Ba mẹ Lộ quên mất một điều, không có Lộ Mạn Hề ở trong kia, bọn họ đối với Kỷ Thừa Hoài mà nói thì chỉ là người xa lạ đời này không thể gặp nhau.

Vừa rồi Lộ Mạn Hề đã nói rất rõ ràng, anh tự nhiên không có khả năng vi phạm ý nguyện của cô, làm cho cô không vui.

Ba mẹ Lộ sợ chọc giận Kỷ Thừa Hoài, thấy khuyên giải không có kết quả, chỉ có thể không cam lòng đi.

Nếu biết hôm nay sẽ có sự việc như vậy thì có nói cái gì bọn họ cũng sẽ không tới, thật là đen đủi.

Ba Lộ rời đi trước, nhìn thoáng qua bệnh viện, phỉ nhổ: "Đều là bà sinh con gái tốt, hiện tại số đỏ liền không biết chính mình là cái thứ gì. Một tháng một vạn cũng muốn đuổi tôi? Tôi phi!"

Mẹ Lộ trong lòng cũng có tức giận: "Nếu không phải ông nói xử lý cái gì mà triển lãm tranh, Hề Hề cũng không đến mức như vậy, chờ thêm chút thời gian chúng ta lại cùng Hề Hề nói lời xin lỗi cho tốt."

Bà cảm thấy con gái là sẽ không nhẫn tâm như vậy. Một thời gian nữa, chờ nó mau quên việc này, bọn họ lại đi nói lời xin lỗi. Con gái nơi nào thật sự sẽ cùng bọn họ chặt đứt quan hệ? Bà vẫn là có ông chồng quái lạ, nếu ông không đề cập tới triển lãm tranh, thì hôm nay đều không có chuyện gì!

Ba Lộ mồm mép giật giật, chỉ có thể không cam lòng trả lời: "Hy vọng nha đầu kia có thể thức thời!"

Kỳ thật trong lòng ông cũng sợ hãi, sợ mất đi loại sinh hoạt ở hiện tại này.

Kỷ Thừa Hoài cũng không có vội vã trở lại phòng bệnh, anh bắt đầu suy nghĩ đủ loại biến hóa của Mạn Hề.

Ngày hôm qua cô rất kỳ quái, bọn họ không có phát sinh cái gì khó chịu, cô lại nói ra một phen lời như vậy, thật sự quá kỳ quái.

Hôm nay cũng thế, tuy rằng biết cô cùng cha mẹ cảm tình không sâu. Tuy rằng cha mẹ cô thật là loại người làm người ta chán ghét nhưng dựa theo lệ thường trong quá khứ mà xem xét, cô cũng sẽ không làm ra hành động như vậy.

Cho nên, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì mà anh không biết?

Trong phòng bệnh, Lộ Mạn Hề cũng ở nghiêm túc tự hỏi chính mình về cuộc sống sau này. Việc hôm nay cô làm chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Về sau, ai cũng đừng nghĩ làm cuộc sống của cô không thoải mái.

Trên thực tế, có rất ít người khiến cô không vui.

Ngoài cha mẹ vừa rời đi, còn có một Kỷ Thừa Hoài.

Muốn cùng đời trước giống nhau, dùng phương pháp như thế thoát khỏi anh sao? Nghĩ đến ở bên người Kỷ Thừa Hoài mấy tháng cuối cùng đều là tra tấn lẫn nhau, Lộ Mạn Hề nghĩ mà sợ. Cùng một người như vậy đối chọi, thật sự phải có dũng khí, phải có dũng khí thật lớn.

Kỷ Thừa Hoài thế lực có bao nhiêu lớn, cô không rõ lắm nhưng chỉ cần một ngày anh không buông cô ra, như vậy cô liền rất khó rời đi.

Nam nhân này dùng hành động chứng minh rồi chẳng sợ cô chạy trốn tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm được cô.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, đời trước nếu là anh không chết, tìm được cô cũng là sự việc sớm muộn gì. Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, cô cũng không dám tưởng tượng.

Kỷ Thừa Hoài rốt cuộc là chết như thế nào, TV chưa nói nguyên nhân, luật sư cũng ngậm miệng không nói chuyện, bất quá lấy hiểu biết của cô về anh, Kỷ Thừa Hoài lúc ấy hẳn là thật sự đã chết, nếu hết thảy đều là anh đặt bẫy. Như vậy, thời điểm luật sư của anh gọi điện thoại cho cô, anh phải có hành động gì chứ, chỉ sợ không đợi cô hạ quyết tâm trở về tham gia lễ tang, anh cũng đã tìm tới.

Lúc trước cô cũng sợ hết thảy đều là anh thiết kế, còn cố ý trước tiên cùng bạn tốt gọi điện thoại, bạn tốt cũng cùng cô chứng thực chuyện này, tuyệt đối không có khả năng là giả.

Dù sao cô hiện tại cũng không có cách nào, không ngại nhìn xem một năm sau anh rốt cuộc có hay không lại xảy ra chuyện đi?

Tuy rằng nghĩ như vậy rất không có lương tâm, rốt cuộc thì cô có thành tích ngày hôm nay, Kỷ Thừa Hoài cũng vì thế mà trả giá không ít, huống chi anh còn đem tài sản đều cho mình......

Nghĩ đến di chúc, Lộ Mạn Hề liền một trận buồn bã, cô không nghĩ tới Kỷ Thừa Hoài sẽ làm ra quyết định như vậy.

Có lẽ, cô cũng nên tin tưởng, anh đối với cô có ít nhất một tia thật tình đi?

Đang ở thời điểm trầm tư, Kỷ Thừa Hoài bước vào, anh cho cô một chén canh, nói: "Lại không ăn uống, tốt xấu cũng phải cho dạ dày có chút đồ."

Lộ Mạn Hề tiếp nhận chén sứ, ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống, suy nghĩ lại trước sau không có biện pháp tập trung lại.

Cô liếc mắt nhìn Kỷ Thừa Hoài một cái, cô đến nguyên nhân anh chết là gì còn không rõ ràng, càng đừng nói đến việc cứu anh.

Cô nên làm như thế nào mới tốt đây?

Cô đi theo bên người anh đã nhiều năm như vậy, cũng không kém một năm, dứt khoát tránh cùng anh phát sinh xung đột, làm tốt hai tay chuẩn bị.

Nếu anh giống như đời trước, không rõ ràng nguyên nhân chết, cô kiên nhẫn chờ.

Nếu anh không có chết, cô cũng thừa dịp thời gian một năm này, xem có thể hay không nghĩ ra một cái phương pháp tốt.

Nói ngắn lại, cô chỉ có thể chịu đựng một năm.

Ở hiện tại không hề chuẩn bị tình huống, cùng anh vạch mặt, không thể nghi ngờ chính là tìm chết. Lấy tính tình của người này, nếu biết cô nghĩ sẽ rời khỏi anh, anh còn sẽ làm ra sự việc điên cuồng như thế nào.

Cô chỉ có cái thân thể nhỏ, chịu không nổi lăn lộn.

Kỷ Thừa Hoài nhìn chằm chằm cô, trong mắt xem cô có hiểu nghĩa tối kia không. "Mạn Hề, em nghĩ muốn rời tôi đi sao?"

Anh không kiên nhẫn chậm rãi điều tra, chỉ cần nghĩ đến cô có cái tâm tư này anh liền không có biện pháp bình tĩnh trở lại.

Cô như thế nào có thể rời anh đi đây?

Trên thế giới này nơi nào còn có người so với anh càng yêu cô hơn, cô như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy?

Kỷ Thừa Hoài cũng không biết, nếu Lộ Mạn Hề gật đầu, anh sẽ làm ra chuyện gì.

Lộ Mạn Hề nghĩ đến sự việc ngày hôm qua liền đau đầu, cô nào biết đâu rằng sự tình quỷ dị này sẽ phát sinh ở trên người cô. Kỷ Thừa Hoài này trời sinh tính đa nghi, tính cách cổ quái. Nếu bởi vậy mà anh có phòng bị thì cô nên làm cái gì bây giờ?

Lộ Mạn Hề là số ít được fan khẳng định kỹ thuật diễn. Kỷ Thừa Hoài vốn dĩ đối với cô có sự thật tình, muốn lừa gạt anh, kỳ thật cũng không phải việc khó.

Chỉ là cô có nghĩ đến muốn lừa anh không mà thôi.

Thấy Kỷ Thừa Hoài còn nhìn chằm chằm cô, Lộ Mạn Hề cúi đầu, trong chốc lát nước mắt liền rơi xuống.

Bọn họ cách nhau gần như vậy, cô khóc, Kỷ Thừa Hoài tự nhiên cũng biết.

Lộ Mạn Hề kỳ thật cũng không giống như người ta nói. Đây là phụ thuộc vào bông hoa lụa còn sót lại của Kỷ Thừa Hoài. Trước đó, cô cơ hồ chưa từng ở trước mặt anh khóc một lần nào.

Từ khi ông bà đi thì cô liền biết, nước mắt căn bản là không có cái gì để dùng.

Kỷ Thừa Hoài gấp đến độ thiếu chút nữa đánh đổ bình giữ ấm, hiện tại anh chân tay luống cuống, bộ dáng mồ hôi đầy đầu. Nếu bị người ngoài nhìn vào, chỉ sợ mắt cửa sổ đều sẽ bị tróc ra.

Anh nguyên bản là bất thiện ngôn từ. Dưới tình huống như vậy, lại càng một chữ cũng không nói nên lời.

Trên thế giới này, cũng chỉ có Lộ Mạn Hề mới có thể làm anh như vậy.

"Tôi...... Tôi......" Không biết có thể nói cái gì. Đời này của Kỷ Thừa Hoài cho tới nay, lần đầu tiên nói lắp cứ như vậy dâng hiến cho Lộ Mạn Hề.

Lộ Mạn Hề đối với sự diễn kịch như vậy của mình cũng thấy thật sự là khinh bỉ.

Cô ở lúc này hiển nhiên chính là diễn tinh.

"Thừa hoài, đối với anh mà nói em là cái gì?" Lộ Mạn Hề hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

May mắn hiện tại không có camera đối diện cô, bằng không nếu cho cô nhìn bộ dáng đến giờ phút này của chính mình, thật sự sẽ bị ghê tởm.

Kỷ Thừa Hoài không nghĩ tới Lộ Mạn Hề sẽ hỏi cái dạng vấn đề này.

Cô với anh mà nói là cái gì, chẳng lẽ cô còn không rõ ràng sao?

Chỉ là càng là tới thời điểm này, cô càng hỏi như vậy, những cái tình cảm kia ở trong lòng liền càng là không phương pháp nói ra.

Nhưng không thể không nói, thời điểm lúc cô khóc lóc hỏi anh cô là gì đó, thì những cái xao động tâm tình bất an kia trong lòng anh liền kỳ dị được vỗ yên.

Nội tâm thậm chí có một loại sung sướng khó có thể miêu tả. Đúng vậy, sung sướng.

Có lẽ, cô cũng để ý đến anh.

Kỷ Thừa Hoài không lên tiếng, Lộ Mạn Hề liền tiếp tục khóc, cô biết chính mình làm thế nào tạo góc độ đẹp nhất, cũng biết khóc thế nào làm người yêu thương.

Có lẽ cô hẳn là nên thử đi làm một con chim hoàng yến đủ tư cách.

Nhu nhược vô tội, tận lực làm anh vui lòng.

Đời trước phương pháp của cô vốn dĩ đã sai rồi, cố ý chọc giận anh cũng không có cái gì tốt, cô hẳn là nên dùng một phương pháp nhẹ nhàng và hiệu quả hơn.

"Thừa Hoài, em không chỉ một lần biết người ta ở sau lưng nói những lời khó nghe. Có lẽ người bên cạnh anh căn bản không chỉ có một mình em." Lộ Mạn Hề ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh. "Chuyện của em, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ anh toàn bộ đều biết. Anh thì lại thế nào, em chỉ biết chút ít, có đôi khi anh đi công tác rất lâu, em cũng không biết anh là đang với ai ở bên nhau."

Trên thực tế, cô kỳ thật không muốn biết chuyện của anh.

Cô không sợ Kỷ Thừa Hoài đi tra sau lưng rốt cuộc có ai khua môi múa mép, có ít người tự cho chỉ là trên mồm mép hạ miệng da khẽ động, chính mình đều không có cái gì sai. Nhưng trên đời như thế nào sẽ có sự việc tốt như vậy, bố trí cô giễu cợt cô, còn làm cô không đi so đo. Ai thích làm bánh bao thì làm đi, đừng dắt cô ở cùng chỗ!

Sự việc ngày hôm qua, nếu cô muốn lừa gạt, tất nhiên là phải kéo người xuống nước, liền lấy những thường bịa đặt sinh sự ở sau lưng cô đi.

Kỷ Thừa Hoài thân mình chấn động, không nghĩ tới cô cư nhiên là bởi vì chuyện này, không nghĩ tới cô cư nhiên cũng lo được lo mất.

Như vậy, đây là không phải đại biểu trong lòng cô kỳ thật là có để ý tới anh?

Không đợi Kỷ Thừa Hoài có ý đồ biện giải, Lộ Mạn Hề liền dứt khoát không ngừng cố gắng tiếp tục trả đũa, than thở khóc lóc mà nói: "Nếu anh chỉ là đem em coi như sủng vật, như món đồ chơi, hãy cho em rời đi. Dù sao thiếu một Lộ Mạn Hề, sinh hoạt của anh cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, anh cũng sẽ không thiếu nữ nhân làm bạn."

Điều gì có thể làm cho một người phụ nữ rời bỏ một người đàn ông rất khẩn cấp đây?

Trừ bỏ không yêu anh, bị chịu tra tấn bên ngoài, còn có một nguyên nhân.

Kia là cô bụng dạ khó lường ác độc ảnh hưởng đáng thương đến tiểu bạch hoa.

Loại này nhân vật này kỳ thật cô còn rất am hiểu sắm vai.

Lộ Mạn Hề nhìn Kỷ Thừa Hoài mộng bức thần sắc, cuối cùng thêm một phen hỏa, bổ nhào vào trong lòng ngự anh, gắt gao mà ôm eo anh, run giọng nói: "Thừa hoài, anh cho em rời đi đi, em thật sự không muốn ở lại nghe người khác nói như vậy, em thật sự chịu không nổi."

Có lẽ cô phải thích vì chính kỹ thuật diễn của mình đi.

Cô là không trông cậy vào lương tâm Kỷ Thừa Hoài phát hiện buông tha cho cô. Từ nay về sau, cô ở nơi này đều phải diễn, chỉ có thể thật kiên định làm chim hoàng yến. Chuẩn xác mà tới nói, là tiểu bạch hoa bài chim hoàng yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play