Mọi người đều tỏ vẻ không có ấn tượng gì với quyển sổ đăng ký này. Vì thế người chơi kia đắc ý bật cười: “Xem ra chắc chắn là thứ này rồi! Là tôi tìm được.”
Có người nói: “Thế mau mở ra, trong này hẳn là có đầu mối gì đó!”
Đại Hào ném sổ đăng ký về phía người chơi nói chuyện, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Phiền vaiz.”
Người nọ đón lấy, đặt lên bàn. Cẩn thận xem từng tờ trước sự chứng kiến của mọi người.
Ngoại trừ Đại Hào không kiên nhẫn, những người khác đều cực kỳ nghiêm túc.
Quyển sổ đăng ký này bìa đã ố vàng, nhìn giống như đã dùng rất lâu. Số trang rất dày, nhưng số trang dùng để ghi chép chỉ tầm hơn ba mươi trang.
Thời gian từ khi bắt đầu đến lần ghi chép cuối cùng là tầm một năm rưỡi.
Để tránh bỏ lỡ chi tiết, mọi người đều xem cẩn thận nghiêm túc. Chỉ xem những ghi chép này đã tốn gần một tiếng.
Chuyện buồn tẻ nhạt nhẽo khiến mọi người vốn không ngủ đủ mơ màng gà gật. Về sau, ngay cả người chơi đều bắt đầu ngáp liên tục.
Nhưng bọn họ vẫn cố gắng đọc cho hết sổ ghi chép.
Nhìn đến cuối cùng, một người chơi ngáp ch ảy nước mắt, nói: “Không có gì kỳ lạ cả, mọi người phát hiện ra cái gì không?”
Sau một lúc yên lặng, có người lắc đầu: “Không.”
“Tôi phát hiện trong đây xuất hiện vài cái tên giống nhau.” Trần Tiểu Vân nói.
Hói đầu người chơi nói: “Cái này là bình thường mà, khách sạn cũng có khách hàng quen. Nhưng cũng có thể ghi nhớ vấn đề này, chưa biết chừng thực sự có phát hiện mới.”
Tống Tân xoa nhẹ khóe mắt, nói: “Mọi người không phát hiện sao, trong quyển sổ này chỉ ghi chép phòng của tầng hai. Nói cách khác những phòng bị khóa ít nhất đã bị bỏ không từ một năm rưỡi trước.”
“Điều này quả thực kỳ lạ.” Dương Nhã Lệ nói: “Những căn phòng ấy chẳng phải chúng ta đã lục soát hết rồi sao? Trong phòng không có gì chỗ nào đáng nghi cả, vậy thì sao phải khóa lại bỏ không?”
“Thật ra chúng ta vốn có thể hỏi bà chủ.” Hách Kiến nhìn lướt qua Đại Hào và Tống Tân, tuy không nói thẳng nhưng hiển nhiên là đang trách bọn họ.
Bởi vì bà chủ bây giờ không nói được, mà đây là vì bọn họ cố ý làm bà ta thành ra như vậy.
Một người chơi ngáp lớn, đôi mắt chậm chạp chớp hai cái, nói: “Không xong ổn, buồn ngủ quá. Dù sao bây giờ mọi người đều gà gật, cũng không nghĩ ra được gì. Chi bằng về đi ngủ, chuyện khác chờ sáng rồi nói. Hơn nữa, chưa biết chừng ngày mai bà chủ sẽ khỏi.”
Đại Hào cũng lên tiếng: “Tôi cũng mệt rồi, về ngủ đi, ngày mai tính tiếp.”
Dứt lời, anh ta khom lưng cầm quyển sổ đăng ký trên bàn, lại bị Hách Kiến đè lại.
Hách Kiến nhìn chằm chằm Đại Hào, cảnh giác hỏi: “Không phải nói về ngủ à, anh lấy nó làm gì?”
Đại Hào liếc anh ta một cái, dùng tay trái bắt lấy tay Hách Kiến sau nó quặt ra ngoài.
Trong tiếng hét thảm thiết của Hách Kiến, anh ta hừ lạnh, chậm rãi nói: “Đồ quan trọng như này ngoại trừ tao thì còn ai giữ được? Mày chắc?”
Hách Kiến đau đến nhe răng, một lúc lâu mới đỡ, ôm tay nói: “Anh lợi hại thì thế sao, tôi không tin anh! Nếu anh là gián điệp thì sổ giao cho anh chẳng phải là bánh bao thịt…… Chẳng phải là dê vào miệng cọp à!”
Tống Tân cười thầm trong lòng. Tay Hách Kiến này thú vị đấy, mặt ngoài nhìn như đang cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng vẫn còn chú ý cách dùng từ. Kịp thời nuốt lại câu nói rất dễ chọc giận Đại Hào kia.
[Bánh bao thịt ném chó: chỉ có đi mà không có về.]
Đại Hào vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ của anh ta nên không mù quáng cãi cọ với Hách Kiến, cười lạnh nói: “Nếu tao là gián điệp thì các người đừng mơ lấy được manh mối này. Sổ đăng ký xuất hiện ở đây cũng đã chứng minh tao và Tống Tân vô tội! Có thế cũng không hiểu mà mày còn không biết xấu hổ nói mình am hiểu điều tra suy luận?”
Hách Kiến dường như không chịu được sự sỉ nhục này, đúng lúc anh ta định nổi khùng thì Trần Tiểu Vân lại kéo tay anh ta, nhẹ nhàng nói: “Hách Kiến, đừng nóng giận, để cho anh ta cầm đi.”
“Đúng vậy, muộn lắm rồi.” Dương Nhã Lệ che miệng ngáp, nói: “Đừng cãi nhau làm gì, về đi ngủ đã. Dù sao quyển sổ đăng ký này chúng ta đều đã xem qua một lần, ai cầm cũng không giở trò được nên tôi cảm thấy ai cầm cũng như nhau. Nếu ngày mai mất sổ hoặc thế nào, thì chứng tỏ người cầm chắc chắn có vấn đề. Cho nên cầm quyển sổ này kỳ thật là gánh nặng. Đại Hào muốn cầm thì cứ để anh ấy cầm.”
Dương Nhã Lệ nói xong Đại Hào lại đổi ý: “Cô nói vậy cũng đúng, tôi không cầm.”
Dứt lời anh ta ném trả quyển sổ về bàn.
Hách Kiến sửng sốt, do dự đưa tay cầm lấy.
Tống Tân nhân lúc này quan sát sắc mặt những người khác, lại tạm thời không có phát hiện gì. Mà cũng đúng, nếu chỉ bằng biểu cảm mà nhận ra gián điệp thì trò chơi lần này lại quá đơn giản.
Ngay cả vẻ mặt Trần Tiểu Vân – kẻ mà cô biết thừa thân phận, lúc này cũng rất bình thường.
Người chơi khác đều không nói gì, vì thế sổ đăng ký tạm thời do Hách Kiến giữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT