“Này, cậu đi chậm thôi.” Trình Nguyệt Minh rảo bước đuổi theo Vương Húc Chi, hai người đi song song, hắn không ngừng nhìn quanh quất, nét mặt hơi cứng nhắc, mất tự nhiên.

Vương Húc Chi ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hai người hơn kém nhau nửa cái đầu, nhưng so sánh riêng lẻ thì Trình Nguyệt Minh khiến người ta có cảm giác cao hơn, bởi vì hắn ta cực kì gầy, chân trông như hai cái sào vậy, vừa nhìn đã biết là người tàn tật được nuôi ở nhà, chẳng mó chân mó tay làm gì, còn Vương Húc Chi thì khác, mỗi ngày đều phải làm việc nhà, lo việc đồng áng, cậu không béo, vai rộng eo thon, bắp thịt mỏng ôm sát trên khung xương, nhìn rất đẹp.

“Đừng có dính vào bố mày!” Vương Húc Chi đẩy hắn ta, kết quả vô tình nhìn thấy sắc mặt Trình Nguyệt Minh trắng bệch. Quê một cục.

Ồ! Tên này hình như sợ tối!

Vương Húc Chi thầm sướng trong lòng, gọi một tiếng, “Tiểu Nguyệt Nguyệt à ~ Sợ tối hả? Hi hi hi…”

“Hửm?” Trình Nguyệt Minh đáp một tiếng, lúc ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy Vương Húc Chi bỏ chạy nhanh như chớp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play