“Chuyện gì?” Hạ Băng Khuynh bị anh chạm nhẹ, vô thức bị si mê.
“Giúp anh cạo râu!”
“Cạo râu?” Hạ Băng Khuynh bất ngờ, lại nói: “Nhưng em không biết!”
“Không sao, anh dạy em.”
Mộ Nguyệt Bạch nắm tay cô kéo vào phòng.
1 luồng khí lạnh khiến Hạ Băng Khuynh như bước vào bắc cực.
“Cùng che đi---” Mộ Nguyệt Bạch kéo áo choàng không tay lớn trong người ra, 1 bên ôm lấy vai cô, để cô gần bản thân hơn.
Hơi thở sạch sẽ ấm áp nhẹ nhàng bao vây cô.
Lòng Hạ Băng Khuynh rối loạn, mặt xấu hổ đỏ lên.
Trong nhà vệ sinh.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ nhảy nhót chiếu vào, rọi lên những ánh sáng màu kim, Mộ Nguyệt Bạch tinh thần thả lỏng dựa lên bồn rửa tay, nhìn thẳng vào Hạ Băng Khuynh đang đứng đối diện.
Cô 1 tay cầm kem cạo râu 1 tay cầm dao cạo, nhìn rất căng thẳng.
“Đầu tiên em cần làm gì?”
Mộ Nguyệt Bạch chỉ chai kem cạo râu: “Em lấy ra ít, thoa đều quanh miệng anh.”
“Uhm---”
Hạ Băng Khuynh gật đầu, làm theo lời anh.
Hạ Băng Khuynh lắc lắc bình, lấy ra 1 đống bọt, cẩn thận thoa quanh miệng và cằm anh, ánh mắt chăm chú, đặc biệt nghiêm túc.
Cô lần đầu làm chuyện này, rất sợ bản thân làm không tốt, sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt anh. Nhưng mỗi lần ngón tay cô chạm vào da thịt ấm nóng của cô, cảm nhận hơi thở của anh, tim cô đều căng thẳng, cảm giác rất áp lực.
“Làm không tệ.” Mộ Nguyệt Bạch khen ngợi xoa đầu cô.
Được cổ vũ, tâm trạng Hạ Băng Khuynh hưng phấn: “Em thoa xoa rồi, sau đó bắt đầu cạo được chưa?”
Cô lấy dao cạo lên trước mắt anh.
Mộ Nguyệt Bạch bị hành động của cô dọa 1 phen, áp lấy tay cô, nói đùa: “Nha đầu nhỏ, anh còn tưởng em muốn ám sát anh?”