Mọi người lần lượt quay về phòng ngủ.
Tống Tân sau khi về phòng nhìn đồng hồ mới phát hiện mình lại được cộng 1 điểm, hiện giờ cô có tổng cộng 3 điểm.
Vài phút sau, bên ngoài lại vang lên cào cửa. Tống Tân ra mở cửa, Đại Hào bước vào liền hỏi: “Có phát hiện kẻ khả nghi không?”
Tống Tân bất đắc dĩ nói: “Dễ vậy thì tốt rồi.”
Đại Hào có chút lo lắng nhíu mày: “Thật sự có kẻ sẽ đi lấy sổ đăng ký kia à? Nếu bọn chúng không mắc lừa thì làm sao bây giờ?”
“Cho nên bây giờ không thể chỉ ngồi chờ gián điệp tới mà còn phải suy xét những manh mối khác, ví dụ như những món đồ tìm được trong phòng mọi người.” Tống Tân nói, “Nếu anh không muốn ngủ, có thể về phòng từ từ suy ngẫm.”
Đại Hào trừng mắt: “Vậy còn cô?”
Tống Tân ra hiệu mời anh ta về phòng cho: “Anh ngủ cả ngày rồi nhưng tôi thì không.”
“Giờ là lúc ngủ à! Đã hết một ngày, chỉ còn hai ngày, cô còn ngủ được?”
Tống Tân cười một tiếng: “Vậy ngày mai anh cũng đừng ngủ?”
Đại Hào: “…… Được rồi, cô ngủ đi.”
Anh ta nói xong định đi, Tống Tân lại gọi anh ta lại, hỏi: “Anh có tăng điểm không?”
Đại Hào nâng lên tay nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Không, vẫn là 2 điểm, cô thì sao?”
“Tôi 3 điểm.” Tống Tân khó hiểu: “Vì sao anh không tăng?”
Đại Hào nhíu mày: “Sao tôi biết, cô biết mình tăng điểm lúc nào không?”
Tống Tân nghĩ lại, lắc đầu: “Không biết.”
Hôm nay cô và Đại Hào làm những chuyện khác nhau. Ví dụ như buổi chiều rửa rau trong phòng bếp, lén lấy đi sổ đăng ký trên quầy, buổi tối thì bỏ sổ vào ngăn kéo.
Cô cũng không biết chuyện gì làm tăng điểm, nhưng hẳn là có liên quan đến quyển sổ.
Bởi vì chuyện này giúp ích cho việc hoàn thành trò chơi cho nên mới cho cô điểm sao?
“Chậc, dù sao 2 điểm cũng đủ rồi, tôi cũng không tùy tiện giết người.” Đại Hào bĩu môi, xua tay nói: “Được rồi, cô ngủ đi, không quấy rầy cô nữa.”
Đã gần 3 giờ, Đại Hào đi rồi, Tống Tân lại không ngủ được.
Cô nhắm mắt, trong lòng nhớ lại những món đồ trong phòng mọi người.
Tấm danh thiếp,
[email protected] lót, áo lót, áo mưa, tất chân, phấn nước, băng vệ sinh, chìa khóa…
Từ những đồ vật này, cô chỉ biết có người đã thông qua số điện thoại trên tấm danh thiếp để gọi gái, mà những món đồ ấy hẳn là thuộc về người phụ nữ làm gái ấy.
Thứ duy nhất không chắc chủ nhân là ai chính là chùm chìa khóa.
Thông thường sau khi tìm được chìa khóa mọi người đều sẽ nghĩ xem nó có thể mở được ổ khóa nào không. Cho nên buổi chiều khi người chơi ghi nhớ đồ vật đều chú ý xem có chỗ nào xuất hiện ổ khóa không. Nhưng tình hình trước mắt là không.
Mà những món đồ còn lại… Thật sự khiến người ta đau đầu.
Mấy thứ này đều là đồ vật rất thường gặp trong sinh hoạt hằng ngày, sau khi kiểm tra cũng không thấy có gì khác lạ, không hề có đầu mối.
Cô nghĩ nát óc cũng không rõ.
Có điều trong số những món đồ ấy có lẽ có thứ là giả.
Bởi vì trong người chơi có một gián điệp. Gián điệp nhất định sẽ không ngoan ngoãn giao ra manh mối giúp người chơi chiến thắng.
Rất có thể bởi vì thiếu hụt món đồ nào đó mới khiến những thứ này không thể xâu chuỗi thành một manh mối hoàn chỉnh.
Mà trong số những đồ vật này có 2 món rất dễ bị thay đổi, đó chính là chìa khóa hoặc bao cao su.
Danh thiếp mà Tống Tân tìm được cũng dễ tráo đổi, nhưng vì nó là của cô nên có thể loại trừ.
Bao cao su có bán ở quầy tiếp khách. Hộp tìm được trong phòng người chơi tuy rằng đã bóc nhưng ai biết có phải do người chơi kia tự bóc hay không?
Trước lúc mọi người chia ra ghi nhớ đồ vật không ai cẩn thận đi xem đồ trên quầy có thay đổi hay không. Nếu có người xuống tầng cầm đi một hộp thì cũng không ai phát hiện.
Chìa khóa cũng vậy, ở khách sạn không thiếu nhất chính là chìa khóa.
Ngoài ra còn một khả năng là trong phòng của gián điệp vốn đã có sẵn manh mối giả. Ví dụ như đồ lót hay tất chân. Gián điệp giao manh mối ra đánh lạc hướng người chơi là được, còn không cần mất công tráo đổi.
Nói vậy mỗi một người chơi đều đáng nghi.
Nhưng tạm thời vẫn nên chú ý hơn vào người chơi lấy ra bao cao su và chìa khóa.
Tống Tân nhớ bao cao su là Dương Nhã Lệ tìm được, chìa khóa là một người chơi mặt chữ điền.
Vừa nãy lúc lên tầng, ở hành lang Trần Tiểu Vân lại kéo tay Hách Kiến cầu xin. Cô ta ôm Hách Kiến không buông tay, không ngừng khóc lóc xin lỗi, xin anh ta về phòng cùng cô ta.
Nhưng Hách Kiến hoàn toàn không mềm lòng, hất tay cô ta, đi theo Dương Nhã Lệ.
Khi anh ta sắp vào cửa, Trần Tiểu Vân lau nước mắt, cắn răng gào lên với bóng lưng anh ta: “Nếu anh tuyệt tình như vậy, cũng đừng trách em nói chuyện anh làm ra!”
Hách Kiến khựng lại, quay đầu lạnh nhạt nói: “Cô nói đi, nói ra xem rốt cuộc là ai xui xẻo?”
Trần Tiểu Vân cắn môi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người một mình về phòng.
Tống Tân có chút tò mò Hách Kiến rốt cuộc đã làm cái gì, nhưng Trần Tiểu Vân uy hiếp cũng không khiến anh ta sợ hãi chứng tỏ chuyện này không quan trọng lắm đối với người chơi khác.
Tống Tân nằm nghĩ, chầm chậm thiếp đi.
Mà Trọng Phong lại không ngủ, thời gian ngủ anh cần đã đủ rồi, đêm nay sẽ phụ trách chú ý động tĩnh bên ngoài.
Nhưng đánh thức Tống Tân lại không phải Trọng Phong, mà là tiếng hét của Dương Nhã Lệ cách vách.