“WTH! Vương Húc Chi!!!” Vương Húc Chi chạy đằng trước, sau lưng vang vọng tiếng gọi lộ rõ vẻ hoảng loạn của Trình Nguyệt Minh.
Cậu càng ra sức chạy, nhưng hồi lâu chẳng thấy Trình Nguyệt Minh đuổi theo, chạy mãi rồi dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía sau, cũng chẳng thấy bóng đối phương đâu cả.
“Đâu rồi?” Vương Húc Chi đứng nguyên tại chỗ đợi một lát, lại cam chịu quay lại.
“Trình Nguyệt Minh!! Trình…” Vương Húc Chi vừa gọi vừa nhìn quanh, vừa gọi tiếng thứ hai đã nhìn thấy một đống nhỏ đen đen đằng trước, lại gần nhìn thử, phát hiện ra Trình Nguyệt Minh đang ngồi xổm dưới đất chẳng buồn nhúc nhích.
Vương Húc Chi ngồi xuống, vỗ hắn ta, “Này, cậu không sao chứ? Ê.”
Trình Nguyệt Minh ngẩng đầu, trong mắt đong đầy nước, vẻ mặt sợ hãi, sau khi hắn nhìn thấy Vương Húc Chi, liền gào to, “Vương! Húc! Chi!”
Vương Húc Chi thầm run rẩy, hối hận xanh cả ruột, mày nói xem mày mềm lòng cái gì?! Cậu nhìn Trình Nguyệt Minh toàn thân toát vẻ u ám, chột dạ lùi lại một bước, “Anh à, đừng…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT