Tiểu Bạch lau nước mắt, ép tất cả nước mắt trở về, cậu nức nở nói: "Mẹ,
trước tiên để con nói cho mẹ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người khác
biết đều không phải tình hình thực tế xảy ra, con mới tự mình trải qua
những chuyện kinh khủng kia. . . . . ."
Tiểu Bạch khẽ run run, từ từ kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra của rạng sáng: cậu đang trong giấc
mộng thì bị khói dầy đặc làm cho sặc tỉnh, mơ hồ xuống giường đi xem xảy ra chuyện gì, lúc này mới giật mình đi ra bên ngoài thì lửa đã cháy!
Cậu cuống quít muốn gọi mẹ tỉnh dậy, nhưng gọi thế nào cũng không có hiệu
quả, mắt thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, cậu bèn lấy can đảm chạy ra
ngoài, xuyên qua đám lửa mới vừa bén đến hành lang, cậu lớn tiếng gọi
cửa phòng cha, sau đó cha mang theo cậu ngồi lên xe lăn trở lại phòng
của mẹ, lúc đón mẹ xong đang chuẩn bị xông ra thì ngọn lửa đã càng ngày
càng mạnh, cha thấy không thể xông ra từ cửa chính, được ăn cả ngã về
không, bảo vệ cậu và mẹ đụng vỡ cửa sổ sát sàn, ba người bọn họ và xe
lăn cùng nhau rơi xuống. . . . . .
"Sau khi rơi xuống vườn hoa,
cha và mẹ đều đã ngất đi, khắp người cha đều là máu, con rất sợ! Mặc dù
con cũng rất đau rất đau, nhưng vẫn cố gắng tìm được điện thoại di động
từ trên người cha, điện thoại di động còn có thể dùng, con sợ quá nên
tùy tiện tìm một người liên lạc gần nhất rồi gọi điện thoại qua, con
cũng không biết mình nói cái gì, cũng ngất đi....." tiểu Bạch kể xong,
thân thể nho nhỏ cũng lạnh lẽo.
Lúc đó cậu ỷ vào cha, vẫn chưa
cảm thấy hoảng sợ bao nhiêu, nhưng khi nhớ lại những chuyện kinh động
lòng người kia, cậu mới biết khi đó tình hình ngàn cân treo sợ tóc, nguy hiểm cỡ nào!
Hiện tại Tiểu Bạch mới cảm thấy sợ, thân thể cậu
càng thêm run rẩy, thì ra những chuyện đó kinh khủng dọa người như vậy,
cha mẹ và cậu đều dạo một vòng ở chỗ Tử Thần (thần chết), bọn họ thật sự thiếu chút nữa thì bỏ mạng. . . . . .
"Tiểu Bạch. . . . . ."
Liên Hoa nghe xong sợ hết hồn hết vía, ôm thật chặt Tiểu Bạch, cô luống
cuống thì thầm, " Mẹ không biết. . . . . . Thế mà mẹ không biết đã xảy
ra những chuyện này. . . . . . Thiếu Khuynh anh ấy, anh ấy là vì bảo vệ
chúng ta, mới bị thương nặng...." câu nói sau cùng vừa ra khỏi miệng,
nước mắt của cô đã chảy như suối.
Trợ lý Lãnh vẫn yên lặng nghe
tiểu Bạch kể lại, nghe đến đó, ông ấy tiếp lời: "May mắn vô cùng, điện
thoại của cậu chủ nhỏ gọi đến chỗ tôi, lúc ấy tôi đang ở nhà, chỉ nghe
thấy bên kia truyền đến tiếng nổ rất to và tiếng khóc, rồi sau đó chắc
là cậu chủ nhỏ ngất đi, đến tiếng khóc cũng không có. Tôi lập tức gọi
điện thoại cho trợ lý đi theo bên cạnh cậu chủ ngày hôm qua, hỏi bọn họ
buổi tối cậu chủ ở đâu, thế mới biết có lẽ là biệt thự nhà họ Liên xảy
ra chuyện. Tôi gọi điện thoại báo cho tất cả người mà tôi có thể tìm,
bảo vệ, vệ sĩ của Triển gia, xe cứu thương thành phố K, xe cảnh sát, xe
cứu hỏa đều nhanh chóng qua đó, sau khi chúng tôi chạy tới, phát hiện
biệt thự lửa cháy ngập trời. . . . . ."
Tới đây trợ lý Lãnh dừng
một chút, bình ổn lại cảm xúc mới nói tiếp: "Ở vườn hoa chúng tôi tìm
thấy cô Liên và cậu chủ nhỏ bị thương, lúc đó thương thế của cậu chủ
nhìn thấy mà sợ, trước tiên xe cứu thương đưa mọi người đến bệnh viện
cấp cứu, những người còn lại mới vội vàng dập tắt lửa. . . . . . Thời
gian kế tiếp cậu chủ đều ở trong bệnh viện tiến hành phẫu thuật, lúc xe
lăn rơi xuống hai chân cậu ấy bị linh kiện giảm xóc nổ tung đâm thủng,
bác sĩ nói đã thương tổn tới dây thần kinh, dường như không có khả năng
khỏi hẳn . . . . ."
"Tại sao có thể như vậy, sao. . . . . ." Liên Hoa khóc không thành tiếng, cô và Tiểu Bạch có thể sống, toàn bộ đều
bởi vì Thiếu Khuynh liều mình cứu, nhưng sao anh ấy ngốc như vậy, cũng
không biết tự bảo vệ mình một chút, cũng sẽ không để cho bản thân bị
thương nghiêm trọng như thế !
Hiện tại bảo cô phải làm sao đây,
nếu như chân của anh ấy thật sự không thể khỏi hẳn, về sau ngay cả đứng
lên anh ấy cũng không thể, cô và Tiểu Bạch phải dùng cái gì để bù đắp,
phải làm sao mới có thể báo đáp anh ấy đây. . . . . .
Cuộc sống
của Triển Thiếu Khuynh cũng không dễ dàng gì, năm năm trước anh đã cảm
thụ qua tư vị tê liệt, trong mấy tháng này anh vô cùng cực khổ rèn luyện để hồi phục, thật vất vả mới nhìn thấy hi vọng sống, anh chỉ cần lại
kiên trì rèn luyện, không bao lâu là có thể hoàn toàn hồi phục bình
thường, nhưng chỉ trong một đêm, lại bị đánh mạnh vào địa ngục!
Anh ấy là người kiêu ngạo như vậy, trải qua bao nhiêu khó khăn anh ấy mới
từ trong bóng tối thương tật đi về phía ánh sáng mặt trời, lần đả kích
này làm sao anh ấy có thể chịu được! Lần này là vĩnh viễn không thể nào
khỏi hẳn, chân của anh ấy sẽ vĩnh viễn tàn tật!
Tâm Liên Hoa xoắn lại đau đớn, trong lòng kêu gào không ngừng: Triển Thiếu Khuynh, anh là tên khốn kiếp!
Tại sao phải dùng tất cả tâm tư sức lực tới che chở cho cô và Tiểu Bạch,
hai mẹ con bọn họ không bị một vết thương nặng nào, nhưng nhìn anh bị
thương thành ra như vậy, cô và Tiểu Bạch sẽ vui sẽ yên tâm sao, bọn họ
sẽ vui mừng tiếp nhận hi sinh của anh ư!
Anh có thể chia bớt sức lực lên trên người của cô mà!
Cô bằng lòng bị thương thay anh, cô bằng lòng chia sẻ với anh một nửa
thương thế, cho dù hai người đều bị thương nặng, nhưng có lẽ sau khi
chia đều thì vết thương nặng cũng có thể khỏi hẳn, cũng sẽ không tạo
thành hai chân tàn tật vĩnh viễn!
Tiểu Bạch đã nổi điên bổ nhào
lên trên người trợ lý Lãnh khóc: "A..a..! Cha là vì bảo vệ chúng ta mới
bị thương có đúng không? Ông Lãnh, con không muốn cha vĩnh viễn không
đứng lên được, không phải cha là anh hùng là dũng sĩ sao, nhất định cha
có thể hồi phục lại! Hu....hu.., cha không thể nào không tốt lên . . . . . ."
"Cậu chủ nhỏ....." Trợ lý Lãnh lau nước mắt trên khóe mắt,
nghĩ đến cảnh tượng lúc chạy tới hiện trường hoả hoạn, ông cũng không
nhịn được lão lệ tung hoành.
Ông nghẹn ngào mấy tiếng, cố gắng
tỉnh táo nói: "Có lẽ chuyện còn có cơ hội cứu vãn, tôi đã báo cho ông
chủ ở nước ngoài, khoảng 2 tiếng nữa ông ấy sẽ đến nơi, ông chủ biết rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, năm năm trước lần đó sau khi cậu chủ bị tai nạn xe cộ, cũng bị tuyên bố là tính mạng nguy hiểm, nhưng cuối cùng không
phải đã hồi phục khỏe mạnh hay sao! Có lẽ lần này ông chủ cũng có thể
tìm được bác sĩ giỏi, giúp cậu chủ hồi phục lại!"
"Vậy thì tốt,
bạn bè bác Triển khắp thế giới, nhất định có thể tìm được người cứu
Thiếu Khuynh...." Liên Hoa lau nước mắt, cắn môi trắng bệch, không ngừng nói với chính mình giống như thôi miên.
Mặc dù trong lòng vẫn vô cùng đau đớn, nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc thương cảm khan
khóc, Thiếu Khuynh vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt đọ sức với Tử
Thần, cô không thể hèn yếu run rẩy ở đây!
Cô tin tưởng nhất định
Thiếu Khuynh có thể vượt qua, cũng tin tưởng nhất định bác Triển có thể
tìm được người cứu vãn hai chân của Thiếu Khuynh! Tất cả mọi người đều
không từ bỏ, chỉ cần có một chút khả năng, cô cũng sẽ dùng toàn lực đi
thử!
Cố gắng vực dậy tinh thần, trong mắt Liên Hoa đầy tơ máu
hỏi: "Trợ lý Lãnh, biệt thự Liên gia sao rồi, lửa đã dập tắt chưa, có
điều tra được cuối cùng vì sao dẫn tới hoả hoạn hay không?" Việc gấp
trước mắt là cô muốn tra rõ trận hỏa hoạn không giải thích được kia là
chuyện gì xảy ra!
"Cô Liên, lửa ở biệt thự đã dập tắt, nhưng đã
bị cháy không còn hình dáng, cảnh sát đã nhập cuộc điều tra, mới vừa
nhận được báo cáo bước đầu bọn họ điều tra, nguyên nhân lửa cháy là bởi
vì trong hành lang đều bị tưới xăng, đêm qua khoảng ba rưỡi, chỗ xăng
này bị dẫn lửa, thế mới tạo thành lửa cháy mạnh mẽ . . . . ."
"Là ai?" Liên Hoa cắn răng cả giận hỏi, "Là ai vào trong biệt thự, người
nào có thâm thù đại hận với tôi, muốn phóng hỏa giết chết tất cả chúng
tôi! Tối qua tôi và Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch chỉ là nhất thời muốn ở đó,
không thể có ai biết mà lập kế hoạch ám hại mới đúng! Hơn nữa tôi nhớ
tối hôm qua rõ ràng khóa kỹ tất cả cửa chính, không người nào có thể lẻn vào!"
Tròng mắt trợ lý Lãnh lóe qua một vệt ánh sáng lạnh, ông
ấy giơ tay bịt kín lỗ tai tiểu Bạch, nói nhỏ: "Lúc cảnh sát dọn dẹp và
tra xét hiện trường hoả hoạn thì phát hiện kẻ tình nghi phóng hỏa ở gầm
cầu thang của lầu một biệt thự, người kia, đã bị chết cháy rồi. . . . .
."
"Á!" Liên Hoa hít vào một hơi lạnh, thì ra trận hoả hoạn này có người mất mạng, hơn nữa còn là nghi phạm phóng hỏa kia!
Liên Hoa để y tá ôm Tiểu Bạch đến phòng bệnh kế bên nghỉ ngơi, rồi mới tiếp
tục hỏi: "Chết. . . . . . Chết cháy rồi! Người kia là người phóng hỏa à, đã chắc chắn chưa ...."
"Dường như có thể chắn chắn ...." trợ lý Lãnh gật đầu một cái, "Theo cảnh sát điều tra, bên cạnh xác của kẻ tình nghi có một thùng xăng đổ, chuyên gia ở hiện trường tiến hành lấy mẫu,
nghi phạm chắc là xách thùng xăng đổ từ lầu bốn xuống đến lầu hai, sau
đó ở lầu hai châm lửa, chắc hẳn người kia ý đồ muốn để lửa chỉ cháy lên
phía trên, lúc đang xuống cầu thang có thể vấp ngã, thùng xăng bị đổ,
chảy đầy trên cầu thang, lửa liền theo lầu hai cháy xuống, người kia
hoảng hốt chạy bừa, trên người cũng bị dính xăng, nên cứ vậy mà chết
trong trận hỏa hoạn này.... ......"
"Chết cháy rồi! Tôi mong rằng người kia còn sống, tôi cũng không muốn Thiếu Khuynh bị thương!" Hai
tay Liên Hoa che mặt, giọng của cô khản đặc hỏi, "Cảnh sát tra được
chưa, người kia là ai vậy, là ai muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết......"
"Báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa có, nhưng ....." trợ lý Lãnh dừng một
chút, khó khăn nói tiếp, "Nhưng nghi phạm là một phụ nữ, cô ta đang có
thai."
"Hả?" Liên Hoa cảm thấy lửa giận vô biên từ trong lồng
ngực xông thẳng đến đại não, trong nháy mắt, cô nối tất cả đầu mối vào
với nhau, "Ôn Như Cảnh, nhất định là Ôn Như Cảnh!"
Thì ra là như vậy, như vậy tất cả mọi chuyện đã có thể tìm được nguyên nhân, cũng hợp tình hợp lý!
Ôn Như Cảnh ở trong biệt thự năm năm, cô ta nhất định biết một số cách
không bình thường để vào được biệt thự, cho dù cửa sổ khóa chặt, cô ta
muốn vào cũng dễ như trở bàn tay. . . . . .
Ôn Như Cảnh lẻn vào
biệt thự phóng hỏa cũng có lý do, có lẽ là người nào đó đã nói cho cô ta biết, bây giờ tòa biệt thự này đã được tòa xử cho Liên Hoa, Ôn Như Cảnh vì ảnh khiêu dâm đã không còn thể diện, dứt khoát đập nồi dìm thuyền,
dùng một mồi lửa hủy đi tòa biệt thự cho xong!
"Ôn Như Cảnh, sao
cô lại chết dễ dàng như vậy!" Liên Hoa nghiến răng ken két, sao Ôn Như
Cảnh lại bị chết cháy, người như vậy cho dù chết một trăm lần, cũng
không so được với Thiếu Khuynh bình an mạnh khỏe!
Kéo trợ lý
Lãnh, giọng Liên Hoa vô cùng âm trầm: "Kẻ phóng hỏa đó chắc chắn là Ôn
Như Cảnh, nếu cảnh sát muốn xác minh có đúng hay không, ông để bọn họ
đến bệnh viện tâm thần Lam Sơn, so sánh DNA của người chết với Ôn Ngữ,
tôi muốn biết, đến cùng có đúng là Ôn Như Cảnh đã tạo ra tất cả chuyện
này hay không!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT