Dịch: Phong Bụi

Vốn tưởng rằng bằng chứng trong tay Tiêu Bác như núi, bắt lấy Lỗ Thụy Dương, vụ án đã gây sức ép lâu như vậy liền có thể kết thúc, nhưng sự tình phát triển tuyệt đối không đơn giản như Đồ Lạc Văn tưởng tượng.

Hoàn toàn không có tin tức về Lỗ Thụy Dương, con trai của Tiêu Bác không rõ tung tích, công trường Trung tâm văn hóa lại xuất hiện người lâm vào cảnh sống thực vật mà không hề có dấu hiệu báo động trước, Đồ Lạc Văn cả người giống như con quay, bận rộn không ngừng, xoay vòng vòng nhưng không có đầu mối.

Anh trong lòng bực mình, liền hẹn Từ Húc ra ngoài ăn khuya. Thẩm Thận Nguyên vừa lúc kết thúc công việc, liền đi theo ăn trực, đồng hành tất nhiên còn có La Thiếu Thần Hộ thảo Sứ giả 24 giờ bốn mùa.

Quán lẩu lúc nửa đêm chỉ có hai bàn có khách.

Đồ Lạc Văn chọn một chỗ trong góc, vừa đến liền gọi một tá bia.

Từ Húc khuyên anh, “Uống say ngày mai làm sao đi làm được?”

Đồ Lạc Văn cầm chai bia ừng ực ừng ực uống hơn nửa chai, lau miệng, “Tôi đã mất ngủ hơn nửa tháng, nếu không uống chút bia, tinh thần chịu được, thân thể cũng không chịu được.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Vẫn chưa tìm được Lỗ Thụy Dương?”

Đồ Lạc Văn thở dài nói: “Hiện tại tình hình căng thẳng, hơn phân nửa trốn đi rồi.”

Từ Húc nói: “Phiền toái nhất là con trai Tiêu Bác còn nằm trong tay hắn, một chút tin tức đều không có. Chỉ sợ hắn giết con tin.”

Thẩm Thận Nguyên hoảng sợ, “Không thể nào?” Hắn bị bắt cóc nhiều lần như vậy, mỗi lần đều không mất một sợi tóc, cho nên trong tiềm thức cảm thấy bắt cóc và giết con tin là hai chuyện khác nhau.

Đồ Lạc Văn mặt âm trầm nói: “Lỗ Thụy Dương vốn muốn dùng đứa bé làm con tin uy hiếp mẹ nó, hiện tại vợ Tiêu Bác và chứng cứ đều nằm trong tay cảnh sát, đứa bé đã không còn giá trị.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Hắn không phải muốn chạy trốn sao? Vì sao không dùng đứa bé để kiếm chút tiền?”

Đồ Lạc Văn, Từ Húc: “…” Bọn họ đột nhiên rất muốn biết khi Lỗ Thụy Dương nghe được câu này sẽ có biểu cảm gì.

Từ Húc nói: “Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Lỗ Thụy Dương tùy tiện bán cái xe cũng nhiều tiền hơn là bắt cóc một đứa bé.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Nhưng không phải hắn không thể bán sao?”

“Hắn còn có mẹ hắn chống lưng đằng sau mà.”

La Thiếu Thần nấu một đũa thịt dê bỏ vào trong bát Thẩm Thận Nguyên, “Có thử xuống tay từ phía Cam Thái chưa?”

Đồ Lạc Văn cười khổ nói: “Sao lại không thử? Cam Thái, Hác Tuyết, còn có em trai mới vừa về nước của hắn, có thể tìm đều tìm khắp, nhưng một chút dấu vết để lại đều không có. Đáng giận nhất chính là, Trung tâm văn hóa xuất hiện năm sáu người rơi vào cảnh sống thực vật một cách kỳ lạ, hiện tại công trình ngừng lại, bên trên bảo cục cảnh sát toàn lực phá vụ án này, thế nhưng vụ án này càng không đầu không đuôi. Người bị trúng chiêu có người bản địa, có người ngoại tỉnh, có tốt tính, có xấu tính, có kẻ thù, không có kẻ thù, có kiến trúc sư, có thợ điện nước, điểm giống nhau duy nhất chính là đều gặp chuyện ở trung tâm văn hóa.”

Từ Húc nói: “Có người nhằm vào trung tâm văn hóa.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi Từ Húc: “Lần trước tôi đưa cho anh số điện thoại, anh đã gọi chưa?”

Từ Húc bĩu môi về phía Đồ Lạc Văn, “Tôi giao cho anh ta.”

Nhờ bọn họ nhắc tới như vậy, Đồ Lạc Văn mới nhớ ra tấm danh thiếp kia, vỗ trán, “Bận quên mất. Tôi gọi luôn.”

Thẩm Thận Nguyên vốn định nói đã muộn thế này, không bằng ngày mai hẵng gọi, nhưng chỉ trong nháy mắt, Đồ Lạc Văn đã dùng di động gọi đi.

Tư Mã Thanh Khổ đích xác đang ngủ, nhưng nghe thấy có lẩu ăn, lại chui từ trong chăn đi ra.

Đến khi ông ta đến nơi, La Thiếu Thần bọn họ đã ăn xong một tăng.

Tư Mã Thanh Khổ ngồi xuống cũng không khách khí, trực tiếp đổ một đĩa thịt bò vào nồi, dùng chiếc đũa vớt vớt trong nồi, cũng không cần nhìn xem vớt được cái gì, trực tiếp chấm tương rồi nhét vào miệng.

Đồ Lạc Văn tuy rằng nóng vội, nhưng cũng không đến mức không biết xấu hổ mà cắt ngang bữa cơm ăn như quỷ đói đầu thai của ông ta.

Ăn một mạch không gián đoạn đủ mười lăm phút, Tư Mã Thanh Khổ mới chậm lại tốc độ, lau miệng nói: “Những người rơi vào cảnh sống thực vật mà ngươi nói hẳn là linh hồn rời khỏi xác.”

Đồ Lạc Văn vừa nghe có đầu mối, lập tức ghé qua hỏi: “Có chữa được không?”

“Bỏ nhà trốn đi phải chữa thế nào?”

“Tìm trở về?”

Tư Mã Thanh Khổ hỏi: “Ngươi không phải cảnh sát sao? Loại chuyện này ngươi không dám dùng câu khẳng định sao?”

Đồ Lạc Văn cười gượng nói: “Tôi nghĩ rằng sẽ có đáp án cao thâm khó dò hơn nữa.”

Tư Mã Thanh Khổ khó chịu hỏi: “Đem nhà dời đi?”

Từ Húc giải vây cho Đồ Lạc Văn, hỏi: “Cụ thể phải tìm như thế nào?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Chuyện này liên quan đến bí mật nghề nghiệp, ta không thể nói cụ thể, chỉ có thể nói qua một chút… Ta đi tìm.”

Từ Húc nói: “Nghe qua cũng cảm thấy rất bí mật.”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Linh hồn không thể rời thân thể quá lâu, bằng không thân thể sẽ không chống đỡ được. Hơn nữa ta hoài nghi đối phương cần linh hồn, có thể muốn làm chuyện xấu.”

Đồ Lạc Văn coi như tìm được cơ hội phản kích, lập tức hỏi: “Có thể? Loại chuyện này ông không dám dùng câu khẳng định sao?”

Tư Mã Thanh Khổ ung dung tự tại nói: “Nói thừa, ta làm sao biết đối phương có phải là muốn mang theo hắn cùng phi thăng đến thế giới phía ngoài ba mươi ba tầng trời hay không.”

Đồ Lạc Văn bại trận.

Từ Húc hiếu kỳ hỏi: “Phía ngoài ba mươi ba tầng trời thật sự tốt như vậy?”

Tư Mã Thanh Khổ hỏi: “Thiên đường có tốt không?”

“Chưa từng đến.”

“Cũng giống nhau thôi. Chỉ là một địa điểm trong truyền thuyết, truyền thuyết nói thật lâu thật lâu trước kia, toàn bộ đại thần thượng cổ trong chớp mắt liền di dân tới đó. Người thường nếu đi lên, nói không chừng ngay cả tiền thuê nhà đều không trả nổi.”

Đồ Lạc Văn hỏi: “Vậy đi làm gì?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Có người bẩm sinh thích ngủ gầm cầu, ngươi quản hắn.”

Đồ Lạc Văn gặp phải trở ngại, buồn bực sờ sờ mũi.

Tư Mã Thanh Khổ đang ăn hăng say, phát hiện không còn đồ ăn, kêu lên: “Hết đồ ăn rồi, gọi thêm một chút.”

Đồ Lạc Văn chỉ chỉ mũi mình, “Tôi trả tiền.”

Tư Mã Thanh Khổ nâng cao tinh thần, cầm lấy thực đơn, hướng về phía nhân viên phục vụ dùng sức khua khua, “Mỗi món một tá!”

Đồ Lạc Văn: “…”

Trước khi chia tay, Đồ Lạc Văn đề nghị Thẩm Thận Nguyên dọn khỏi chỗ ở hiện tại, bởi vì căn hộ này là do Giải trí LB đứng tên thuê, biết đâu trong tay Lỗ Thụy Dương có chìa khóa, “Lỗ Thụy Dương hiện tại nhất định hận Thẩm Thận Nguyên thấu xương, làm không tốt liền muốn cá chết lưới rách. Tôi nghĩ vẫn nên tránh đi một chút.”

Từ Húc đề nghị ở nhà bảo hộ.

La Thiếu Thần hỏi: “Phải mất bao lâu mới xin được ở nhà bảo hộ?”

Đồ Lạc Văn nói: “Tình huống đặc thù đối xử đặc thù, ngày mai tôi đi xin, ước chừng mất ba ngày là xin được.”

La Thiếu Thần nói: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đâu?”

“Ở nhà chứ ở đâu.” Đồ Lạc Văn sững sờ nói, “Tôi cũng không thể nửa đêm đi tìm cục trưởng đòi giấy phê chuẩn được.”

Từ Húc chọc chọc anh một chút, hi hi cười nói: “Lỗ Thụy Dương rất điên rồ, dọn càng sớm càng an toàn.”

Đồ Lạc Văn nhìn anh ta, lại nhìn nhìn La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên, lúc sau mới hiểu ra “À” một tiếng nói: “Đúng vậy, Lỗ Thụy Dương đích xác rất điên rồ. Không biết chừng hắn ăn xong bữa ăn khuya không có chuyện gì đi tới nhà người khác tản bộ, để cho an toàn, vẫn là đêm nay dọn đi là hơn.”

Tư Mã Thanh Khổ nghe cảm thấy rất quái lạ, “Vì mục đích an toàn không phải là nên bắt hắn lại sao?”

Đồ Lạc Văn cười khổ nói: “Tôi muốn lắm chứ, nhưng hắn không nói cho tôi hắn trốn chỗ nào.”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Truy tìm tung tích một người, giá trọn gói một vạn tệ, nhưng xét thấy ngươi còn có việc khác nhờ ta làm, chiết khấu 20%, tám ngàn tệ.”

Đồ Lạc Văn kinh ngạc hỏi: “Ông có thể tìm được hắn?”

“Không tìm được không lấy tiền.”

“Được rồi, ông mau tìm đi.”

“Ngày giờ sinh.”

“… Chỉ có ngày sinh được không?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Ngươi cũng biết một ngày có mười hai canh giờ phải không? Nếu không có giờ sinh, ta phải tính từng giờ, vậy phải tính mười hai lần, chín vạn sáu.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Nếu chưa tính hết mười hai lần đã trúng thì sao?”

Tư Mã Thanh Khổ trừng mắt nhìn cậu một cái, hàm hàm hồ hồ nói: “Tính bao nhiêu lần liền lấy từng ấy tiền.”

Đồ Lạc Văn cắn răng nói: “Đồng ý.”

Từ Húc có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Nếu trong cục không phê chuẩn thì làm thế nào?”

Thẩm Thận Nguyên vỗ ngực nói: “Tôi trả.”

La Thiếu Thần không biết nói gì vò vò tóc cậu.

Đồ Lạc Văn quả thực lệ nóng quanh tròng, “Hoạn nạn gặp chân tình, tiền tài thử lòng người. Từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ ruột!”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Trước hết ngươi nên hỏi xem cha mẹ các ngươi có đồng ý bị sáp nhập không.”

Đồ Lạc Văn: “…”

Từ Húc nhẹ giọng nói: “Thấy sang bắt quàng làm họ hơi lộ liễu đấy.”

Đồ Lạc Văn: “…”

La Thiếu Thần hạ giọng cảnh cáo, “Đây là lần cuối cùng.”

Đồ Lạc Văn: “…”

Đồ Lạc Văn bị mọi người khinh bỉ, yếu ớt hỏi: “Vậy hiện tại có tìm hay không?”

“Đương nhiên là tìm.” Những người khác đồng thanh trả lời.

Đồ Lạc Văn: “…” Việc hắn làm rõ ràng là đại diện cho ý nguyện của mọi người, vì sao còn bị khinh bỉ?

Tư Mã Thanh Khổ trở về khách sạn lấy đồ đạc để tiến hành.

Thẩm Thận Nguyên tò mò, lôi kéo La Thiếu Thần cùng đi góp vui. Vì thế đại đội ăn khuya biến thành đại đội du lịch đêm, tiến về phía khách sạn.

Khâu Cảnh Vân đang ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh cũng đi sang hỗ trợ.

Vì thế, một cái tế đàn, một gã pháp sư, dưới cái nhìn chăm chú của vài cặp mắt, bắt đầu niệm chú.

“… Giờ tý!”

“Thất bại.”

Tư Mã Thanh Khổ chưa bị đả kích, chấn hưng tinh thần, không ngừng cố gắng.

“… Giờ sửu!”

“…”

Đồ Lạc Văn nhìn hắn thật lâu không nói lời nào, nóng nảy, hỏi: “Thế nào?”

Từ Húc an ủi anh, “Mới hai cái, thất bại cũng là bình thường.”

Tư Mã Thanh Khổ sắc mặt đau khổ nói: “Trúng rồi.”

“Thật tốt quá!” Đồ Lạc Văn nhảy dựng lên, “Hắn hiện tại ở đâu?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Nhưng mà, hơi thở linh hồn của hắn có người cố ý ẩn giấu đi.”

Đồ Lạc Văn nói: “Không phải ông nói là trúng rồi sao?”

Tư Mã Thanh Khổ nói: “Chính vì ta cảm thấy hơi thở linh hồn của hắn bị người nào đó cố ý ẩn giấu, mới biết là trúng.”

Đồ Lạc Văn nói: “Vậy hiện tại là có ý tứ gì?”

Tư Mã Thanh Khổ không kiên nhẫn phất tay nói: “Được rồi được rồi, ta không thu tiền của ngươi, coi như ta vì nhân dân phục vụ.”

Khâu Cảnh Vân đột nhiên nói: “Đợi đã, vừa mới lóe lên rồi tắt là..”

Tư Mã Thanh Khổ cầm phù chú, mắt sáng lên, giây lát nói: “Ta cảm giác được rồi, ở phía tây thành phố, phương vị cụ thể không rõ, trước đi xem xem.”

Đồ Lạc Văn vừa móc di động gọi điện thoại, vừa đi ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên cũng muốn theo sau, bị La Thiếu Thần giơ tay tóm lại, “Em đi làm gì?”

“Hơ.”

La Thiếu Thần nắm cả vai cậu nói: “Anh cùng em đi thu dọn đồ đạc chuyển nhà.”

“Là phải ở chung sao?” Thẩm Thận Nguyên có chút căng thẳng, “Em còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Về sau quần lót của bọn họ là giặt chung hay giặt riêng? Không xong, trong tủ quần áo còn có một đống quần áo bẩn chưa giặt!

“Em có thể chuẩn bị trong lúc đi trên đường.”

“Hôm nay quá nhanh, hay là ngày mai?”

La Thiếu Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sau năm phút nữa liền là ngày mai.”

Thẩm Thận Nguyên dốc hết ruột gan nghĩ lý do, “Muộn như vậy, liệu có quấy rầy đến người khác không?”

“Quấy rầy bảo vệ cửa? Anh đi vào hay chúng ta cùng nhau đi vào anh ta cũng đều nghe thấy.”

“Chẳng may bị phóng viên thấy thì làm thế nào?”

“Làm giấy chứng nhận.”

“…”

Rạng sáng, Thẩm Thận Nguyên mang theo hai cái vali, một đống quần áo bẩn đựng trong túi ni lông đen, nghênh ngang đi qua cửa nhà La Thiếu Thần.

Cho dù không thể tận mắt xem tình tiết lúc sau, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn hết sức chú ý đến tiến triển của tình hình, đến ba giờ sáng, vẫn hưng trí bừng bừng cầm di động gửi tin nhắn.

Thẩm Thận Nguyên: tìm được không?

Từ Húc: không thấy Lỗ Thụy Dương, nhưng thấy hai người bị thương.

Thẩm Thận Nguyên: 0.0 là ai?

Từ Húc: Tư Mã đại sư quen. Chắc là đồng nghiệp.

Thẩm Thận Nguyên: oa?! Sao lại bị thương? Sau khi đại chiến ba trăm hiệp với Tư Mã đại sư, cuối cùng không đánh lại?

Từ Húc: không biết, vừa tới liền nằm trên mặt đất.

Thẩm Thận Nguyên: Cậu ấy ngủ rồi.



Từ Húc nhìn chằm chằm tin nhắn, yên lặng nghĩ: Thẩm Thận Nguyên thế này chắc là bị ép ngủ?

Kết quả của việc buổi tối hưng phấn không ngủ được chính là buổi sáng không dậy được.

La Thiếu Thần giống như chở xác đem Thẩm Thận Nguyên nhét vào trong xe, sau đó đưa cậu đến trường quay. Thật ra anh rất muốn xin nghỉ giúp cậu, nhưng Thẩm Thận Nguyên thà rằng nhắm mắt lại, giống như sâu lông dùng lưng cọ xuống nền nhà trườn ra ngoài, cũng không muốn xin nghỉ làm chậm tiến độ.

Trên đường đến trường quay, La Thiếu Thần cố ý mua đồ ăn sáng.

“Há mồm.”

Thẩm Thận Nguyên mơ mơ màng màng há mồm.

La Thiếu Thần bẻ một miếng bánh bao nhét vào, “Nhai.”

Thẩm Thận Nguyên ngậm miệng lại liền không chịu động.

La Thiếu Thần đột nhiên kéo cậu lại, hung hăng chụp lên môi, đoạt lại bánh bao trong miệng cậu, sau đó tùy ý nhộn nhạo trong miệng cậu.

Thẩm Thận Nguyên bị hôn quá đột nhiên, nghẹn hơi, thiếu chút nữa ngạt chết, vội không ngừng đẩy anh ra.

La Thiếu Thần nhai bánh bao, liếc mắt nhìn cậu, “Anh có thể nhai giúp em.”

Thẩm Thận Nguyên đã tỉnh táo, ngoan ngoãn nhận lấy bánh bao tự mình ăn.

“Uống.” La Thiếu Thần đưa sữa đậu nành cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên cầm sữa đậu nành, trong tay ấm dào dạt, trong lòng cũng ấm dào dạt, “Ngày hôm qua anh cũng ngủ rất muộn, chốc nữa quay về ngủ bù đi.”

La Thiếu Thần nói: “Không cần, anh đã chuẩn bị rồi.”

“Chuẩn bị cái gì?”

La Thiếu Thần chỉ chỉ về phía ghế sau.

Thẩm Thận Nguyên thấy một cái túi ngủ rất to.

Quá trình quay phim trước sau như một thuận lợi và không thuận lợi.

Thuận lợi chính là Thẩm Thận Nguyên, không thuận lợi chính là người mới.

Năng lực tiến hóa của Khổng Sâm Học rất mạnh, rất nhanh tiến hóa từ giai đoạn rít gào sang giai đoạn châm chọc. Khi Thẩm Thận Nguyên ăn cơm trưa vẫn có thể nghe thấy Khổng Sâm Học ở chỗ kia châm chọc khiêu khích người mới, “Quay phim diễn không tốt là vì di truyền của anh, nói anh diễn không tốt chỗ nào anh vẫn tiếp tục diễn không tốt là vì IQ của anh, sau đó ngay cả lời thoại cũng không nhớ được… Anh trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra xem xem đầu óc của anh có vấn đề hay không đi!”

Người mới, vóc dáng cao lớn một mét tám tám bị giáo huấn đến khóc òa lên, ném kịch bản, rít gào nói: “Tôi không diễn nữa!”

Khổng Sâm Học bị hét đến sửng sốt, đợi người chạy đi mới nói với trợ lý: “Hắn là ai? Người đại diện của hắn đâu?”

Người mới bỏ trọng trách, trường quay rối loạn một trận, mọi người vất vả lắm mới ổn định tâm lí lại trở nên luống cuống. Suy nghĩ của đại đa số người trong đoàn làm phim đều giống với lời đồn bên ngoài, đều bi quan về bộ phim này.

Phim quay chưa được bao lâu, nam diễn viên chính thứ hai liền cùng với người phụ trách trong công ty giải trí của hắn dính vào vụ án thuốc phiện, nam diễn viên chính thứ nhất thứ ba cũng dính vào đủ loại tin đồn tiêu cực, một trong số các nhà đầu tư bị cảnh sát truy nã tung tích không rõ, người mới đến diễn thay diễn xuất đã kém tính tình lại càng kém, hiện tại lại càng vô trách nhiệm, bỏ chạy. Hiện tại đừng nói doanh thu, có thể thuận lợi chiếu phim hay không đều thành vấn đề, nói không chừng quay xong còn không qua được vòng thẩm tra!

Chuyện này xử lý một buổi trưa, cuối cùng vẫn là không giải quyết được gì.

Người đại diện của người mới là người phụ trách lâm thời của Giải trí LB Lưu Đạt Vũ, nhưng hai bên còn chưa kịp ký hợp đồng chính thức, người mới vẫn là thân tự do. Hiện tại hắn chẳng những không quay bộ phim này, ngay cả giới giải trí cũng bỏ, thà rằng về quê tìm việc.

Không còn cách nào khác, mọi người trong đoàn làm phim đều giương mắt nhìn Khổng Sâm Học, hỏi hắn làm thế nào bây giờ?

Khổng Sâm Học nổi giận, “Địa cầu thiếu ai thì ngừng quay chứ! Lão tử cũng không tin không làm được. Cảnh quay cuối cùng của hắn không phải là bị người khác một cước đá ngã sao?”

Trợ lý đạo diễn giải thích nói: “Đúng, vốn hẳn là hắn nắm lấy chân đối phương ném ra ngoài, nhưng nắm không chắc.”

“Tôi cần đoạn này. Biên kịch đâu, sửa kịch bản, sửa thành hắn bị đạp một cước, khuôn mặt bị hủy, cho hắn sửa khuôn mặt luôn.”

Người trong đoàn làm phim: “…” Cái này nghe giống như tình tiết thường dùng khi một bộ phim truyền hình nhiều tập thay đổi diễn viên thì phải?

Phó đạo diễn nhỏ giọng nói: “Liệu có trẻ con quá không?”

Khổng Sâm Học chống nạnh đứng một lúc, nắm tay đấm vào lòng bàn tay, “Trẻ con thì đã sao? Dù sao cũng là quay phim! Được, nếu đã loạn, thì làm càng loạn hơn nữa.”

Đoàn làm phim: “…” Đạo diễn phát điên rồi!

Khổng Sâm Học quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên, “Cậu, lại đây.”

Đoàn làm phim: “…” Đạo diễn còn muốn nổi điên với người khác!

Thẩm Thận Nguyên đi tới.

La Thiếu Thần nghe thấy động tĩnh, chui từ trong túi ngủ ra, vốn là từ xa quan sát, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đi tới, lập tức đi vào vài bước, để ứng phó tình huống đột xuất.

Khổng Sâm Học nói: “Phần sau của nhân vật này, cậu diễn!”

Đoàn làm phim: “…” Không cần làm giám định tinh thần, thực sự điên rồi.

Khổng Sâm Học nói: “Cậu thấp hơn gã kia một chút đúng không? Chốc nữa kiếm đệm giày cho cậu. Tình tiết như thế này, tên kia, Lã Thắng Nghĩa vẫn luôn đối với cậu… chính là Tư Mã Xung lòng mang ghen tị, cho nên ở trong phòng treo bức họa của Tư Mã Xung, mỗi ngày nhổ nước bọt. Sau đó ngự y thấy được, liền dựa theo bức họa chỉnh hắn thành bộ dáng của cậu. Cậu làm được không, diễn thêm một vai diễn?”

Thẩm Thận Nguyên tự tin tràn đầy, “Được.”

Phó đạo diễn nhỏ giọng nói thầm: “Ngự y này quá ngốc đi?”

Khổng Sâm Học nói: “Đề nghị này hay, gọi hắn là ngự y ngốc đi.”

Đoàn làm phim: “…” Đạo diễn đây là đã nứt thì đập cho vỡ hẳn, làm bừa luôn hả?

Khổng Sâm Học thấy phó đạo diễn muốn nói lại thôi, vỗ vỗ vai hắn nói: “Dù sao đều đã như vậy, liền làm chút khác biệt thử xem đi.” Đối với việc đoàn làm phim xuất hiện nhiều tin tức tiêu cực như vậy, rất nhiều người đều có tâm lý bi quan, nhưng hắn lại không hoàn toàn thấy như vậy. Tin tức tiêu cực cũng là tin tức, tin tức chính là tuyên truyền, tuyên truyền nhiều tự nhiên sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, có được lòng hiếu kỳ, liền có một làn sóng đầu tiên cho phòng bán vé. Nhưng là một bộ phim chỉ có tuyên truyền là không đủ, còn cần phải có điểm thu hút. Bộ kịch bản《 Thần long giáp 》 này không có nhiều điểm thu hút, có nhiều tin tức tiêu cực, người xem sẽ càng đánh giá nó hà khắc hơn, cho nên thời điểm này điều cần nhất là có càng nhiều điểm thu hút càng tốt.

Cho nên, lúc này đổi diễn viên có lẽ không cũng phải là nguy cơ, mà là cơ hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play