CHƯƠNG 2: XÁC CỔ (TRUNG)

“Ưm a. . . . . . . Mau mau lên. . . . . . .Mau chút nữa. . . . . . Ưm . . . . . . Ông xã à. . . . . . . Của anh thật lớn! ! . . . . . . Mau thêm tí nữa!” MB trên giường tứ chi gắt gao quấn lên người Hàn Tư Văn, vẻ mặt mị thái, mang theo nhè nhẹ thỏa mãn, khoa trương kêu đứt quãng, thậm chí ẩn chứa sự vui sướng chân thật.

(Tiêu: MB là money boy, cổ văn trung là nam kỹ, hiện đại trung văn là ngưu lang, Việt Nam là trai bao ^^)

“Bé cưng. . . . . . .Mau chút nữa?” Y thấp giọng cười khẽ, phả toàn bộ nhiệt khí lên cổ mẫn cảm của MB, thanh âm trầm thấp mang theo sự hấp dẫn, không chút keo kiệt mau chóng thúc nhanh, mãi đến cuối cùng toàn thân run rẩy, phun ra.

Sau một hồi giao dịch tiền bạc kết thúc, Hàn Tư Văn cầm số tiền đã thương lượng đặt đầu giường, châm một điếu thuốc, lẳng lặng ‘Thưởng thức’ dáng người MB vừa tắm xong, cậu trai thoạt nhìn chưa tới 20 tuổi, từng cái xương sườn gầy yếu đều có thể nhìn rõ ràng, chẳng lẽ mình hôm qua bị quỷ nhập vào người, cư nhiên tìm một con gà choai như vậy?

Chẹp chẹp chẹp. . . . . . .Nhất định là bản thân quá mức đói khát rồi . . . . . .

Hàn Tư Văn ha hả cười vài tiếng, thuận tay đưa tiền tới: “Cầm đi.” Cậu trai vui vẻ nhét tiền vào trong túi, còn khoa trương hôn một cái, lúc này mới nói câu “Cám ơn chú” Xoay người rời khỏi nhà y.

Chú. . . . . . ? . . . . . . Mình mới 37 tuổi mà . . . . . . Hàn Tư Văn nhắm mắt lại lẳng lặng nằm trên giường trong chốc lát, điện thoại đặt đầu giường bỗng dưng chấn động với công suất lớn, y vội vàng mang kính vào nghe điện thoại, thanh âm Lý Tồn Nhân lập tức truyền tới: “Này! Lão Hàn! Mau mau mau, bây giờ tớ đang ở ngay dưới lầu nhà cậu, có vụ án lớn rồi!”

Hàn Tư Văn bị hắn lớn giọng chấn đến xoa xoa huyệt thái dương, uể oải ngáp một cái, nói: “Lão Lý, bây giờ mới 6h sáng thôi mà đúng không? Vụ án lớn? Có liên quan gì đến tôi chứ? Đây chẳng phải là chuyện của cảnh sát các cậu sao? Tôi là nhà khảo cổ tham gia náo nhiệt cái gì!” Lý Tồn Nhân ở đầu kia điện thoại chép miệng, có chút sốt ruột: “Tớ muốn nói chính là nhóm khảo cổ các cậu, ngày hôm qua đào ra một bộ xác khô, đã đưa đến phòng làm việc bọn tớ, cậu không tới xem trước?”

Xác khô? ? ! ! ! Thành phố A vậy mà có xác khô! ! ! Phát hiện quan trọng ? ? ? Chỉ một câu nói nhiệt huyết Hàn Tư Văn đã sôi trào, sau khi kích động cúp điện thoại lăn mình bò đi tắm rửa, chỉ mất 20 phút sau liền chuẩn bị xong hết thảy, lảo đảo mặc áo khoác ra cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Tồn Nhân đang ngồi trên chiếc BMW dùng 10 năm tiền lương hắn kiếm được mua.

Lý Tồn Nhân là bạn hiền thân thiết của y, cùng tuổi với y, diện mạo mặc dù bình thường, nhưng vóc người khôi ngô, lập gia đình đã nhiều năm, con trai cũng đã 11 tuổi, hai người từ khi mặc quần yếm đã quen biết nhau, lão Lý theo nghề cảnh sát đã nhiều năm, lăn lộn tới chức cao nhất phòng pháp y, mà mình thì trong di sản văn hóa bò tìm lăn lộn, cũng lăn tới chức giáo sư sở nghiên cứu. Cá tính hai người mặc dù bất đồng, lão Lý làm pháp y nhiều năm, nuôi dưỡng thành tính tình quái đản gàn dở thấy tiền lóa mắt, mà chính y tiếp xúc đồ cổ nhiều năm cũng có vài tật xấu.

Ngày hôm qua vừa đổ một trận mưa, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm lạnh, Hàn Tư Văn ba bước thành hai leo lên xe, Lý Tồn Nhân đang lầm bầm lầu bầu, đối với di động hùng hùng hổ hổ, thấy Hàn Tư Văn lên xe, vội vàng hô: “Hắc! Ăn cơm chưa tớ vừa rồi gọi điện cho phòng làm việc, không có ai, chẳng biết Tiểu Tống chạy đi đằng nào rồi!”

“Tiểu Tống? Pháp y mới tới ở chỗ các cậu? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Hàn Tư Văn kéo cửa xe xuống, châm một điếu thuốc, Lý Tồn Nhân gian trá hắc hắc cười vài tiếng, một bên khởi động ô tô, một bên liếc mắt nhìn chế nhạo hỏi: “Sao? Giúp cậu làm mai? Nói thật nha, lần đầu tiên tớ thấy cậu bé kia quả thật cảm thấy rất đồng chí, trắng nõn trắng nà, còn gầy như vậy! Là loại hình cậu thích đó, nhưng mà. . . . . . . Tớ nghĩ đứa bé Tiểu Tống kia ngoại trừ có chút láu táu, cậu ta hẳn là không thích đàn ông.”

Lão Lý là người duy nhất trên thế giới biết y gay, Hàn Tư Văn phủi tàn thuốc, khẽ cười ra tiếng, dùng nắm tay hung hăng đấm lão Lý một cái: “Cậu chỉ toàn mưu ma chước quỷ! Ngài đây thật sự cho mình là Nguyệt Lão à!”

Hai người nói nói cười cười, trong lúc đó, Hàn Tư văn đã gọi cho sở nghiên cứu rất nhiều cuộc điện thoại, thông báo tình hình cho sở nghiên cứu một chút, hơn nữa dặn dò thuộc hạ báo cáo cục văn hóa và cục di sản cùng với cục cảnh sát, chuẩn bị viết một phần báo cáo chuyển di sản văn hóa, còn phái người đến hiện trường thăm dò. . . . . . Vân vân, sau một loạt những cuộc điện thoại, y đã nói đến miệng khô lưỡi khô, mà Lý Tồn Nhân thì một mạch phóng như gió, dùng gần nửa tiếng đồng hồ mới tới cảnh cục.

Hàn Tư Văn sau khi làm giấy chứng nhận thông hành ở cửa, liền đi theo Lý Tồn Nhân lên lầu ba, lúc này còn chưa đến 7h, cảnh cục còn chưa tới thời gian làm việc bình thường, trong hành lang một người cũng không có, chỉ có thể nghe thấy bước chân của hai người vang vọng trong khoảng không.

Không biết tại sao, Hàn Tư Văn chợt cảm thấy trong tai ù ù, tựa hồ có chút sóng điện nào đó đang kích thích màng nhĩ của y, chấn đến y có chút đau đầu, đi ở phía trước Lý Tồn Nhân lại tựa hồ không có loại cảm giác này, trong miệng hùng hùng hổ hổ, vài bước liền lủi đến lầu ba, sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, cư nhiên thẳng tắp đứng tại chỗ một câu cũng không nói, chỉ hít ngược một hơi lạnh.

Theo phía sau Hàn Tư Văn không rõ, cho nên vội vàng thò đầu qua vai Lý Tồn Nhân, vừa nhìn cũng thiếu chút nữa hét thành tiếng.

Y mặc dù chưa từng tiến vào phòng giải phẫu pháp y làm việc, nhưng TV thì có xem qua, bốn phía lát gạch men màu xanh trắng, bốn phía bày biện một tí máy móc cổ quái không biết tên, đều đang hoạt động, một nam giới mi thanh mục tú mặc áo khoác trắng nằm trên bàn cùng loại giường phẫu thuật ở chính giữa vù vù ngủ say.

Lý Tồn Nhân tức giận mặt đỏ rần, cắn răng, vung qua một quyền nện trên bàn giải phẫu, hung bạo quát: “Tống Linh! Cậu nha có phải muốn lão tử giải phẫu cậu không hả!” Hàn Tư Văn xì một cái bật cười, hóa ra đây là Tiểu Tống mà lão Lý nói, thằng nhóc này vậy mà dám ngủ trên bệ giải phẫu, lá gan thật là đủ lớn.

Tống Linh . . . . . .Cái tên này trái lại rất tốt, Hàn Tư Văn cười thầm vài tiếng, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa trên cửa, nhìn vở hài kịch nho nhỏ trước mắt. Tống Linh bị một tiếng quát thình lình này của Lý Tồn Nhân dọa đến toàn thân thoáng run rẩy, đột nhiên mở hai mắt, tựa hồ như cương thi vậy, bỗng dưng thẳng đờ ngồi dậy, dùng đôi mắt mang theo tơ máu nhìn trừng trừng hai người họ, đáy mắt chợt hiện lên một tia hung ác.

Thằng bé này . . . . . . Chẳng lẽ bị lão Lý chèn ép quá dữ dội, cho nên có chút oán hận chất chứa? Hàn Tư Văn hơi nhíu mày, Lý Tồn Nhân cũng không để ý, tức giận giơ chân nói: “Cậu không hiểu quy củ có phải không! Tôi ngày đâu tiên đến đã nói với cậu chỗ kia là người chết nằm, chúng ta làm nghề này ngàn vạn lần không thể nằm! Cậu cho rằng lời tôi nói là gió thoảng bên tai à! Đúng rồi! Xác khô đâu!”

Tống Linh tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, thần sắc có chút mờ mịt, đôi mắt phiếm hơi nước đang thất thần nhìn Hàn Tư Văn, tựa hồ sự tàn nhẫn vừa rồi chỉ chợt lóe qua mà thôi.

Tống Linh này mặc dù đúng là type của y, trong mặt mũi lại mang theo một cỗ mị thái hồn nhiên sẵn có cùng vẻ ngoan lệ nói không rõ, nhưng bộ dáng hiện giờ tựa hồ có chút cổ quái, chỉ thấy cậu ta cứng đờ xuống khỏi bàn giải phẫu, cũng cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, lại mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Tồn Nhân, cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tôi là ngỗ tác?”

(Tiêu: Ngỗ tác là từ chỉ Pháp y thời xưa)

Lý Tồn Nhân tức giận một quyền nện tới: “Mẹ nó! Lão tử chịu đủ rồi! Ngủ đến ngu người rồi à! Cậu nha là pháp y pháp y pháp y! Muốn làm ngỗ tác xin mời xuyên việt! Nói không chừng cậu cùng Tống Từ chính là họ hàng đó!”

(Tiêu: Tống Từ là ông tổ của nghề pháp y thời nhà Tống)

Tống Linh nhanh như chớp né đấm tay của lão Lý, cười khẽ thành tiếng, nhắm mắt lại tựa hồ suy nghĩ sự tình trong chốc lát, lúc này mới mở mắt gật đầu: “. . . . . .Thầy Lý. . . . . . . Vừa rồi là nói giỡn đó, ngài đừng để ý.” Nói rồi, sóng mắt cậu ta khẽ chuyển, mang theo mị thái đánh giá với Hàn Tư Văn đang mãi xem náo nhiệt, trong con ngươi lóe ra quang mang hưng phấn khó tả, thấp giọng thì thầm một tiếng, lúc này mới quay đầu nghiêm túc hẳn lên: “Thầy Lý, xác khô tôi đặt trên bệ giải phẫu, công tác hôm qua thật sự quá muộn, cho nên không tự chủ được ngủ thiếp đi.”

Lý Tồn Nhân hừ một tiếng, hướng Hàn Tư văn hất miệng: “Đó là giáo sư Hàn của sở nghiên cứu khảo cổ, chào hỏi đi.” Tống Linh khẽ gật đầu, mang theo nụ cười ngọt ngào: “Xin chào giáo sư Hàn.”

Thằng nhóc này thú vị. . . . . . . Nói không chừng mình còn có thể vui đùa một chút . . . . . . Hàn Tư Văn lạnh nhạt gật đầu, quay qua nói với Lý Tồn Nhân: “Lão Lý, cho cái găng tay, thừa dịp đồng đội của tớ còn chưa tới, tớ kiểm tra trước xem?”

Sau khi đem bộ xác khô kia nâng lên bàn giải phẫu, Hàn Tư Văn rất nhanh liền tiến vào trạng thái công tác, bắt đầu kiểm tra. Xác khô trước mắt chiều cao khoảng 175cm, khi còn sống nói không chừng khoảng 180cm, da còn co giãn, nhưng vẻ mặt hoảng sợ, há lớn miệng, hàm răng đã không còn nhận được rõ ràng, ít nhất cũng có 300 năm lịch sử rồi? Hơn nữa hai tay che hạ bộ, vừa nhìn không giống chết bình thường.

Ôi, khi còn sống cũng là một người đáng thương nha. . . . . . Hàn Tư Văn thầm than, lúc này, dưới lầu đột nhiên náo nhiệt lên, hẳn là đội viên khảo cổ của sở nghiên cứu tới, y vội vàng chào Lý Tồn Nhân, liền dẫn theo đông đảo đội viên đem bộ xác khô này chở đi.

Chỉ để lại Tống Linh một mình yên lặng đứng bên của sổ phòng giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Hàn Tư Văn bận trước bận sau dưới lầu, cuối cùng, cậu ta hưng phấn dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, đáy con ngươi màu hổ phách lóe lên ánh đỏ màu máu, nhẹ nhàng nói một câu: “Thật thơm.”

+++++++++

Lý Tồn Nhân cảm thấy Tống Linh có điểm gì đó là lạ.

Cụ thể là chỗ nào không đúng qua loa đại khái hắn cũng không nói được, nhưng hắn cảm giác thằng bé Tống Linh kia tựa hồ ở bản chất có thay đổi: Yêu khí mười phần. Mỗi lần ở trong cục thấy cậu ta nói chuyện cùng các đội viên khác, thằng bé Tống Linh này đều sẽ dùng lưỡi phấn hồng của mình liếm môi, muốn lực chú ý của mọi người toàn bộ dồn về bờ môi của cậu ta, cũng không phải con gái, gay đến mức bóng lộ vậy sao?

Chỗ Hàn Tư Văn cũng không có động tĩnh, chắc là bận rộn phát điên rồi.

Lý Tồn Nhân nhận được điện thoại của Hàn Tư Văn đã là năm ngày sau, thanh âm đầu kia điện thoại mang theo giọng khàn cùng uể oải, hiển nhiên năm ngày nay cũng không ngủ đàng hoàng, “Lão Lý, chỗ của tớ đã có báo cáo, chúng tớ dùng thiết bị kiểm tra suy biến nguyên tố than. . . . . . . Có thể khẳng định, bộ xác khô này đã chết chưa tới một năm, đây là một vụ án giết người. . . . . . Những thứ khác, phải do pháp y các cậu đến xem rồi . . . . . .”

Để điện thoại xuống, Hàn Tư Văn mệt mỏi cởi mắt kính xuống, quẳng sang một bên, xoa ấn huyệt thái dương, nhìn về phía bộ xác khô nằm trên bàn thí nghiệm, báo cáo khung xương cùng với báo cáo sợi chứng minh cái xác này năm nay còn chưa đến 28 tuổi, là ai . . . . . .Rốt cuộc muốn đẩy cậu vào chỗ chết?

Nhưng mà . . . . . . Tạm thời không nói đến cậu ta bị ai mưu hại, đã chết chưa tới một năm mà có thể hóa thành một bộ xác khô, thật sự hiếm thấy. . . . . . . Hàn Tư Văn một lần nữa đem mắt kính vào, đứng dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi, lơ đãng xoay mặt qua, ngây người tại chỗ.

Không có nữa. . . . . . .

Trên bàn thí nghiệm trống rỗng cái gì cũng không có nữa, bộ xác khô kia mất tích vô căn cứ . . . . . . ? Y làm khảo cổ nhiều năm vẫn chưa từng thật sự gặp phải chuyện tình phát sinh quỷ dị bực này nha! Hàn Tư Văn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khống chế đôi chân đã bắt đầu run rẩy của mình bước về phía trước một bước, bỗng dưng cảm giác sau cổ mình thổi tới một trận gió lạnh.

“. . . . . . Van anh . . . . . . Cứu tôi với . . . . . . Tôi là Tống Linh . . . . . . Cứu tôi. . . . . . Tôi bị nhốt trong bộ xác khô này . . . . . . Cứu tôi . . . . . . ” Sau đầu đột nhiên thổi qua tiếng cầu cứu như có như không, Hàn Tư Văn đột ngột nhìn lại, bộ xác khô đã biến mất kia cư nhiên đang đứng phía sau, hốc mắt đen ngòm, miệng há hốc, thân ảnh gầy gò khô quắt, da màu nâu nhạt, đang nghiêng đầu duỗi cánh tay, chậm rãi kéo chân mình, đi về hướng y.

Hàn Tư Văn chỉ cảm thấy gáy tê rần, hơn nữa nhiều ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, y chỉ có thể ngờ ngợ nghe thấy có người kinh hoảng quát: “Giáo sư Hàn”, rồi mất tri giác. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play