô ra tay, không cần cô mạo hiểm, cũng không cần lên kế hoạch gì cả, chỉ cần chờ một phút ngắn ngủi kết thúc, anh ta sẽ chết!

Cô vốn chỉ cho rằng, nếu không chỉ ra được gián điệp chính xác, thì người chơi bị biến thành gián điệp mới sẽ vẫn được tính là người chơi, mà giết người chơi thì sẽ bị trừ điểm, cho nên mới nhắc nhở Đại Hào đừng giết người.

Chính cô cũng không ngờ, điểm bị trừ do giết người sẽ vượt qua số điểm Đại Hào có.

Nhưng chuyện đã rồi.

Điểm của Đại Hào không đủ, chờ anh ta chính là cái chết!

Sắc mặt Đại Hào xanh mét, mắt sáng quắc nhìn Tống Tân. Tống Tân liếc nhìn anh ta một cái rồi lập tức rũ mắt xuống.

Mọi người đều biết quy tắc trò chơi, trong một phút này chỉ cần có người chia điểm cho anh ta, anh ta sẽ không phải chết.

Tống Tân biết, anh ta nhìn cô là hy vọng cô có thể giúp anh ta.

Cô có chút do dự, nhớ tới những lời lúc trước Đại Hào đã nói với cô.

Anh ta nói sau khi trò chơi kết thúc sẽ giúp cô đưa ra yêu cầu, giữ cả hai người máy trí năng lại. Anh ta nói mình không thiếu đạo đức đến mức lật lọng.

Tống Tân không dám đặt cược tất cả vào anh ta, bởi vì cô không dám thua. Một khi anh ta đổi ý, cô sẽ không có cơ hội thứ hai.

Nhưng bây giờ khi Đại Hào thật sự sắp chết, cô lại không vui như tưởng tượng.

Đây là chuyện cô muốn mà, sau khi anh ta chết sẽ không còn ai ép cô tổ đội, cũng sẽ không còn ai suốt ngày lải nhải đòi giết cô. Cô còn có ba ván chơi để thăng hạng.

Nhưng lúc này cô không chỉ không cảm thấy vui, ngược lại còn thấy áy náy và chột dạ đến mức không dám đối diện với Đại Hào.

Khi đếm ngược tới 35, 002 bước vội tới trước mặt Tống Tân, vẻ mặt sốt ruột, cầu xin: “Anh ấy không phải người xấu, thật sự không phải, cầu xin cô cứu anh ấy! Cầu xin cô đấy!”

Nói xong, 002 còn cúi người trước Tống Tân.

Đại Hào kéo 002 lại, hung dữ nói: “Mẹ nó. Cậu có thể đàn ông lên không hả? Ông đây không cần cậu đi cầu xin người khác!”

002 không dám nói thêm gì nữa, nhưng vẫn dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Tống Tân.

Đếm ngược tới 10 giây cuối cùng, Tống Tân vẫn do dự.

Để anh ta chết, hay là cứu anh ta?

“Cứu anh ta đi.”

Trọng Phong bỗng nhiên lên tiếng, Tống Tân quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười ôn hòa.

Nhìn anh, trong lòng Tống Tân bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Có lẽ là vì ở bên nhau đã lâu, nhìn thấy anh cô sẽ cảm thấy an tâm. Do dự trong lòng lập tức có quyết định.

Khi đếm ngược đếm tới “3”, Tống Tân lên tiếng: “Tôi cho Đại Hào 1 điểm.”

Khi cô nói xong câu, đếm ngược ngừng ở “1”.

Sau đó, thông báo vang lên: “Người chơi Tống Tân tặng người chơi Đại Hào 1 điểm. Điểm của Đại Hào là 0, hủy bỏ giết người.”

Tống Tân nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của 002, cũng nhìn thấy vẻ thất vọng của vài người chơi. Hạng nhất chết có lẽ là chuyện rất nhiều người chơi đều mong muốn.

Mà Đại Hào lại cười, bước đến gần cô, nâng lên tay, một tấm card lập tức xuất hiện trong tay anh ta.

Anh ta nhìn Tống Tân, chậm rãi nói: “Thẻ đạo cụ này sẽ tự động có tác dụng. Nếu tôi chết trong trò chơi, nó sẽ hồi sinh tôi, cũng đưa tôi về thế giới thực. Nói cách khác, cho dù không có điểm của cô, tôi cũng sẽ không chết, còn có thể lập tức hoàn thành trò chơi lần này.”

Tống Tân nhướng mày: “Cho nên tôi không chỉ không giúp được anh, còn liên lụy anh? Anh định trách tôi đấy à?”

Đại Hào lắc đầu, nói: “Tôi muốn nói là tôi rất vui vì cô đã chịu tin tôi. Tuy rằng cô do dự hơi bị lâu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng tôi. Tôi không có bạn, từ giờ trở đi, cô chính là bạn tôi.”

Khóe miệng Tống Tân giật giật: “Thật vinh hạnh quá.”

“Cô biết thế là tốt.” Đại Hào không chút khách khí nói, “Nếu là bạn tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp cô. Yên tâm đi, chuyện tôi đã hứa, trừ phi tôi chết, nếu không nhất định sẽ không đổi ý. Thẻ đạo cụ này…”

Anh ta đưa thẻ đạo cụ trong tay cho Tống Tân, Tống Tân còn tưởng rằng lương tâm anh ta trỗi dậy, muốn tặng cho cô coi như báo đáp. Lại nghe anh ta nói: “Cô chắc chưa được thấy bao giờ, cầm mà ngắm đi.”

Tống Tân trợn mắt khinh thường trong lòng, lắc đầu nói: “Thôi, tôi không có hứng thú.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Dương Nhã Lệ, hỏi: “Vết thương của cô sao rồi? Chuyện lúc ấy rốt cuộc là sao?”

Đây mới là chuyện quan trọng.

Dương Nhã Lệ dùng tay ấn vết thương, vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể Hách Kiến nằm dưới đất, nói: “Tôi có một loại đạo cụ sử dụng được trong lúc ngủ. Nó có thể tạo ra một lớp bảo vệ mỏng trong suốt, chỉ cần không bị phá hỏng thì lớp bảo vệ này có thể sử dụng vĩnh viễn. Cho nên tối nay tôi cũng sử dụng nó.”

Không ngờ trong lúc cô ta ngủ, Hách Kiến lén dùng dao đâm cô ta.

Anh ta đâm rất mạnh, rõ ràng là định đâm chết cô ta trong một nhát. Chính là nhát đâm này đã xuyên qua lớp bảo vệ trên người Dương Nhã Lệ, còn đâm vào một chút thịt.

Dương Nhã Lệ kịp thời tỉnh lại, lăn sang bên cạnh, xuống giường chạy ra cửa, cũng hô lên đánh thức những người khác.

Bởi vì động tác của cô ta, cho nên vết thương bị kéo dài ra.

Tống Tân cũng thấy được dấu vết như cô ta miêu tả ở miệng vết thương và trên quần áo.

Dương Nhã Lệ nói xong, có người cười nói: “Đây đúng là dẫn sói vào nhà còn gì.”

Dương Nhã Lệ nhìn người nọ một cái, muốn cãi cái gì rồi lại thôi, chỉ nói chuyện quan trọng trước mắt: “Hách Kiến muốn giết tôi đã chứng minh thân phận của anh ta có vấn đề mới đúng, nhưng vì sao vừa nãy chỉ điểm lại sai?”

Các người chơi còn chưa biết manh mối bà chủ khách sạn tiết lộ, cho nên sẽ không hiểu vì sao, có nghi vấn như vậy cũng rất bình thường.

Tống Tân cũng không chắc có nên nói ra manh mối đó không. Một khi nói ra sẽ rút dây động rừng, làm đám gián điệp hành động cẩn thận hơn. Sẽ càng khó bắt được. hơn. Nhưng không nói, những người khác sẽ không đề phòng. Nếu gián điệp nhân cơ hội giết vài người thì sao?

Lúc này, lại có người nói: “Có lẽ không chỉ có một gián điệp, chưa biết chừng gián điệp có cách biến người chơi thành phe mình. Hách Kiến trúng chiêu, cho nên mới giết người. Dù sao anh ta cũng không phải gián điệp thực sự. Gián điệp cảm thấy giết càng nhiều người sẽ có tỷ lệ thắng cao hơn chăng?”

“Có khả năng, nhưng cũng có một khả năng khác.” Một người khác lên tiếng, nhìn về phía Dương Nhã Lệ hỏi: “Nhưng vì sao cô lại cho Hách Kiến vào phòng mình? Tôi hy vọng cô có lời giải thích hợp lý. Nếu không, tôi sẽ hoài nghi tất cả do cô tự biên tự diễn.”

Nghe anh ta nói vậy, người chơi khác đồng loạt quay ra nhìn, có người nói: “Sao anh lại nghĩ ra khả năng này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này luôn!”

Người nọ khiêm tốn cười cười, vẫn nhìn Dương Nhã Lệ: “Mời cô.”

Dương Nhã Lệ gật đầu, ánh mắt đảo qua Trần Tiểu Vân: “Tôi cảm thấy, nói ra mọi người chưa chắc sẽ tin, nhưng bây giờ tôi cũng đành nói thẳng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play