CHƯƠNG 3: XÁC CỔ (HẠ)

Khi Hàn Tư Văn tỉnh dậy, phát hiện mình mồ hôi lạnh đầm đìa nằm sấp bên cạnh bàn công tác, quần áo toàn thân đã ướt đẫm . . . . . . Xác ướp sống lại ? ! ! ! Y thoáng cái nhảy dựng lên, phát hiện mình như trước vẫn đang trong phòng làm việc vừa rồi té xỉu, mà bộ xác khô vẵn đang nằm chỗ cũ, y không nhịn được xoa ấn huyệt thái dương . . . . . .Vừa rồi là thật hay giả? Bộ xác khô nói nó là Tống Linh . . . . . . Cái tên này sao quen như vậy . . . . . .

“Giáo sư Hàn, ngài không sao chứ?” Thanh âm ôn hòa thình lình xuất hiện khiến thân thể Hàn Tư Văn run bắn, nhìn lại, một nam giới mi thanh mục tú đang cầm ly nước dùng ánh mắt ân cần hỏi y.

Đúng! Cậu ta chính là Tống Linh! Cậu pháp y thực tập bên cạnh lão Lý! Hàn Tư Văn sợ đến thoáng cái đứng thẳng dậy, thụt lùi một bước, bật người quay đầu nhìn về phía xác khô, lại nhìn Tống Linh, không nhịn được thở dài một hơi, vừa rồi nhất định là gặp ác mộng, trời ạ, mình vậy mà mơ thấy tình tiết kinh dị như vậy, xem ra mấy ngày nay quả thật quá bận rộn rồi, y nở nụ cười áy náy: “Vừa rồi ngủ có chút hôn mê, ngại quá, cậu tên là . . . . . .Tống Linh . . . . . .Đúng không?”

Tống Linh ngọt ngào cười, tiện tay cầm sang một ly nước: “Đúng, tôi chính là Tống Linh, giáo sư Hàn, có phải quá mệt mỏi rồi không . . . . . . Bộ xác khô này. . . . . .” Nói rồi, động tác cậu ta ưu nhã liếc mắt nhìn bộ xác khô một cái, bỗng dưng sắc mặt trở nên có chút lo lắng, sau đó khôi phục, thấp giọng nói: “Ngài biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?”

Trong lòng Hàn Tư Văn đã sớm hoảng loạn như ma, y lắc lắc đầu, quyết định giấu giếm chuyện gặp quỷ vừa rồi xuống, chỉ lắc đầu: “Chúng tôi dùng phương pháp suy biến nguyên tố than đo định, đây là một vụ án mưu sát.” Tống Linh nhíu mày, vẻ mặt bí hiểm khó dò, liếc mắt nhìn xác khô, trong miệng lẩm bẩm một câu “Thật sự là công nghệ cao”, sau đó hỏi: “Giáo sư Hàn, có muốn ra ngoài uống một chén không?”

Lúc từ sở nghiên cứu ra ngoài chỉ hơn 8h tối, Hàn Tư Văn cùng Tống Linh tùy tiện chọn một quán bar tên “Ánh Trăng”, lúc này người trong quán rượu còn chưa nhiều lắm, chỉ có một danh ca mang kính đen đang tự đàn tự hát, mọi người tụm năm tụm ba trong góc tối nói nói cười cười, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy các cô mặc phục sức nàng thỏ tới chào bán rượu.

Hai người tùy tiện tìm một góc tối hẻo lánh, gọi một tá bia cộng thêm một chai Vodka, rồi bắt đầu hàn huyên. Buổi tán gẫu này, khiến Hàn Tư Văn biết đứa nhỏ Tống Linh kia chỉ nhỏ hơn mình 9 tuổi, hai người nương hơi rượu, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, nói một lúc, không biết chuyện gì xảy ra, cư nhiên lại nói tới bộ xác khô khai quật được kia.

Tống Linh mặc dù nét mặt vân đạm phong khinh, nhưng cậu ta sau khi uống liền vài chén rượu, mới than thở nói: “Giáo sư Hàn. . . . . A, không đúng, anh Hàn. . . . . . .Kỳ thật, em biết bộ xác khô nọ tại sao tay che hạ bộ mà chết.”

Hàn Tư Văn nhướng mày . . . . . . Hửm? Tống Linh ngửa đầu uống liền một chén, tựa hồ hạ quyết tâm mới thấp giọng tự an ủi nói: “Quên đi, đây cũng không phải chuyện gì bí mật, sớm muộn có một ngày các anh cũng sẽ biết.”

“Các anh” . . . . . . .Thằng bé này. . . . . . Dường như có chuyện xưa gì đó, Hàn Tư Văn không nói gì, lẳng lặng nghe Tống Linh nói tiếp: “Thời Dân quốc, thành phố A vẫn còn là một thôn nhỏ, không ngờ qua chưa tới trăm năm, vậy mà đã biến thành một tòa thành xinh đẹp như vậy . . . . . .Haha, lạc đề rồi. . . . . . . Cái gì kia nhỉ. . . . . . . Thời Dân quốc, khu đất khách sạn Vạn Quốc Đại kia từng thờ phụng Quan Nhị Gia, nơi đó cũng là chỗ xử trí gian phu *** phụ, mỗi lần bắt được gian phu *** phụ . . . . . . .Haha . . . . . .” Ánh mắt Tống Linh có chút mê ly, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó, “Đều phải cử hành nghi thức tế thần, nam cắt đứt nghiệt căn chôn sống, mà nữ thì . . . . . .”

“Bỏ vào ***g heo?” Hàn Tư Văn tiếp lời, Tống Linh lắc đầu, rót cho mình một ly rượu đầy, một hơi uống xuống, thở dài một hơi thật sâu: “Không phải, trưởng thôn đã phát minh một loại hình phạt thảm thiết hơn, để nữ giới cưỡi lừa sắt, hắc hắc . . . . . . .” Nói rồi, cậu ta lắc lư ngón tay, ánh mắt mê ly ngăn lời Hàn Tư Văn, “Hãy nghe tôi nói hết, trong lừa sắt này nhét đầy than, bên dưới đốt lửa . . . . . .Rống một tiếng, nữ giới bị tươi sống bỏng chết . . . . . .”

Hàn Tư Văn thở dài một tiếng, rót đầy ly rượu của hai người, giơ ly lên: “Vì những cô gái và chàng trai chết thảm bởi tục lệ phong kiến mà mặc niệm.” Tống Linh nghe câu này ngẩn ra, trầm ngâm một chút, bỗng dưng bật cười, giơ ly trong tay lên: “Cám ơn.”

Sao cảm giác quái vậy . . . . . . ? Tựa hồ lời này Tống Linh là đang nói chính mình? Không ngờ cậu ta sau khi uống xong ly rượu này, tiếp tục nói: “Năm thứ ba Dân quốc, nơi này xuất hiện một vụ án lớn, một nhị thiếu gia ở đầu nam thôn này du học trở về thì ngủ với một bà góa họ Lý, sự tình này sau khi bị trưởng thôn biết được, hai người đều bị xử cực hình, chàng trai bị dao bổ củi cắt rớt nghiệt căn, chảy máu đến chết, góa phụ . . . . . . Có thể cũng đã chết . . . . . .” Nói rồi, cậu ta cúi đầu, dùng ngón tay thon dài cọ xát mép ly rượu, tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó hưng phấn, khuôn mặt thanh tú cũng có chút vặn vẹo: “Nhưng mà. . . . . .Sự tình không phải như thế, chàng trai kia bị hãm hại. . . . . . .Cùng bà góa thông *** rõ ràng là anh trai cùng cha khác mẹ của chàng trai kia. . . . . . Cũng là người cậu ta yêu nhất đời này. . . . . . . Nhưng bởi vì một chút gia sản, người anh trai này đã hãm hại đứa em trai yêu hắn nhất! Em trai ngay cả tên cũng bị loại khỏi gia phả! Hằng năm cũng không có người thắp nhang cho cậu ta!”

Hàn Tư Văn “Ừm” một tiếng thật dài, nam phong từ khi nhân loại vẫn là con khỉ đã có, năm đầu Dân quốc đồng tính cũng không hề gì, nhưng cố sự này có liên quan gì đến xác khô đã chết chưa tới một năm của họ? Tống Linh đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ từ trong ký ức bừng tỉnh, cười một tiếng: “Cố sự này có phải khá nhàm chán không . . . . . .” Hàn Tư Văn lắc đầu, lau mắt kính: “Không có . . . . . . Lấy sử làm gương, dùng lịch sử để đối chiếu, có thể kiểm duyệt được nhân loại tới cùng đã đi được bao xa.”

Tống Linh nghe câu này khẽ cười một chút, trong con ngươi lộ ra ánh sáng nhu hòa, vỗ tay: “Nói rất đúng . . . . . .Chẳng qua. . . . . . Bộ xác khô kia hàm oan mà chết, hắn không cam lòng đâu . . . . . .”

“Hahahaha . . . . . .” Hàn Tư Văn nghe câu này cất tiếng cười to: “Cậu thật sự tin thế giới này có quỷ quái? Không phải cố ý mạo phạm đâu, Tống Linh, cậu là một pháp y . . . . . .Hẳn phải không tin những việc này chứ?”

Tống Linh nghe câu này trầm mặc ba giây, trong con ngươi lóe ra quang mang điên cuồng, cậu ta hơi rũ mắt xuống, dùng lông mi dài mảnh che chắn suy nghĩ thật của mình, nhẹ giọng thì thầm một câu: “Có phải thật vậy hay không, chúng ta thử một lần đi . . . . . .” Nói rồi, cậu ta đột ngột ngẩng đầu: “Anh Hàn, anh đã kết hôn chưa?”

Hàn Tư Văn cười cười, thằng bé Tống Linh này, rõ ràng đang thăm dò cái gì: “Cậu nói kết hôn à. . . . . . Tôi chưa có người vừa ý, cho nên vẫn chưa kết hôn.”

Tống Linh nghiêng đầu, như mèo con nhu thuận, mắt to phiếm hơi nước nhấp nháy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy người trong nhà anh khẳng định sẽ sốt ruột đó.”

Hàn Tư Văn lắc đầu, thằng nhóc này, loại vẻ mặt đó là đang quyến rũ y sao? Tận lực kiềm chế dục vọng muốn bổ nhào về phía cậu ta của mình, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch: “Người nhà anh không nhiều lắm, cũng đã qua đời. . . . . . .Chỉ có đứa cháu trai ở Hoa Kỳ, anh nghĩ. . . . . . . Nó cũng không quản được trưởng bối phía trên nó đâu nhỉ?”

“Ồ . . . . . . ” Tống Linh nhẹ nhàng cảm thán một chút, cười cong mắt, giơ ly rượu lên, nhướng mày cười hì hì nói: “Vậy chúc ‘kẻ cô đơn’ này sớm ngày tìm được mỹ nhân về.” Hàn Tư Văn lắc đầu cười, cụng với cậu ta một ly, vẫn không nhúc nhích nhìn cậu ta uống cạn rượu trong ly, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn muốn hỏi, em đang quyến rũ anh sao?”

Tống Linh cười, cũng đến gần, môi cùng Hàn Tư Văn như gần như xa, mỉm cười, hưng phấn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, bắt lấy ngón trỏ của y ngậm trong miệng, mị hoặc cười, thấp giọng nói: “Em đói, cho em ăn no đi.”

Hàn Tư Văn tháo mắt kính xuống, cong môi cười, “Đến chỗ em hay chỗ anh?”

Cuối cùng, hai người họ lựa chọn đến nhà Hàn Tư Văn.

“Em thích thô bạo hay dịu dàng?” Vừa đóng cửa, Hàn Tư Văn liền thô bạo đặt Tống Linh lên cửa, bắt đầu xé rách quần áo cậu.

Tống Linh ha hả cười, cọ sát phần eo Hàn Tư Văn, bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, ngửa đầu phả toàn bộ hơi nóng lên lỗ tai y, chớp đôi mắt giảo hoạt hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”

Tiểu yêu tinh giày vò người! Hàn Tư Văn hung hăng đẩy cậu ta lên giường, cưỡi lên người Tống Linh, cởi thắt lưng của mình, Tống Linh ha hả cười, bỗng dưng xoay người đặt y dưới thân, thấp giọng nói: “Đoạn này để em cho.” Nói rồi, nụ hôn chi chít liền ùn ùn kéo đến.

Nụ hôn của Tống Linh càng ngày càng dày, một đường xuống phía dưới, chậm rãi hướng về phía bộ vị bí ẩn tập kích, Hàn Tư Văn lẳng lặng hưởng thụ, bỗng dưng cảm giác không đúng.

Sức lực này. . . . . . .Cảm giác sao giống muốn cắn đứt bảo bối của y vậy chứ! Hàn Tư Văn vội kéo Tống Linh lên: “Này này này . . . . . .” Chữ đau còn chưa nói ra, y rốt cuộc không nói nổi nữa.

Bởi vì. . . . . . Tống Linh thình lình há to miệng, hàm răng trong miệng trong lúc hốt nhiên đã biến thành một loạt răng nanh sắc bén, cùng hàm cá mập giống nhau như đúc.

“Cậu . . . . . .” Hàn Tư Văn thoáng cái kinh ngạc đến ngây người, Tống Linh quỷ dị cười, ánh đỏ trong mắt chợt lóe, thấp giọng nói: “Phần sau của cố sự tôi còn chưa kể xong đâu. . . . . . Nhị thiếu gia chết oan kia về sau cảm thấy cái chết của mình quá oan, cho nên hắn mãi không đi đầu thai, mà bám trên hài cốt của hắn chờ báo thù . . . . . .”

Trong đầu Hàn Tư Văn linh quang chợt lóe, tựa hồ đã hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “người” trước mắt này hẳn là nhân vật chính bị hãm hại trong cố sự kia.

Tống Linh thấp giọng cười một tiếng, hé miệng nhe hàm răng sáng sắc bén: “Anh trai trên danh nghĩa kia của ta về sau đã chết sớm đi đầu thai rồi. . . . . .Ta đã đợi hơn 90 năm, rốt cuộc có người đào ta ra. . . . . .Ha ha ha ha ha ha. . . . .. .Vừa vặn đụng phải thân xác của Tống Linh . . . . . . Ha ha, cho nên, ta hút cạn tinh khí của cậu ta. . . . . .Hiện giờ xác khô nằm trong sở nghiên cứu của các người, hẳn là bản thân của Tống Linh, mà ta. . . . . . ” Hắn lại ha hả cười vài tiếng, dùng ngón tay chậm rãi xoa nhẹ ngực Hàn Tư Văn, “Chỉ là mượn túi da của cậu ta. . . . . .Đáng tiếc, túi da này không duy trì được thời gian dài, ta phải hút tinh khí của một người khác. . . . . . .Mới có thể tìm thấy anh trai mình. . . . . . Cho nên xin lỗi nhé, giáo sư Hàn . . . . . .”

“Nhưng tôi vô tội mà!” Nhìn Tống Linh càng ngày càng đến gần, Hàn Tư Văn nhịn không được sợ hãi hét lớn.

“Vô tội?” Tống Linh nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, “Xin lỗi, nhưng tôi sớm đã chết rồi, luân lý đạo đức chẳng có chút quan hệ nào với tôi nữa. . . . . .À, đúng rồi, anh có thể cùng Tống Linh thật làm bạn đó, sâu trong ý thức của bản thân cậu ta, chính là rất thích loại đàn ông như anh đấy.”

Nói xong câu đó, Tống Linh chậm rãi mở miệng ra, hung hăng hướng vùng kín của Hàn Tư Văn cắn xuống.

Một ngày đầu tháng năm, thời tiết đã rất nóng, “Hàn Tư Văn” mặc áo sơ mi ngắn tay đi trên đường cái, một tháng qua, hắn tìm khắp thành phố A, nhưng thủy chung không có tung tích của anh trai hắn. . . . . . . Anh ấy tới cùng đã đi đâu hay anh ấy không dám gặp mình nữa?

Cũng đúng! Con tiện nhân kia sau khi đùa bỡn với mình như vậy khẳng định đầu thai cũng phải đầu thai thật xa, nếu không. . . . . . Thử địa phương khác xem? ‘Hàn Tư Văn’ nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện mình vậy mà đã đi tới một hẻm nhỏ hẻo lánh, mà bản thân trước sau đều là người, đã bị bao vây.

Hắn quay đầu nhìn một lượt những người này, cười nhạo một tiếng, đẩy mắt kính, “Không phải chứ! Mang theo pháp khí? Muốn bắt ta?”

“Yêu nghiệt, ngươi đã hại chết nhiều sinh mệnh vô tội! Vậy mà còn có thể cười được!” Thanh âm quen thuộc thình lình xuất hiện khiến ‘Hàn Tư Văn’ chợt quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt này cầm cờ thu hồn, tay cầm dây mực, thật lâu cũng không nói gì.

. . . . . . .Đã lâu rồi không gặp anh. . . . . .Đã gần 90 năm rồi. . . . . . ‘Hàn Tư Văn’ sững sờ đứng đó trong chốc lát, cuối cùng cười to, sau hồi lâu mới quệt nước mắt, mang theo nỗi tuyệt vọng nồng đậm, thấp giọng nói với người đàn ông trước mắt: “. . . . . .Tại sao . . . . . .Chúng ta bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung. . . . . . Anh à. . . . . .” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play