Thẩm Thận Nguyên treo dây, lúc Lâm Tử Khiếu chém người, vừa nhảy lầu vừa dùng kiếm chém đứt kiếm của cậu ta. Lâm Tử Khiếu không phát hiện kiếm chỉ còn lại tay cầm, tiếp tục đâm đối phương, đối phương cũng phối hợp a một tiếng. Nhưng sau khi a xong lại thấy không chết, nghi hoặc nhìn Lâm Tử Khiếu. Lâm Tử Khiếu lại tiếp tục đâm vài cái, đối phương lại a a a, cuối cùng hai người mới phát hiện trong tay Lâm Tử Khiếu chỉ còn lại chuôi kiếm.
Cảnh này quay rất thuận lợi.
Thiên phú đóng phim của Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối ngược lại với thiên phú ca hát của cậu, đóng võ hiệp cổ trang không bao lâu, động tác cũng quy phạm hơn, khí thế cũng có, thậm chí tỉ lệ hoàn thành động tác liên hoàn đều rất cao. Động tác nhảy lầu liền mạch lưu loát, giống như thân kinh bách chiến.
Lâm Tử Khiếu cũng đâm rất dứt khoát, một lần liền xong.
Kế tiếp liền là cảnh hôn môi ngoài ý muốn.
Ý tưởng của Khổng Sâm Học hơi cải tiến một chút, chuyển thành lúc hai người sử dụng tuyệt chiêu, ở giữa không trung lơ đãng quệt qua má đối phương. Nguyên bản là muốn hôn môi, nhưng mà như vậy, hai người nhìn qua tựa như đang chém nhau. Khôi hài là tất yếu, nhưng chủ đề của phim vẫn là chính kịch.
Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu đều treo dây.
Phía dưới chỉ đạo võ thuật làm mẫu đi làm mẫu lại, hiển nhiên không hề tin tưởng bọn họ có thể một lần là hoàn thành động tác.
Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu từng người bắt chước một chút, sau đó đợi Khổng Sâm Học ra lệnh một tiếng, bay về phía đối phương.
Ngoài dự kiến chính là, hai người lại một lần là đạt.
Không có cảnh đầu rơi máu chảy như trong tưởng tượng, cũng không có cảnh quấn quít cùng một chỗ khó chia lìa, đơn giản đến mức giống như hai người chính là cao thủ võ lâm.
Khổng Sâm Học hết sức vui mừng, ông vốn bị người mới tra tấn thành bạo quân rốt cuộc cũng khôi phục được vài phần phong độ nhẹ nhàng như khi vừa vào đoàn làm phim, sau khi bảo Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu quay thêm mấy cảnh đặc tả, liền cho bọn họ nghỉ ngơi ăn cơm trưa.
Cơm hộp của đoàn làm phim không tồi, còn có ba loại lựa chọn ABC.
Thẩm Thận Nguyên đang thương lượng với Lâm Tử Khiếu xem nên ăn loại nào, liền nhìn thấy người cậu ôm đêm qua đang đứng giữa đường. Cậu kinh ngạc: “La Thiếu?”
La Thiếu Thần gật gật đầu với Lâm Tử Khiếu, xem như chào hỏi, sau đó đung đưa gói giấy to trong tay.
Thẩm Thận Nguyên giống như chó con nhìn thấy cục xương, lon ton chạy tới, “Cái gì thế?”
“Em muốn ăn gì?”
“Cá om dưa.”
“… Gì nữa?”
“Vị quay Bắc Kinh?”
“… Gì nữa?”
Thẩm Thận Nguyên sợ lại nói không trúng, làm La Thiếu Thần mất mặt, vội vàng mở cửa sau, “Cơm?”
Thẩm Thận Nguyên dẫn anh đi lên xe bảo mẫu của mình. Đóng cửa lại liền là thế giới của hai người.
La Thiếu Thần lấy đồ ăn ra, sườn chua ngọt, chân giò kho tàu… Đều là những đồ bình thường Thẩm Thận Nguyên thích ăn.
Thẩm Thận Nguyên hôn hôn La Thiếu Thần, một lúc mới nhớ ra, “Anh đến đây lúc nào?”
“Mười giờ rưỡi.”
Thẩm Thận Nguyên xem đồng hồ, phỏng đoán thời gian, “Anh nhìn thấy em đóng phim rồi?”
“Cảnh hôn mặt ấy hả?”
“Cái đó… Kỳ thật, cũng không có gì. Em và Lâm Tử Khiếu trong phim chỉ là bạn tốt, đạo diễn muốn thêm một chút hài hước mới thêm một cảnh như vậy.”
La Thiếu Thần nói: “Hài hước chỗ nào?”
Thẩm Thận Nguyên há há miệng, không biết nói gì.
La Thiếu Thần gắp sườn cho cậu, “Anh không thích người khác chạm vào em.”
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên căng thẳng.
“Nhưng đóng phim thì ngoại lệ.” La Thiếu Thần nghiêm túc nhìn cậu, “Anh tôn trọng công việc của em.”
“La Thiếu?” Thẩm Thận Nguyên lập tức trở nên kích động, “Anh cho em cảm giác giống như liệt sĩ gặp được thân nhân ủng hộ họ.”
“… Báo mộng à?”
“Hơ, không phải liệt sĩ, phải gọi là gì ấy nhỉ?”
La Thiếu Thần nhịn không được dùng đũa gắp sườn, trực tiếp nhét vào miệng cậu, “Có điều này. Khi đóng phim mặc kệ em nhập vai cỡ nào, khi diễn xong nhất định phải thoát ra.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu cười cười.
“Sao?” Một chữ đầy áp lực.
“So với trước kia, hiện tại em có thêm một phiền não.”
“Anh sao?”
Thẩm Thận Nguyên gật đầu.
La Thiếu Thần nheo mắt lại, “Ý của em là?”
Thẩm Thận Nguyên liếm liếm môi nói: “Trước kia em diễn vai gì đều có thể nhập vai rất nhanh, hiện tại gặp phải cảnh diễn tình cảm, em rốt cuộc vẫn sẽ nghĩ đến anh. Cho nên, điều anh vừa nói căn bản không thành vấn đề, hiện tại em chỉ phiền não nhập vai không đủ sâu.”
La Thiếu Thần rất vừa lòng với đáp án của cậu, “Con người đều có khuyết điểm.”
Cửa kính xe bị vỗ vài cái.
La Thiếu Thần mở cửa ra, Từ Húc cầm cơm hộp do đoàn làm phim phát, mang theo khí lạnh lẻn vào.
Thẩm Thận Nguyên nhiệt tình tiếp đón, “Cùng nhau ăn.”
“Tôi cũng định thế.” Từ Húc không khách sáo lập tức gắp một miếng sườn, đón ngay ánh mắt không vui của La Thiếu Thần, “Thật ra tôi có chuyện muốn nói.”
La Thiếu Thần nói: “Phải tặng cho cậu một bảng chữ cái hả?”
Từ Húc cực kỳ thích ứng với phong cách nói chuyện của anh, vừa ăn sườn vừa nói: “Lỗ Thụy Dương chạy rồi.”
Thẩm Thận Nguyên trợn tròn hai mắt nói: “Không phải đã theo dõi hắn sao?”
Từ Húc nói: “Dựa vào các mối quan hệ và thế lực của hắn, trừ phi nhốt vào trong lồng, bằng không làm sao có thể theo dõi hoàn toàn được?”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Còn có thể làm gì bây giờ? Truy nã đi.”
Thẩm Thận Nguyên không dám tin nói: “Hắn bỏ được gia nghiệp lớn như vậy sao?”
“Tập đoàn TH hiện tại có Cam Thái tọa trấn, đấu với La gia càng gay gắt, mặc kệ thành hay bại, đều không liên quan gì đến Lỗ Thụy Dương. Nghe nói em trai của Lỗ Thụy Dương đã khởi hành về nước, vương quốc Lỗ thị tính toán đổi quốc vương.”
“Vậy hắn bây giờ sẽ làm gì?”
“Hơn phân nửa sẽ lén lút xuất cảnh.” Từ Húc nói, “Nhưng cũng không dễ dàng. Hơn nữa hiện tại có thể dẫn độ, chạy trốn nhất thời cũng không chạy được một đời, trừ phi hắn thật sự có thể thăng thiên.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Gã Thẩm Toàn bên người hắn thì sao?”
“Không biết.” Từ Húc nói, “Trước mắt không có bằng chứng chứng minh hắn tham gia phạm tội, cho nên sẽ không tốn lực lượng cảnh sát đi tìm hắn.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nếu hắn thật sự có thể thăng thiên, còn mang theo Lỗ Thụy Dương thì sao?”
Từ Húc nói: “Vậy tôi tin bọn hắn thật sự là tình yêu chân chính.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Trước cậu đã từng nói rất nhiều lần về tình yêu chân chính, đột nhiên nghe được từ miệng người khác, không khỏi cảm thấy có chút quái dị.
Từ Húc nói: “Trừ phi thế giới phía ngoài ba mươi ba tầng trời chấp nhận dẫn độ.”
La Thiếu Thần nói: “Trước tiên cần phải thành lập quan hệ ngoại giao.”
Từ Húc cười nói: “Sau đó khai thông mậu dịch giữa hai bên, điều quan trọng nhất là có máy bay bay qua bay lại. Nếu như vậy, Trung tâm văn hóa và Tinh La thành đều không xây được, phải đổi thành sân bay.”
La Thiếu Thần nói: “Đó là địa điểm tốt để nhập cư trái phép.”
Từ Húc gật đầu nói: “Yên tâm, Lạc Văn đã cho người canh giữ công trường Tinh La thành và Trung tâm văn hóa.”
La Thiếu Thần đưa cho anh một tấm danh thiếp, “Đại sư bắt ma.”
Từ Húc cũng không khách khí, cầm lấy bỏ vào trong túi.
————————-
Ban đêm trên công trường, đèn đuốc sáng trưng, máy xúc đất còn đang hoạt động, công nhân khiêng thép đi tới đi lui.
Thẩm Tuyền đứng trong bóng đêm nơi ánh đèn không chiếu tới, yên lặng chờ đợi nhân viên phía trước đi tới gần.
Mười mét, chín mét, năm mét…
Nhân viên đi đến trước mặt mới nhìn thấy người, đang muốn hỏi hắn từ đâu tới đây, liền cảm thấy thần trí hoảng hốt một trận, cả người bay lên, lao về phía lão già xa lạ kia.
A!
Hắn muốn kêu lên vì sợ hãi, lại phát hiện không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt rơi vào trong một cái bình tối như mực.
Thẩm Tuyền nhìn thân thể không có linh hồn ngã xuống đất rầm một cái, không chút lưu luyến, xoay người rời đi.
Người trên công trường nhanh chóng phát hiện đã xảy ra chuyện, đều tụ lại, bên ngoài công trường lại có vẻ yên lặng lạ lùng.
Một chiếc Santana cũ nát tự động mở cửa xe trước khi hắn kịp nâng tay mở cửa.
Thẩm Tuyền ngồi vào xe, đặt bình trên đùi, “Đi.”
“Đi đâu?”
“Khách sạn. Đã muộn thế này, phải ngủ chứ.”
“Khi nào chúng ta có thể hành động?”
“Đợi thu thập xong mấy thứ đã.”
“Còn cần bao nhiêu thứ nữa?!” Lỗ Thụy Dương nôn nóng đấm vào còi xe.
Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Không làm xong thuyền, làm sao rời bến được.”
“Còn phải đợi bao lâu, ông ước lượng chuẩn một chút cho tôi, trong nước tình hình rất căng thẳng, nếu thời gian quá dài, tôi ra nước ngoài tránh đi một thời gian!”
Lỗ Thụy Dương nói: “Được, cho ông một tuần!” Hắn đã hạ quyết tâm, nếu một tuần sau Thẩm Tuyền còn chưa hành động, hắn sẽ tự mình xuất ngoại tránh đi một thời gian.
Thẩm Tuyền cúi đầu vuốt bình, giống như vuốt cua trong rọ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT