Lúc Huỳnh Công Lý phát hiệu lệnh xuất phát thì một hồi kèn cao lanh lảnh vang lên. Đây là tín hiệu thông báo địch quân tập kích. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về lầu thành – nơi phát ra tiếng kèn.
Lẽ nào quân địch đã công phá cổng Bạch Hổ?
Tiếng chiêng liên tục được khua lên. Một tên lính canh từ trên lầu thành phóng như bay về phía Huỳnh Công Lý:
- Bẩm giáo chủ, địch quân đang tấn công Hắc Băng Thành.
Huỳnh Công Lý:
- Ước chừng bao nhiêu người?
Lính canh:
- Có lẽ…không dưới một vạn người.
Huỳnh Công Lý gầm lên:
- Triệu Chấn Đạt không xong rồi!
Vừa nói xong thì “ầm ầm…” mấy tiếng lớn, mặt đất dưới chân rung lên bần bật theo sức công phá của đại pháo. Huỳnh Công Lý cùng các vị đường chủ lập tức phi thân lên mặt thành.
Ngoài xa, cờ xí quân Gia Định rợp trời. Một chiếc đại kỳ lớn màu tím cắm giữa trung quân, chính là soái kỳ của Lê Văn Duyệt.
Huỳnh Công Lý phóng tầm mắt nhìn về hướng cổng Bạch Hổ thì thấy khói đen bốc lên mù mịt, tiếng la hét vang dậy, rồi ùn ùn một cánh quân phá làn khói đen xông lên núi. Rõ ràng cổng Bạch Hổ đã bị quân Gia Định chọc thủng.
“Hô hô hô”, hơn một vạn quân Gia Định hô lên những tiếng vang dội. Sóng âm ngân vang hồi lâu mới dứt.
Lê Văn Duyệt phóng ngựa lên trước trung quân:
- Tất cả chỉnh đốn đội ngũ!
Mệnh lệnh truyền xuống, toàn quân liền im lặng như tờ.
Lê Văn Duyệt:
- Truyền lệnh nổ pháo!
Mười mấy tên lính truyền tin phóng ngựa như bay, chạy khắp tiền hậu tả hữu quân.
“Ầm ầm…”, hai trăm khẩu đại pháo cùng lúc được bắn ra, âm thanh rền vang như sấm dậy.
Đạn đại bác vẽ thành những đường cầu vồng bắn lên tường thành. Đùng đùng, một phần ba số đại pháo bắn trúng mặt tường thành, công phá những lỗ châu mai, công sự bằng đá, đá tảng văng lên tung tóe.
“Á…á”, trên tường thành vang lên tiếng la thét của giáo đồ Y Tâm Giáo. Những viên đá to hơn đầu người bị thuốc nổ thổi văng vào người giáo chúng Y Tâm Giáo. Nhẹ thì gãy xương, nặng thì bể đầu, chết liền tại chỗ.
- Nấp vào, nấp vào. Không được sợ hãi!
Huỳnh Công Lý quát lên, tiếng quát ồm ồm như sấm dậy. Công lực Huỳnh Công Lý rất cao, tiếng quát như sư tử hống. Nghe tiếng giáo chủ, giáo đồ Y Tâm Giáo lập tức lấy lại bình tĩnh, liền nấp vào những góc khuất. Sau loạt đại pháo đầu tiên, số người chết đã không dưới năm trăm người.
Sau ba loạt đại pháo, tiền quân Gia Đinh chừng ba ngàn người lập tức vác thang mây rầm rập chạy tới dựng lên tường thành.
- Bắn tên!
Lê Bá Điền đứng trên mặt thành phát lệnh. Phựt phựt, giáo đồ Y Tâm giáo liền thò đầu ra lỗ châu mai, kéo căng những cánh cung bắn xuống dưới.
Những tên lính Gia Định leo lên đầu tiên liền trúng tên rơi xuống đất lộp bộp. Nhưng người này chết, người khác lại tiếp tục leo lên.
Lê Bá Điền đi nhanh một vòng trên mặt thành đôn đốc chiến sự.
Mấy trăm khinh binh Gia Định lại điên cuồng leo lên, bất chấp tính mạng.
- Đá tảng, con lăn!
Sau tiếng hô của Lê Bá Điền, quân Y Tâm Giáo liền vác con lăn, đá tảng quăng xuống.
“Á…chết tôi rồi”, từng tràng thanh âm kinh dị vang lên. Khinh binh chỉ được trang bị khinh giáp, chịu không nổi sức va đập, liền bị đá tảng con lăn hất văng xuống.
Cánh quân thứ hai sau khi công phá cổng Bạch Hổ cuối cùng đã lên núi.
Từ trung quân, Lê Văn Duyệt hạ lệnh:
- Khinh binh lui xuống, trọng binh tiến lên!
Tiếng kẻng khua quân vang lên dồn dập, một ngàn hai trăm khinh binh còn sót lại liền nhanh chóng rút lui. Một ngàn bộ binh trọng giáp lập tức thế chỗ.
Phía trên thành, cung tên, con lăn, đá tảng vẫn liên tục được bắn xuống. Nhưng bộ binh trọng giáp được trang bị giáp sắt, lì lợm hơn khinh binh, vẫn lù lù leo lên. Thỉnh thoảng có vài tên bị những tảng đá lớn hất bay khỏi thang, nhưng rõ ràng số lượng tử thương đã giảm hơn lúc nãy rất nhiều.
Một lỗ hổng lập tức lộ ra trên mặt thành. Quân Gia Định đã leo lên được một đội mấy chục người, liên tục chém giết. Phía dưới vang lên mấy tiếng “hô hô hô” cổ võ. Toàn quân Gia Định phấn chấn hẳn lên. Trọng binh lấy lại tinh thần, càng leo lên thang mây nhanh hơn.
- Muốn chết!
Lê Bá Điền gầm lên, vung kiếm chém lấy đám trọng binh Gia Định trên mặt thành. Một đường kiếm lướt qua, năm tên trọng binh Gia Định lập tức rú lên, máu thịt đứt ra, gục xuống tức thì. Giáo đồ Y Tâm Giáo thấy đường chủ Lê Bá Điền uy dũng liền lấy lại tinh thần, điên cuồng chém giết.
Ba mươi mấy tên lính Gia Định rốt cục thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Nhưng bịt được chỗ hở này thì chỗ hở khác lại xuất hiện. Tuy nhiên, quân thủ thành Y Tâm Giáo vốn được tổ chức tốt, sau khi lấy lại được bình tĩnh liền dũng mãnh chống trả, nên nhanh chóng trám lại các chỗ hở. Tuy nhiên, bên nào cũng đều tổn thất nặng nề cả.
Đánh từ giờ Dần đến hết giờ Mẹo, vẫn không công được Hắc Băng Thành, Lê Văn Duyệt trở nên sốt ruột.
Lữ Toàn Trung đề xuất tạm thu quân nhưng Lê Văn Duyệt không chịu, liền quyết định đưa trung quân tiến tới. Trung quân là cánh quân chủ lực do Lê Văn Duyệt trực tiếp chỉ huy, được trang bị trọng giáp, khiên lớn, thích hợp để đánh trực diện trên chiến trường rộng rãi.
Chưởng vệ Lê Tý:
- Tổng trấn, trung quân không thích hợp để công thành.
Chưởng vệ Nguyễn Công Nghĩa cũng góp ý:
- Công thành bằng thang mây vẫn phải dựa vào khinh binh hoặc trọng binh dùng vũ khí ngắn mà thôi.
Lê Văn Duyệt:
- Nhưng công thành đã mấy canh giờ, khinh binh và cả trọng binh đều đã tổn hao không ít.
Chúng tướng cùng các hào kiệt đều trầm ngâm không nói. Lê Văn Duyệt bèn ra lệnh:
- Đưa đại pháo tiến gần hơn, bắn thẳng vào cổng thành!
–––
Trên lầu thành, Huỳnh Công Lý đứng cùng Lê Bá Điền và ba vị đường chủ Thiên, Địa, Nhân.
Một tên lính quan sát chạy tới, quỳ xuống:
- Bẩm giáo chủ, đại pháo quân địch đang di chuyển về cổng thành.
Huỳnh Công Lý cười ha hả:
- Tốt lắm! Lê Văn Duyệt, ta sẽ cho ngươi lần đầu nếm mùi thất bại.
Nói xong, lão quay qua bọn Lê Bá Điền:
- Bốn vị, lập tức xuất phát!
Lê Bá Điền cùng ba đường chủ Thiên, Địa, Nhân cùng “dạ” lớn một tiếng rồi nhanh chóng lui khỏi lầu thành.
–––
Đại pháo đã di chuyển lại gần cổng thành hơn, trung quân cũng đi theo bảo vệ.
Đại pháo thế kỷ 19 sức chính xác vẫn chưa cao lắm, chủ yếu để pháo kích tầm xa theo đường cầu vồng, thích hợp để bắn lên tường thành. Nếu muốn bắn đường thẳng thì phải di chuyển lại thật gần. Đây chính là yếu điểm, bởi nếu địch quân cũng có đại pháo thì chỉ e trận địa pháo bên mình rơi vào tầm bắn của địch.
- Bắn!
- Bắn!
- Bắn!
Mệnh lệnh truyền xuống, hai trăm khẩu đại pháo cùng khạc đạn vào cổng thành.
Nhưng trước khi đóng cổng thành, Huỳnh Công Lý đã cho người dựng lên một tường đá che chắn phía trước.
Ầm ầm…, bức tường đá dưới sức công phá của đạn pháo, chịu không nổi liền bị vỡ vụn, cổng sắt phía sau cũng rung lên, đã có mấy lỗ thủng lớn. Nhưng dù sao, cổng Hắc Băng Thành vẫn được làm từ những tấm thép dày mua của người Tây Dương nên sức chịu đựng rất lớn.
Chưởng vệ Lê Tý truyền lệnh xuống:
- Nhồi đạn, chuẩn bị lượt hai!
Pháo binh lập tức nhồi thêm lượt đạn mới. Đại bác thời kỳ này chưa nạp đạn bằng khóa nòng, vẫn phải nạp đạn từ đầu nòng nên rất mất thời gian.
Bỗng nhiên lúc ấy, mấy tiếng “ầm ầm…” vang lên. Lê Tý cùng Nguyễn Công Nghĩa giật nảy mình ngước đầu về hướng phát ra tiếng nổ.
Lê Tý chỉ còn kịp kêu lên “Không xong” thì người đã bay bổng lên không trung.
Một loạt đạn pháo từ tường thành nhằm trận địa pháo của quân Gia Định bắn xuống. Đại bác của Huỳnh Công Lý là loại đại bác có tầm bắn ngắn hơn của quân Gia Định, số lượng lại ít nên gã âm thầm giấu kín, chờ tới khi Lê Văn Duyệt nhịn không nổi, đưa quân chủ lực đến đúng tầm bắn, gã mới hạ lệnh nổ súng.
Trận địa trung quân Gia Định lập tức vỡ toang, xác người ngổn ngang, đại pháo vỡ tan tác, tổn hại không dưới một phần ba. Số còn lại bị đánh bay khỏi giá đỡ, nằm ngổn ngang, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tấn công tiếp.
Lê Văn Duyệt nhìn trận địa quân mình mà kinh ngạc. Cũng may lão đứng cách đó chừng một trăm bước, lại được bức tường khiên thép của trọng binh che lấy nên mảnh pháo không đả thương được.
Lê Tý dùng tay phải che vết thương ở ngực trái đang tuôn máu xối xả, lê tới bên Lê Văn Duyệt:
- Mạt tướng không xong rồi!
Nói xong, gã trút hơi thở cuối cùng.
- Lui quân!
- Lui quân!
- Lui quân!
Lê Văn Duyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ lệnh rút lui toàn quân về phía sau.
Sáu doanh binh mã liền như nước triều rút về, tránh khỏi tầm bắn của đại pháo đối phương.
Bỗng nhiên lúc ấy, cổng thành “kẹt” một tiếng lớn, hai cánh cổng thép nặng nề mở ra. Tiếp đó những tiếng hò reo vang dội “Y Tâm Giáo vạn tuế!”.
Sau tiếng hô, một đoàn kỵ mã cao lớn phóng vọt ra từ cổng thành. Đó chính là năm ngàn thiết kỵ do Lê Bá Điền dẫn đầu, đã chờ sẵn thời cơ quân Gia Định rối loạn.
Lê Bá Điền rút kiếm chỉ thằng về soái kỳ của Lê Văn Duyệt:
- Giết sạch quân Gia Định, chém đầu Lê Văn Duyệt!
Năm ngàn thiết kỵ đồng loạt hô lên hưởng ứng rồi phóng ngựa đâm thẳng về đội hình đang rối loạn của quân Gia Định.
Quân Gia Định chưa qua cơn hoảng hốt, lại bị thiết kỵ Y Tâm Giáo đột kích, liền trở tay không kịp, người chết như rạ.
Nguyễn Công Nghĩa thét khản cổ:
- Trọng binh tập hợp, bảo vệ tổng trấn!
Trọng binh dưới sự chỉ huy của Nguyễn Công Nghĩa cùng các chưởng vệ khác liền dựng khiên lớn, làm thành một bức tường kiên cố chắn trước mặt tổng trấn Lê Văn Duyệt.
Một hồi kèn trầm thấp vang lên, lệnh kỳ được vung lên liên tục. Hai cánh khinh binh sau khi chịu tổn thất trước thiết kỵ Y Tâm Giáo liền rút lui, nấp sau bức tường khiên thép. Ba ngàn cung thủ từ phía sau giương cung bắn liên tục về phía trước. Nhưng thiết kỵ Y Tâm Giáo toàn thân đều mặc trọng giáp, ngay cả ngựa cũng vậy nên chẳng hề hấn chi. Từng đoàn thiết kỵ vẫn điên cuồng giương cao trường thương sáng loáng đâm tới.
Dưới sự chỉ huy của Lê Bá Điền, năm ngàn thiết kỵ như một mũi tên thép lao thẳng vào bức tường khiên thép kiên cố trước mặt. Lúc ấy từ những chỗ ghép giữa những tấm khiên, một rừng thương dài nhọn hoắt đột nhiên lòi ra, tua tủa như lông nhím.
Rầm rầm…, từng tiếng lớn vang lên. Thiết kỵ đụng phải bức tường thép, lớp bị dội ra, lớp bị trường thương xiên chết. Số không chết thì cũng gãy xương cốt, rớt xuống đất rên la quằn quại.
Hai ngàn khinh binh Gia Định cầm đao ngắn lập tức xông ra chém giết điên cuồng.
Thiết kỵ Y Tâm Giáo đánh mất tiên cơ, giờ cũng đành đứng tại chỗ tác chiến. Nhưng quân Gia Định đông hơn nên dần khép thành một vòng cung, vây chặt lấy.
Thấy tình hình bất lợi, Lê Bá Điền trở nên điên cuồng. Đã không ít quân Gia Định chết dưới trọng kiếm của gã.
- Lê Bá Điền, đừng hống hách!
Lúc ấy, một bóng người từ trên không hạ xuống. Biết người kia là giang hồ kiếm sĩ, Lê Bá Điền liền nhún chân trên lưng ngựa một cái, người đã phóng lên đón đường.
Sầm một tiếng lớn, hai người đã đối mấy chưởng trên không. Lê Bá Điền bị luồng chưởng lực của đối phương bắn ngược ra sau, tóc râu chừng như dựng ngược.
- Ra là Lữ trang chủ!
Người mới đến không phải ai khác mà chính là Lữ Toàn Trung.
- Hôm nay, lão phu phải rửa mối thù thiêu trụi Tích Kiếm Trang!
Dứt lời, Lữ Toàn Trung liền rút phắt thanh Huyết Vỹ Kiếm, một chiêu chém tới. Lê Bá Điền cũng không chậm, kiếm đã ở trên tay tự lúc nào. Thấy kiếm khí trùng trùng, Lê Bá Điền liền trùng người lại, lưỡi kiếm Lữ Toàn Trung lập tức trượt qua mặt nghe rát rạt.
Lữ trang chủ cười lạnh, kiếm đã lập tức biến chiêu, từ dưới đâm lên ổ bụng Lê Bá Điền. Lê Bá Điền tay trái giữ chặt môn hộ, tay phải khua kiếm đỡ lấy.
Choang lớn một tiếng, Lê Bá Điền cảm thấy hổ khẩu tê nhức, cánh tay phải như muốn rụng xuống.
- Lão tặc gớm thật!
Lê Bá Điền lớn tiếng thóa mạ.
Lữ Toàn Trung đột nhiên thét lớn một tiếng, đánh ra bảy chiêu liên hoàn trong Huyết Vỹ kiếm pháp. Kiếm khí tỏa ra ngoài ào ạt như cuồng phong bão tố, nhưng chiêu nào chiêu nấy cũng đều không kém phần hoa mỹ, diễm lệ. Lê Bá Điền không dám khinh địch, vận hết công lực lên chống đỡ.
Keng keng keng mấy tiếng lớn, hai người đã trao đổi qua lại mấy chục sát chiêu.
Bỗng Lê Bá Điền “ối chao” một tiếng. Một kiếm của Lữ trang chủ đã chém xả vai phải hắn, máu từ bên trong tuôn ra xối xả.
Lê Bá Điền tay phải liền điểm huyệt cầm máu, cắn răn nhịn đau, tiếp tục múa kiếm đánh tới nhưng kiếm chiêu càng về sau càng trở nên mất lực.
Lữ Toàn Trung hô lên:
- Chiêu này trả thù diệt trang!
Một kiếm của Lữ trang chủ lập tức đâm vào ngực phải của Lê Bá Điền. Hắn rên lên một tiếng đau đớn.
- Kiếm này trả thù cho đệ đệ ta!
Dứt lời, một kiếm nữa đã đâm trúng yết hầu Lê Bá Điền. Đây cũng chính là sát chiêu!
Lê Bá Điền buông kiếm, hai tay ôm lấy cổ họng, khục khục mấy tiếng, máu trong cổ họng phun ra xối xả. Gã trợn mắt lên rồi ngã xuống, cơ thể co giật thêm một lát rồi mới ngừng hẳn.
Mất Lê Bá Điền, nhưng nhờ có sự chỉ huy của ba đường chủ Thiên, Địa, Nhân, quân Y Tâm Giáo vẫn điên cuồng chống trả.
Hai giờ trôi qua, lực lượng Y Tâm Giáo càng lúc càng co cụm, lui dần về phía cổng thành.
Ấy chính là:
Phong trần mài một lưỡi gươm
Những loài giá áo túi cơm sá gì
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT