Kỳ thật ở bên người Kỷ Thừa Hoài nhiều năm như vậy, cô cũng không dám bảo đảm phiên này diễn trò, anh sẽ tin tưởng.
Chỉ là cô không thể không đánh cược, nếu không có cách giải thích hợp lý, như vậy thì sự việc phát sinh ngày hôm qua sẽ trở thành một cái gai. Kỷ Thừa Hoài đối với cô khống chế cũng sẽ tăng mạnh, đây không phải là kết quả cô muốn nhìn.
Trước nay cô không ở trước mặt Kỷ Thừa Hoài mà khóc bao giờ, cũng không có lộ vẻ yếu đuối như thế, càng thêm không có để lộ ra một loại thích anh quá ý tứ.
Kỷ Thừa Hoài có hay không tin tưởng, liền xem vận khí của cô.
Trên thực tế, thời điểm Kỷ Thừa Hoài đối mặt với Lộ Mạn Hề, căn bản không có biện pháp duy trì chỉ số thông minh cùng tư duy logic năng lực như bình thường. Cô vừa khóc, anh liền không có biện pháp, càng đừng nói hiện tại cô nói nói như vậy, anh cơ hồ đều không cần suy nghĩ, toàn bộ tin tưởng.
Hiện tại tình trạng thật giống như tra nam lừa gạt em gái nhỏ. Vì cái gì mà em gái đó sẽ tin tưởng, đó là bởi vì tra nam ngoài miệng nói đều là lời em gái đó muốn nghe.
Con người có đôi khi chính là tùy hứng như vậy, chỉ nguyện ý nghe những gì họ muốn nghe.
Lời nói thật thì mất lòng, nhưng từ xưa đến nay, có mấy người có thể đối mặt cái gọi là trung ngôn, có thể vui vẻ tiếp thu?
Kỷ Thừa Hoài dò ra tay vuốt ve tóc cô, thấp giọng nói: "Mạn Hề, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích."
Lộ Mạn Hề nghe được lời này đến khóc đều quên mất, có loại dự cảm điềm xấu.
Giải thích? Cái gì giải thích?
Cô sửng sốt, vừa rồi khóc đến quá mức vong tình, lúc này trực tiếp nấc một cái: "Giải thích?"
"Chuyện này em không cần lo, anh bảo đảm, những người đó về sau sẽ câm miệng." Kỷ Thừa Hoài biết lời nói con người đáng sợ, trên thế giới này độc nhất chính là miệng người.
Anh sẽ làm cho những người đó biết, ngôn luận tự do cũng cần yêu cầu phải trả giá lớn.
Giờ phút này, tâm tình Lộ Mạn Hề chính là cô cảm thấy đây là vác đá nện vào chân mình, ai biết Kỷ Thừa Hoài nói lời giải thích kia là cái gì.
Cô cũng không dám suy nghĩ.
Chẳng lẽ Kỷ Thừa Hoài cho rằng cô muốn danh phận sao? Cái này thật sự chính là hiểu lầm lớn!
Cô một chút đều không nghĩ đến muốn danh phận, cô muốn an an tĩnh tĩnh làm chim hoàng yến, chờ ngày nào đó Kỷ Thừa Hoài gặp được chân ái, cô tuyệt đối thức thời lăn đến rất xa.
Buổi chiều, Lộ Mạn Hề xuất viện.
Trong miệng Kỷ Thừa Hoài "nhà" là lúc sau cô đi theo anh. Anh đưa cô đến biệt thự đệ nhất, cái khu biệt thự nàu có không ít nghệ sĩ cũng ở chỗ này mua phòng ở, Trình Tích không lâu trước đó mới vừa ở nơi này mua một căn biệt thự.
Tuy rằng rất muốn ở với Lộ Mạn Hề, bất quá Kỷ Thừa Hoài bình thường công tác vững không ít. Cùng cô ăn cơm chiều xong liền vội vã ra cửa.
Lộ Mạn Hề nằm ở trên sô pha, chán chết xem phim truyền hình, suy nghĩ lại phiêu thật xa.
Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, may mắn khi mình được trọng sinh, hơn nữa thời gian cũng không tồi, nói không chừng chỉ cần chờ một năm, cô liền thật sự giải thoát rồi.
So với ai khác thì cô rất rõ ràng. Nếu Kỷ Thừa Hoài mà buông tha cô thì chỉ có hai loại khả năng, hoặc là là bọn họ hai người ai chết trước, hoặc chính pà anh gặp được chân ái.
Nhưng chân ái của Kỷ Thừa Hoài không khỏi tới quá muộn đi, đã 6 năm còn không có cái tin tức nào!
Lộ Mạn Hề vẫn cứ nhịn không được mà ảo tưởng, nếu thời điểm cô trở về mà không gặp được Kỷ Thừa Hoài thì tốt rồi, chỉ là cái ý niệm này vừa mới hiện lên, liền bị cô không lưu tình bóp rớt.
Lúc trước là cô cam tâm tình nguyện đáp ứng cùng anh ở bên nhau. Nếu được lợi ích lớn, còn ở nơi này đủ kiểu hối hận, thậm chí oán giận, kia chính là cô rất không biết tốt xấu.
Cái Kỷ Thừa Hoài mang lại cho cô còn nhiều hơn cái cô đã trả.
Cô làm phiền anh, sợ anh, lại không hận anh.
Đang ở thời điểm Lộ Mạn Hề vô hạn trầm tư, chuông cửa vang lên, cô đi giày cho tốt rồi chạy đến cửa, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn thấy, là Trình Tích.
Việc này đối với cô cũng không ngoài ý muốn, Trình Tích hai ngày nay đẩy hoạt động ở nơi khác đi, đó là bởi vì có nhiều điều quan trọng hơn.
Lộ Mạn Hề mở cửa, thời điểm Trình Tích tiến vào, mang theo một cổ gió lạnh.
Cảm tình của Trình Tích đối với cô cũng thật phức tạp, điểm này Lộ Mạn Hề làm đương sự cũng có thể cảm nhận được. Đích thực trước kia các cô đúng thật là có tình bạn. Chỉ là mấy năm gần đây, cô có Kỷ Thừa Hoài trợ giúp đã sớm cách Trình Tích rất xa. Hiện giờ kể cả Trình Tích có ác cảm với cô thì đó cũng là chuyện bình thường.
Năm đó Trình Tích cũng bất quá là nữ sinh vị thành niên. Lúc các cô hợp tác trong bộ phim truyền hình kia, các cô cũng cùng khốn cảnh tương đồng.
Muốn bò lên càng cao, muốn bắt được tốt tài nguyên, không hậu trường không bối cảnh thì các cô có thể làm cái gì?
Lộ Mạn Hề mãi cho đến hiện tại còn nhớ rõ một ngày kia, ngày đó Trình Tích nói thử vai một nhân vật, mời cô đi ăn cơm, hai người ăn còn rất cao hứng, nào biết Trình Tích liền gào khóc lên.
Lúc sau hỏi rõ ràng cô mới biết được, Trình Tích vì có được cái nhân vật kia đã trả giá cái gì.
Lộ Mạn Hề tức giận đến cả người phát run nhưng không làm được gì. Ở cái vòng luẩn quẩn này nhiều thêm một ngày liền càng khó minh bạch, con đường này quá khó đi.
Có một số việc làm một lần, cũng sẽ có lần thứ hai, sau sẽ thành thói quen.
"Mạn Hề, Kỷ tiên sinh đâu?" Trình Tích chú ý tới Kỷ Thừa Hoài đã lái xe đi, lúc này mới đến đây.
"Anh ấy đi ra ngoài xã giao, cậu muốn uống cái gì? Trà sữa?" Lộ Mạn Hề một bên hướng phòng bếp đi đến một bên hỏi.
Cô ăn mặc áo ngủ lông xù, một đầu tóc dài buộc tùy ý, để mặt mộc, thoạt nhìn so với cô gái nhỏ cũng không có gì khác nhau.
Trình Tích buông túi xuống, thoải mái làm tổ ở trên sô pha, trắng mắt liếc cô một cái: "Cậu muốn hại chết a, còn trà sữa, cậu cho rằng mỗi người đều giống như cậu sao, ăn mãi không mập? Trực tiếp cho mình một ly nước ấm là được."
Lộ Mạn Hề bưng tới một ly nước ấm, chính tay cô cầm cốc trà sữa nóng hầm hập, mùi hương kia chui vào mũi Trình Tích, bụng cô cũng kêu một tiếng.
Trong vòng nghệ sĩ vì bảo trì thân thể mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Hai người câu được câu không hàn huyên trong chốc lát. Lúc sau, Trình Tích rốt cuộc cũng tiến vào vấn đề chính: "Mạn Hề, ngày hôm qua người phụ trách bên Hoành Đạt lại cùng mình liên hệ, cậu cảm thấy Hoành Đạt thế nào?"
Lộ Mạn Hề nghĩ nghĩ, khách quan đánh giá: "Hoành Đạt quy mô lớn, tài nguyên nhiều, chỉ cần có tâm muốn giữ cậu. Về sau tiền đồ sẽ rất tốt. Chỉ là bên Hoành Đạt kia có quá nhiều nghệ sĩ, tài nguyên rộng thế nào cũng hữu hạn, vẫn là suy xét cho tốt."
Nếu Trình Tích là người mới xuất đạo, Hoành Đạt tự nhiên là nơi lựa chọn tốt nhất, nhưng mấu chốt là vị trí hiện tại của cô phi thường xấu hổ.
Đang đứng ở nhị tuyến, có tác phẩm. Nếu mấy năm nay tài nguyên theo không kịp vậy chỉ có thể chờ sống bằng tiền dành dụm.
Trực tiếp qua đi Hoành Đạt, không làm được đại tỷ cũng không bằng người mới trẻ tuổi có tiềm lực. Cao không cao, thấp không thấp, chỉ làm người khác khó chịu.
Nếu Hoành Đạt bên kia thật sự giúp đỡ như lời nói, tự nhiên đó mới là tốt nhất.
Trình Tích biết Lộ Mạn Hề đây là đang nghiêm túc cùng mình phân tích. Cô gật gật đầu, nhìn cô ấy một cái: "Mạn Hề, mình ở trong cái vòng này cũng không có được mấy tình bằng hữu thật sự. Cậu là một, chúng ta lúc mới xuất đạo liền biết đi? Này nhoáng cái đã mấy năm......"
Lộ Mạn Hề biết cô muốn nói gì nhưng vẫn kiên nhẫn mà chờ.
"Trước kia mình nghĩ đem cậu kéo đến công ty mới của chúng ta. Cậu so với mình may mắn hơn nhiều, Kỷ tiên sinh trực tiếp cho cậu mở một cái công ty hộ giá hộ tống. Ai, không giống như mình. Một phen tuổi này, cư nhiên còn ở vì đi công ty nào mà phiền lòng."
Nói cái gì một phen tuổi, bất quá năm nay cũng mới hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Chỗ tốt, thích hợp khi trọng sinh với Mạn Hề là có thể trẻ đi một tuổi.
Trình Tích thấy Lộ Mạn Hề không tiếp lời, cũng may đã quen với bộ dáng này. Biết cô mềm lòng, liền lấy hết can đảm nói: "Mạn Hề, mình tới công ty cậu được không? Đều nói người quen có thể chiếu cố lẫn nhau, hiện tại trong vòng này mình tin tưởng cậu nhất."
Thật đúng là đối thoại kiếp trước cùng kiếp này giống nhau như đúc.
Lộ Mạn Hề đời trước cự tuyệt, đời này giống nhau sẽ cự tuyệt.
Cô tuy rằng không nghĩ tới sẽ chặt đứt tình chị em với Trình Tích, nhưng cũng không muốn Trình Tích tới công ty của cô.
Hiện tại công ty cô ký hợp đồng trên cơ bản đều là người mới. Người mới đều tốt lại có chút liều. Nếu Trình Tích qua, cũng sẽ đánh vỡ loại cân bằng này.
Nếu có tài nguyên tốt thì phải cho ai?
Nếu cho Trình Tích, nhóm người mới sẽ nghĩ như thế nào, nếu không cho Trình Tích, Trình Tích lại sẽ nghĩ như thế nào?
Lộ Mạn Hề kỳ thật không ngốc, cô nguyện ý cung cấp một số tài nguyên mà cô không cần, và cũng sẽ giới thiệu tài nguyên cho cô ấy, nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cô ấy đến công ty của mình.
Đừng đến lúc đó không được cảm kích còn rơi vào một thân oán trách.
Cô không ngăn cản Trình Tích đi chinh phục biển sao trời mênh mông, miếu nhỏ này của cô không đủ khả năng cung cấp cho cô ấy.
Người chính là như vậy, nếu Trình Tích đến công ty khác, tài nguyên giống nhau. Khả năng cô ấy cũng sẽ khó chịu, nhưng nếu ở công ty được đãi ngộ tương đồng, cô ấy có thể hận cô cả đời.
Có đôi khi, con người càng dễ dàng lý giải với người xa lạ, ngược lại đối với người quen lại tính toán chi li.
Lúc này cô tự nhiên cũng sẽ không lấy danh nghĩa mình trực tiếp cự tuyệt. Bị người như Trình Tích ghi hận, tuyệt đối không là chuyện tốt.
Mặt Lộ Mạn Hề lộ vẻ khó xử, cô lôi kéo tay Trình Tích, cực kỳ gian nan mà nói: "Tiểu Tích, mình thật sự rất muốn đưa cậu tới công ty, ngay hôm nay mình còn đang cùng Thừa Hoài thương lượng, nhưng......"
Cô không có nói tiếp.
Tin tưởng Trình Tích cũng có thể cho cô kết quả vừa lòng.
Đầu óc Trình Tích xoay chuyển bay nhanh, cô đều không cần đi suy nghĩ sâu xa, liền tin lời Lộ Mạn Hề nói.
Lộ Mạn Hề là không có khả năng không đồng ý cho cô tới công ty. Như vậy, lại có ai có năng lực cự tuyệt này chứ, vậy chỉ có Kỷ Thừa Hoài.
"Tiểu Tích, khả năng cậu cũng không biết, sự việc công ty đều không phải mình có thể làm chủ." Lộ Mạn Hề một bộ dáng thương tâm khổ sở: "Mình lại đi cùng Thừa Hoài nói nói cho tốt, câuh đừng lo lắng."
Cô biết lấy Kỷ Thừa Hoài làm lý do, Trình Tích không những sẽ không trách tội, ngược lại không bao giờ sẽ đề cập đến nó nữa.
Con người a, sẽ không đổ lỗi cũng không dám đi đổ lỗi cho những người cường đại hơn mình.
Trình Tích vội vàng lắc đầu, ngăn cô lại: "Không được không được, mình cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, cậu đừng cùng Kỷ tiên sinh nói nha, đây là việc rất nhỏ."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trình Tích cũng kinh ngạc. Cô nhìn thoáng qua Lộ Mạn Hề, cõi lòng đầy áy náy mà nghĩ thầm. Kỷ Thừa Hoài ngày hôm qua rõ ràng tỏ vẻ sẽ không đi quản việc này, hết thảy đều là Lộ Mạn Hề định đoạt, xem ra cũng là diễn trò đi?
Có lẽ Lộ Mạn Hề ở trong lòng Kỷ Thừa Hoài, căn bản là không quan trọng ngư vậy.
Bằng không như thế nào việc nhỏ này anh lại không nghe cô ấy?
Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng Trình Tích thoải mái rất nhiều. Nhìn Lộ Mạn Hề cũng thuận mắt hơn rất nhiều, cảm thấy cô thật đáng thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT