"Liên Hoa ——" Bước
chân Triển lão gia lảo đảo tiến lên đỡ cô dậy: "Con đang làm cái gì vậy, cái gì bác cũng biết, việc này không có quan hệ gì với con! Con không
cần ôm hết lên thân mình, không phải là lỗi của con. . . . . ."
"Bác Triển, nếu như không phải là con ngoan cố ở trong biệt thự Liên gia,
trận hỏa hoạn này chỉ là sẽ đốt cháy phòng ốc, sẽ không làm cho Thiếu
Khuynh bị thương, nếu như không phải là con ngủ mê man, Thiếu Khuynh
cũng sẽ không dụng tâm giúp con với Tiểu Bạch như vậy, để cho mình
thương nặng như vậy. . . . . ." Một chút ý thức của Liên Hoa tự trách.
Cô bị ác cảm của những tội ác này ép lên gần như sụp đổ, mới vừa thấy
Thiếu Khuynh bị trọng thương ở trong phòng bệnh, cô quả thật hận tại sao không phải là mình bị thương, cô tình nguyện là mình nằm ở nơi đó, cũng không nguyện ý khiến Thiếu Khuynh lại rơi vào bóng tối một lần nữa!
"Con bé ngốc, con nói lời như thế, sẽ làm Thiếu Khuynh đau lòng dường nào
đấy. . . . . ." Triển lão gia kéo Liên Hoa đến bên cạnh mình ngồi xuống: "Con mới vừa cầm lại đồ trước kia, nghĩ ở tại nhà cũng là hợp tình lý,
bác nghe lão Lãnh nói lại lời nói của Tiểu Bạch, con ngủ mê man cũng là
bởi vì Thiếu Khuynh sợ con đau lòng, để cho con uống cà phê ngủ thiếp
đi, vậy làm sao sẽ là lỗi của con đây? Lại nói trong hiện trường hoả
hoạn Thiếu Khuynh xả thân cứu con và Tiểu Bạch, nó là người đàn ông, là
một người đàn ông có trách nhiệm, nó nên bảo vệ phụ nữ và con của mình,
Thiếu Khuynh không làm gì sai, con và Tiểu Bạch đều không có việc, lúc
này mới có thể để cho nó an tâm!"
"Bác Triển. . . . . ." Liên Hoa run rẩy ôm lấy ông cụ, giống như là ở trong ngực của cha ruột khóc.
"Liên Hoa, những thứ này đều là lỗi của người đã phóng hỏa kia, là ả đã tạo
nên tất cả thảm kịch, tất cả đều là ả một tay mưu đồ!" Trong lời của lão gia dẫn theo âm trầm ý lạnh: "Ta nghe lão Lãnh nói người phóng hỏa là
Ôn Như Cảnh? Hừ, ả nên may mắn mình bị chết cháy tại chỗ, nếu không, ông không tha cho ả!"
"Cô ấy không sai, cũng chỉ là do cô ấy hận
con, chỉ có cô ấy có thể ẩn vào biệt thự tới phóng hỏa. . . . . ." Liên
Hoa nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người trầm mặc chốc lát, Liên Hoa bảo
đảm với Triển lão gia: "Bác Triển, con không biết lúc nào Thiếu Khuynh
mới có thể khỏe lại, con cũng không biết chân của anh ấy rốt cuộc có cơ
hội khỏi hay không, nhưng về sau, mỗi một ngày, con đều sẽ cùng với Tiểu Bạch cùng nhau ở bên anh ấy, chúng con sẽ ủng hộ anh ấy khích lệ anh
ấy, không bao giờ để cho anh ấy sa sút tinh thần nữa!"
"Liên Hoa. . . . . ." Ông cụ kích động run run hạ xuống, nếu như Liên Hoa và Tiểu
Bạch nguyện ý ở bên cạnh Thiếu Khuynh, như vậy chuyện còn lâu mới hỏng
bét như vậy!
Cũng là nghĩ một lúc, ông cụ lại nhíu mày nói: "Liên Hoa, nếu như đây là con vì báo ân để chuộc tội, bác thay Thiếu Khuynh
cự tuyệt con!"
"Con sẽ làm mình oan ức sao?" Liên Hoa nhìn mắt
của ông cụ, kiên quyết nói: "Lòng của con nói cho con biết, đây là ý
tưởng chân thật nhất của con!"
"Đứa bé ngoan, Thiếu Khuynh quả
nhiên không có nhìn lầm con ——" Ông vui mừng cười: "Thế nhưng chỉ là
tình huống xấu nhất, Thiếu Khuynh nhất định sẽ khôi phục, cho dù bác đi
khắp toàn thế giới, cũng nhất định phải tìm được người có thể chữa khỏi
Thiếu Khuynh! Cho dù phải đi đến cuối cuộc đời của mình, bác cũng sẽ
không buông tha!"
"Con cũng vậy, sẽ tìm kiếm bác sĩ khắp nơi,
trời không tuyệt đường người, Thiếu Khuynh là một người không chịu thua, anh ấy nhất định sẽ sáng lập kỳ tích. . . . . ."
Nguyện vọng
luôn là tốt đẹp, nhưng cho đến buổi chiều ngày hôm sau trước khi Triển
Thiếu Khuynh tỉnh lại, ông và Liên Hoa liên hệ hơn mười vị bác sĩ, gửi
qua vô số phần bệnh án của Triển Thiếu Khuynh, thu hồi kết quả lại tất
cả đều là điểu không may: Không có cách nào, không thể chữa khỏi, không
cần phẫu thuật, phẫu thuật cũng vô ích. . . . . .
Nhận được thông báo Triển Thiếu Khuynh tỉnh lại, Liên Hoa và ông run lên, hai người vội vàng đi rửa mặt, khiến sắc mặt lộ ra đẹp mắt một chút, sau đó mang theo Tiểu Bạch vẫn đòi muốn gặp cha đi cùng nhau, đi vào phòng chăm sóc đặc
biệt.
"Liên Hoa. . . . . . !" Triển Thiếu Khuynh vừa mới tỉnh
lại, theo bác sĩ nói thân thể của anh đang khôi phục bình thường, coi
như là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Ánh mắt của anh cũng rõ ràng có
sức sống, nhìn người thân đi tới theo sau lưng bác sĩ, kinh ngạc mà nói: "Cha, cha trở lại! Tiểu Bạch, con cũng tới à?"
"Thằng con thúi, con luôn khiến người khác thay con quan tâm!" Ông cụ khàn giọng, nghẹn ngào nói.
Từ sáng đến tối, ông đứng vô số lần ở trước cửa kính của phòng chăm sóc
đặc biệt, bên trong cửa sổ, con trai ông nằm cuốn thành một khối yếu ớt ở trên giường bệnh, giống như nó trở về ngày đó năm năm trước, sau tai
nạn xe cộ, Thiếu Khuynh hô hấp hơi yếu nằm ở trong phòng chăm sóc đặc
biệt, lúc ấy ông đã đau lòng muốn chết, năm năm trôi qua rồi, sao ông có thể gánh chịu loại cảm giác khoan tim đau xót một lần này nữa!
"Cha, con lại không hiếu thuận, khiến cha quan tâm. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh rũ mắt, sám hối mà nói.
"Cha, cha!" Tiểu Bạch kêu khóc, nhào tới trên người Triển Thiếu Khuynh.
"Tiểu Bạch, con đừng hốt hoảng!" Liên Hoa vội tay, mắt lanh lẹ kéo con trai,
Tiểu Bạch nhớ tới lời vừa mới dặn dò, lúc này mới tỉnh táo lại.
Nó từ từ đi tới trước giường bệnh, cách lớp băng vải dày đặc, cẩn thận
chạm vào ngón tay của cha, đôi mắt của Tiểu Bạch lập tức đỏ lên: "Cha,
cha lừa con. . . . . . cha rõ ràng nói chúng ta cũng sẽ không có chuyện, cha cũng nói cha là dũng sĩ mạnh nhất, có thể chịu được vô số lần phẫu
thuật, kinh nghiệm vết thương vô số lần, cha nói không có gì có thể tổn
thương cha. . . . . . Cha, thật ra thì cha không lừa con, cha sẽ tốt có
đúng không? Cha có thể giống như mẹ vẽ tranh, ôm con giơ lên thật cao có đúng không? Cha sẽ giống như cha của tất cả người bạn nhỏ như vậy, cùng đi đá banh với con, đi khu vui chơi có đúng không?"
"Tiểu Bạch —— Tiểu Bạch. . . . . ." Liên Hoa nghẹn ngào muốn ngăn lại Tiểu Bạch, nhưng lời còn chưa nói ra, cũng đã vỡ tan tành.
"Đúng, Tiểu Bạch, cha nhất định có thể làm được . . . . . ." Triển Thiếu
Khuynh cứng rắn nở nụ cười dụ dỗ Tiểu Bạch, cho đến khi con trai không
khóc nữa, anh mới nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, thật xin lỗi, anh nghe
nói biệt thự bị cháy sạch, hoàn toàn thay đổi, anh vì em bố trí nhà
giống như năm năm trước, nhưng hỏa hoạn đã hủy sạch. . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh thở dài nói: "Lúc ấy anh chỉ tới kịp cứu ra em và Tiểu
Bạch, nhưng không có biện pháp đi dập hết lửa. . . . . ."
"Chuyện phòng ốc không sao, trận hỏa hoạn này phá hủy hết dấu vết về Ôn gia,
ngôi biệt thự mới sắp được xây trên đó, đó mới là ngôi nhà hoàn toàn
thuộc về em. . ." Liên Hoa tìm về giọng nói của mình, không ngừng lắc
đầu cố nén nước mắt cười nói: "Chờ anh hoàn toàn khôi phục, chúng ta
cùng nhau về, anh thích trang hoàng kiểu gì, em đều nghe lời anh?"
"Được. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh gật đầu cười: "Chỉ cần em tự mình thiết kế, anh đều thích. . . . . ."
Triển lão gia ở một bên cũng lão lệ tung hoành (nước mắt đầy mặt), ông quay lưng lại, dụi dụi con mắt chua xót trong nước mắt.
Bây giờ Thiếu Khuynh còn có thể cười được, nhưng bây giờ khác lúc trước,
vết thương của Thiếu Khuynh còn nghiêm trọng nhiều hơn so với lần trước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT