“Mộ Nguyệt Sâm và anh ấy là 2 thế giới khác nhau, 1 người dịu dàng, 1 người tâm lý có vấn đề, hoàn toàn không thể so sánh!”
“Vậy rốt cuộc ai đẹp hơn?” Tiêu Nhân chỉ quan tâm điều này.
Hạ Băng Khuynh từ bỏ việc nói cho cô hiểu, “Cậu đẹp nhất!”
Mấy tuần gần đây đều rất bình yên.
Mà tác dụng phụ là cô hoàn toàn mất sự tự do.
Mộ Nguyệt Sâm định ra quy tắc mới nhất: Mỗi sáng đến phòng anh báo cáo, cùng anh ăn sáng, để anh chở đến trường, khủng bố hơn là anh còn chở cô về, dù cho anh không rảnh, của kêu thư ký Trác đến chở cô.
Cô chỉ dám tức không dám nói!
Nói chung mọi chuyện đề thuận theo ý anh, không phản kháng, anh sẽ không nổi trận lôi đình, cũng không dùng đến cưỡng hôn, hoặc là thủ đoạn vô đạo đức như gọi điện xin nghỉ học cho hiệu trưởng.
Ài, cuộc sống cả cô như là bị tên biến thái nắm chặt.
1 tiết bữa chiều được nghỉ, các bạn trong lớp đang bàn sẽ đi đâu chơi.
“Băng Khuynh chúng ta cùng đi đi, đi mua sớm rồi ăn cơm rồi đi karaoke. chơi đến tối!” Tiêu Nhân ôm cổ Hạ Băng Khuynh, hưng phấn nói/
Hạ Băng Khuynh không chút cao hứng, kéo tay Tiêu Nhân ra, bất lực nói: “Trừ khi tớ không muốn sống nữa, nếu không sao dám chơi đến tối, Mộ Nguyệt Sâm sẽ giết tớ.”
“Tam thiếu cũng thật là, anh ta sao quản cậu như vậy, cũng đâu phải là chồng.”
“Vì anh ấy tâm lý biến thái!”
“Cậu thật sự không đi?”
“Quên đi, vẫn là về nhà sớm, ở trong phòng đếm ngón chân.”
“Đứa trẻ tội nghiệp, cậu sắp bị quản như tiểu thư khuê cát thời cổ đại rồi.”
Tiêu Nhân sờ đầu cô, biểu thị đồng cảm.
Hạ Băng Khuynh cũng cảm thấy bản thân đáng thương.
Tạm biệt chị em trong lớp, bắt xe về nhà.
Cũng không chuyện gì làm, nhân lúc ánh mặt trời còn sáng, cô ra vườn hoa dạo chơi.
Cứ đi cứ đi, đi đến trước phòng làm việc của Mộ Nguyệt Bạch.
Mấy lần đi dạo tới đây cửa đều đóng, quản gia nói là phòng làm việc của nhị thiếu, anh ấy thường ở ngoài, có lúc lại ở nhà đóng cửa sáng tác, hành tung bất định.
Cuộc sống nghệ thuật gia quả là phiêu dật.
Mà hôm nay cửa này, hiếm khi mở ra.
Từ lúc tặng vòng đến nay, cô chưa gặp anh.
Ở bên ngoài do dự 1 chút, trong lòng nghĩ vẫn là không nên vào, nếu người ta đang sáng tác thì sao, cô vào sẽ làm mất cảm hứng.
Quay người, chuẩn bị rời đi.
“Do dự lâu vậy, sao lại đi? Thật thất vọng.”
Sau lưng vang lên giọng dịu dàng lười biếng, như là ánh dương lúc chiều tà.
Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhìn Mộ Nguyệt Bạch đứng trước cửa, anh dựa vào kính, hai tay cầm cái bình màu trắng, như là rất lạnh vậy mặc 1 chiếc áo khoác có hình hoa hồng lớn, tóc mềm mại rơi trước lông mày, ánh mắt như là tia nắng mỏng manh dưới bóng cây vậy.
Anh nhìn khác những lần trước, hôm nay mang vẻ đẹp hư hỏng, như là nhân vật mềm mại không xương trong manga, loại vẻ đẹp yêu nghiệt.
Hình tượng cũng quá muốn giết người rồi!
Cô hồi phục tinh thần, giải thích: “Em vô thức đi qua đây, muốn đi vào, nhưng làm sợ làm phiền anh.”
“Anh Nguyệt Bạch nhìn rất khó gần sao?” Anh nghiêng đầu dựa vào cửa, cười ôn hòa.
“Không phải đâu, anh Nguyệt Bạch là người tốt nhất!” Hạ Băng Khuynh nói.