Liên Hoa vuốt ve tập
tài liệu chuyển nhượng cổ phần, vẻ mặt phức tạp, cô nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, đây là Liên thị mà ông ngoại để lại cho mẹ, sau năm năm nó bị
người khác cướp đi, bây giờ cũng đã trở về trong tay mẹ, cuối cùng nó
không còn là Ôn thị nữa, có thể đổi lại thành tên trước kia rồi. . . . . ."
Vụ kiện bồi thường của Ôn thị không được thuận lợi như tưởng
tượng. Bởi Ôn thị không thể trả nổi khoản tiền phạt như toà đã phán, cho nên toà án đã lấy tất cả số cổ phần và tài sản của hai người đại diện
pháp lý của Ôn thị là Ôn Như Cảnh và Ôn Ngữ để gán nợ. Lúc nãy cô đã
hoàn tất mọi thủ tục, chuyển nhượng hết toàn bộ số cổ phần của mẹ con Ôn thị sang tên của mình.
Trong lòng Liên Hoa tràn đầy vui mừng và
kích động, bây giờ cô có toàn bộ quyền sở hữu của Liên thị, cuối cùng sự cố gắng của cô cũng thành công, cô đã lấy lại được những thứ mình bị
cướp đi, trả lại cho mẹ con Ôn thị báo ứng gấp trăm ngàn lần.
Ba, nếu ba trên trời có linh thiêng thì có thể yên nghỉ rồi, con đã lấy lại được tâm huyết của ba, sẽ không bao giờ để bất cứ ai tổn hại đến nữa,
xin ba hãy yên tâm, con sẽ kinh doanh Liên thị càng phát triển hơn nữa,
để lý tưởng của ba sẽ mãi được truyền nối. . . . . .
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt của Liên Hoa.
Chờ đợi quá lâu, bây giờ nguyện vọng đã thành sự thật, thế nhưng cứ như
đang mơ vậy, thật sự cô đã làm được rồi. Năm năm! Cuối cùng cô cũng lấy
lại được tất cả, cũng đã trả thù thành công!
"Mẹ, mẹ đừng khóc. . . . . . Đây là chuyện tốt, nhất định ông ngoại sẽ vui mừng đấy!" Tiểu
Bạch hiểu chuyện lau nước mắt giúp Liên Hoa, cậu muốn dời sự chú ý của
Liên Hoa, nên hỏi: "Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"
"Bây giờ
chúng ta sẽ về nhà, trở về. . . . . . Trở về ngôi nhà mà mẹ đã xa cách
năm năm. . . . . ." Tay Liên Hoa khẽ run, ôm lấy Tiểu Bạch, cô khẽ thỏ
thẻ bên tai con trai cưng.
"Liên Hoa, chúng ta cùng về nhà thôi. Anh và Tiểu Bạch sẽ đi với em, chúng ta cùng nhau trở về nhà của em."
Triển Thiểu Khuynh nhìn dáng vẻ bây giờ của Liên, đau lòng ôm cả Liên
Hoa và Tiểu Bạch vào lồng ngực, truyền toàn bộ hơi ấm cho người phụ nữ
và con trai của mình.
Anh biết những năm gần đây cô đã phải chịu
nhục chịu khổ đến nhường nào, chuyện của năm năm trước vẫn luôn là cái
gai nhọn ghim chặt trong lòng cô. Mỗi ngày trong khoảng thời gian này,
càng lúc cô càng hận mẹ con Ôn thị đến thấu xương. Cô đã đợi quá lâu
rồi, giờ đây, cuối cùng cô cũng lấy lại được mọi thứ, trả thù được những người phản bội cô, anh vui mừng cho cô, nhưng cũng đau lòng cho cô.
Cho dù vết thương phản bội đã lành hẳn, nhưng vẫn sẽ để lại sẹo. Trong cả
cuộc đời của Liên Hoa, cô vẫn sẽ luôn nhớ đến chuyện đau khổ đó, mãi
không thể quên. . . . . .
Triển Thiếu Khuynh thở dài, âm thầm lập lời thề, chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, anh không thể nào
ngăn chặn những tổn thương đó không xảy ra. Nhưng từ bây giờ trở đi, đã
có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con cô gặp phải bất cứ sóng to gió lớn gì nữa!
Bất kỳ sự đau khổ nào mà Liên Hoa đã trải qua sẽ không bao giờ tái diễn nữa, anh sẽ bảo vệ Liên Hoa và Tiểu Bạch, trở thành một bức tường kiên cố bảo vệ cho hai người, bất cứ ai cũng đừng
hòng tổn thương được người nhà của anh, trừ phi anh chết!
Xe lao nhanh trên đường, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự tuyệt đẹp.
Liên Hoa không chờ được nữa, nhanh chóng xuống xe, đứng trước cửa, cô ngây
ngốc ngắm nhìn toà kiến trúc bên trong cánh cửa sắt, đúng vậy, chính là ở đây, đây là nơi chứng kiến cô lớn lên, là nó – Căn nhà chất chứa đầy kỉ niệm mà cô đã bị cướp đi suốt năm năm . . . . . .
Năm năm rồi,
cô chưa từng quay lại đây, cho dù đã trở về thành phố K từ mấy tháng
trước, nhưng trước khi cô lấy lại quyền sở hữu nơi này một cách danh
chính ngôn thuận thì cô vẫn không dám đến thăm.
Cô sợ mình tức
cảnh sinh tình, thấy kẻ thù xuất hiện trước mắt mình, cô sẽ hận đến mức
xông lên bóp chết mẹ con nhà họ Ôn, cũng hận mình tại sao năm đó lại quá yếu đuối, ngay cả nhà của mình mà cũng bị cướp đi. . . . . .
"Mẹ, chúng ta về nhà thôi!" Tiểu Bạch ra hiệu với Triển Thiếu Khuynh, tiến
lên kéo kéo tay Liên Hoa: "Mẹ kể con nghe những chuyện lúc trước ở đây
nhé, còn cả những chuyện thú vị của ông ngoại và bà ngoại nữa nha ~"
"Tiểu Bạch, được, chúng ta vào thôi. . . . . ." Liên Hoa lau nước mắt, cô nên vui mừng mới đúng, hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không được khóc nữa!
Triển Thiếu Khuynh lấy chìa khóa mở cửa ra, anh hơi cúi người làm một tư thế
mời, tay kia nắm tay Tiểu Bạch, mời hai người cùng vào trong.
Liên Hoa khẽ cười, cũng bắt chước anh khẽ nhún người đáp lại, nâng bước đi qua cửa lớn vào trong.
Biệt thự nhà họ Liên, là nơi cô có nhiều kỷ niệm với ba mẹ nhất, năm năm
trước cô vô ý làm mất báu vật, bây giờ mất rồi lại được, đây là báu vật
vô giá cất chứa toàn bộ thời thơ ấu của cô, nhất định cô sẽ bảo vệ nó
thật tốt.
Cả căn biệt thự và Liên thị, đều là báu vật mà cô thề phải dùng cả đời để bảo vệ. . . . . .
Vừa vào cửa chính biệt thự, Liên Hoa nhìn từng cái cây ngọn cỏ trước mắt,
nhoẻn miệng cười, thật giống, nơi này của bây giờ và năm năm trước không khác nhau mấy!
Cây cối cao lớn tươi tốt, dây leo xinh đẹp quấn
quanh, vườn hoa này, khu rừng nhỏ này, năm năm nay vẫn lẳng lặng ở
nguyên ở đây, chờ đợi cô quay về!
Cô dịu dàng vuốt ve một gốc cây to lâu năm và một vài vật trang trí trong vườn, không ngừng nói với
Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, lúc tám tuổi mẹ đã khắc tên của mẹ lên thân cây
này đấy, vừa chớp mắt đã qua hai mươi năm rồi, bây giờ nó đã cao lớn như thế rồi! Có thể bây giờ ở trên nhánh cây rất cao kia, vẫn còn những chữ đó đó. . . . . ."
"Ở giữa hai cái cây này từng có một bàn đu
dây, năm đó ba của mẹ đứng ở phía sau đẩy mẹ, mẹ có thể ngồi lên bàn đu
dây, đu lên thật cao thật cao, mẹ của mẹ ngồi bên cạnh pha trà, chúng ta đều rất vui vẻ. . . . ."
"Còn con đường lát đá này nữa, ha ha,
nó từng là một con kênh nhỏ, lúc mẹ còn nhỏ đã bị ngã xuống đó không
biết bao nhiêu lần, sau đó ba của mẹ mới lấp nó lại, để mẹ không bị ngã
nữa. . . . . ."
. . . . . .
Liên Hoa dẫn Tiểu Bạch và
Triển Thiếu Khuynh đi quanh sân tham quan, cũng kể lại tất cả những hồi
ức tốt đẹp lúc còn nhỏ của mình cho hai người nghe, cho đến khi đi hết
một vòng quanh sân, Liên Hoa vẫn lưu luyến tiếp tục ngắm nhìn hoa cỏ.
"Liên Hoa, chúng ta vào trong xem nhé, không biết chừng sẽ có điều gì bất ngờ đấy?" Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa, nhắc nhở cô vào trong nhà xem
thử.
"Vui mừng ư? Em sợ sẽ có kinh hãi. . . . . ." Liên Hoa nhẹ
nhàng nói, có cảm giác sợ hãi không dám bước vào như người xa quê lâu
ngày về lại.
Dĩ nhiên nơi cô muốn đến nhất chính là căn phòng mà ba mẹ cô từng ở, nhưng nơi này bị mẹ con họ Ôn chiếm lấy năm năm, cô
biết rất rõ thẩm mỹ của hai người đó, bọn họ thích những thứ xa hoa đắt
đỏ, ánh mắt không hề có chút gì gọi là mỹ cảm nghệ thuật. Năm đó, ba cô
từng rất chăm chút cho việc thiết kế trang trí cho căn biệt thự, sợ là
những chi tiết tinh xảo phong nhã kia đã bị bọn họ hoàn toàn thay đổi
hết rồi. . . . . .
Cô sợ sau khi vào nhà sẽ nhìn thấy đống đồ
trang trí xa hoa chói loá, được trang hoàng y hệt như những nhà giàu mới nổi, sẽ làm biến chất toà nhà mà cha cô tự mình dày công thiết kế.
"Vào xem thì biết ngay thôi?" Triển Thiếu Khuynh cầm tay cô, nói: "Đây là
nhà của em, sao phải sợ chứ? Cho dù sợ, em cũng rất muốn xem mà, có anh ở đây, yên tâm."
Chậm rãi đẩy cửa phòng ra, Liên Hoa thấp thỏm nhẹ nhàng bước vào, trong lòng cô kích động không thôi.
Cô không ngừng an ủi mình, mặc kệ bên trong như thế nào, lát nữa cũng
không được tức giận, từ giờ về sau đây chính là nhà của cô, cô có thể từ từ sắp xếp lại thành y như lúc trước, từ từ làm biến mất hết mọi dấu
vết của mẹ con nhà họ Ôn . . . . . .
"A?!"
Nhưng khi Liên Hoa nhìn thấy toàn bộ bày trí bên trong nhà, vẫn phải kinh ngạc kêu lên.
Sao có thể, sao có thể được?! Sao nơi này lại như vậy, không thể nào?!
"Sao vậy, sao vậy ạ?" Tiểu Bạch bị dọa phát hoảng, nhìn chung quanh, nhưng
không biết vì sao mẹ lại kêu lên. "Mẹ, nơi này rất đẹp mà? Thiết kế
trong phòng này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mẹ, có gì không đúng
sao ạ?"
"Không, không có chỗ nào là không đúng cả ——" Liên Hoa
ngơ ngác nhìn tất cả thiết kế bên trong nhà: "Đây. . . . . . Hình dáng ở đây bây giờ gần như giống hệt với trước kia, nhưng không thể nào, Ôn
Như Cảnh không thể không bày trí lại toàn bộ căn nhà này được, năm năm,
họ đã ở đây suốt năm năm, sao có thể để duy trì được dáng vẻ của trước
kia được chứ!"
Triển Thiếu Khuynh khẽ cười: "Ngạc nhiên không?
Sau khi tòa án tuyên bố phán quyết, khi có được chìa khóa nơi này, anh
đã cố khôi phục căn biệt thự giống với dáng vẻ trước kia. May mà phần
lớn các vật trang trí vẫn còn, thiết kế của nơi này cũng theo kiểu phong cách kinh điển của thành phố K năm đó, nên có không ít tài liệu để tham khảo, anh đã tìm rất nhiều tài liệu và hình ảnh về biệt thự nhà họ
Liên, dựa theo đó mà trang hoàng lại một ít. Nhưng mà, thiết kế của bác
trai là độc nhất vô nhị, có một vài chi tiết rất khó để tìm ra được
nguyên trạng, anh chỉ có thể cố thay thế cho gần giống nhất mà thôi, có
lẽ chỉ có thể xem là đạo nhái lại, còn một vài nơi chỉ có thể đợi em đến để hoàn thiện mới được.”
"Không, nơi này giống như đúc với ký ức của em, cám ơn anh, đây chính là nhà của em, đúng vậy, nó có dáng vẻ
như thế này——" Liên Hoa vuốt ve tấm gương khắc hoa tinh xảo trên tường,
cười như sắp khóc: "Dường như khoảng thời gian năm năm bị đóng băng lại
vậy, nơi này vẫn mang dáng vẻ của trước kia, chưa từng thay đổi. . . . . ."
Cô chạy đến vuốt ve từng nơi, hồi tưởng lại, quả nhiên, phần
lớn những món đồ ở đây đều là lưu lại từ năm năm trước, có thể khiến cô
nhớ lại, có thể khiến cô xúc động thật lâu.
Tiểu Bạch ngẩng đầu
nhìn ba mình với đầy vẻ kính nể, nói: "Chu đáo quá, ba à, tâm tư của ba
đúng là tinh tế! Ba tốt với mẹ thật đó!" Ít nhất thì những người đàn ông từng theo đuổi mẹ trước đây đều không có kiên nhẫn và hành động như
vậy, không nghi ngờ gì nữa, ba mình thắng chắc rồi!
"Tiểu Bạch,
khi con thật lòng yêu một người thì sẽ biết cô ấy thích gì, cô ấy muốn
gì, và sẽ cố gắng làm tốt tất cả cho cô ấy." Triển Thiếu Khuynh nhẹ
nhàng nói: "Bởi vì ba rất yêu Liên Hoa và con, nên bằng lòng dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho hai người, cũng không là gì cả. . . . . ."
". . . . . ." Tiểu Bạch chợt đỏ mặt, đây là lần đầu tiên có một người đàn
ông nghiêm túc nói thương mình như vậy, ba ruột của mình nói thương
mình, cậu cũng có ba mẹ thương yêu, là đứa trẻ hạnh phúc nhất. . . . . .
"Dạ, con biết rồi ——" Tiểu Bạch ngượng ngùng nghe những lời sến súa của ba,
sau đó xấu hổ chạy xa, đi với mẹ đến thăm căn phòng mà ông ngoại từng ở.
Triển Thiếu Khuynh nhoẻn miệng cười, cơ thể của anh không thể nào đuổi theo
hai mẹ con đang nóng lòng kia được, bảo trợ lý mang xe lăn của anh đến,
ngồi lên đó, từ từ thưởng thức toàn bộ căn biệt thự mà cha Liên Hoa
thiết kế.
Anh dựa vào những câu chuyện ngắn mà Liên Hoa đã kể để
phác hoạ lại cuộc sống lúc nhỏ của cô, tưởng tượng thấy cô trong khoảng
thời gian không buồn không lo đó, nụ cười luôn nở trên môi.
Mãi
cho đến 6 giờ chiều, Liên Hoa vẫn còn mải mê xem xét những căn phòng
dưới tầng trệt, Triển Thiếu Khuynh không thể không nhắc nhở cô: "Liên
Hoa, đến giờ ăn cơm tối rồi, chúng ta về nhé?"
"Em muốn ở lại đây ——" Liên Hoa chợt nhìn chằm chằm vào chiếc bình hoa phía trước, trên đó có một bức tranh do chính tay ba cô vẽ, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn đẹp như vậy, khiến cô vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc. . . . . .
Cô kiên định nói: "Thiếu Khuynh, anh dẫn Tiểu Bạch về đi, em nhất định
phải ở lại đây! Mỗi một món đồ, mỗi một ngóc ngách đều là hồi ức của em, cuối cùng em cũng tìm lại được rồi, em muốn nhìn ngắm kỹ hơn nữa. . . . . . Khắp nơi đây đều có bóng dáng của ba và mẹ, em muốn ở lại đây nhớ
về bọn họ, có lẽ, bọn họ cũng sẽ về đây thăm em. . . . . ."
Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu, nói: "Vậy anh và con sẽ cùng ở đây với em!"
Trợ lý vội vàng đi mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, chăn nệm và bữa tối, sau
khi mọi người ăn bữa tối xong, cùng im lặng ngồi trong phòng khách, ai
nấy đều tự trầm mặc không nói lời nào.
Triển Thiếu Khuynh nhìn
Liên Hoa đang đắm chìm vào hồi ức, sau đó quay sang nhìn hai người trợ
lý ở phía đối diện, anh chợt nhớ đến một chuyện, vì để xoá bỏ hoàn toàn
dấu vết của người nhà họ Ôn, nên anh đã bảo ném tất cả giường tủ đồ đạc
trong mấy căn phòng trong biệt thự đi hết. Bây giờ trong mỗi phòng đều
không có giường, nhiều người ở lại thì không thuận tiện lắm.
Anh nhẹ nhàng nói với trợ lý: "Các cậu về đi, ở đây không có đủ phòng có
giường nệm, các cậu cũng không cần ở lại đây chờ chúng tôi đâu. Tôi,
Liên Hoa và Tiểu Bạch sẽ ở lại đây một đêm, không cần lo lắng.”
Hai người trợ lý nghe lời rời đi, để lại không gian riêng tư cho ba người.
Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch và Liên Hoa lại đi quanh nhìn ngắm căn biệt thự thêm một vòng, rất nhanh đã đến giờ đi ngủ, Triển Thiếu Khuynh chỉ sắp
xếp đầy đủ vật dụng trong một căn phòng hướng về phía Nam rộng rãi, có
tầm nhìn đẹp nhất ở trên tầng ba để làm chỗ ngủ cho Liên Hoa và Tiểu
Bạch, còn mình thì đến căn phòng sát vách bên cạnh, chỉ đặt một chiếc
giường nhỏ để ngủ tạm qua đêm.
Triển Thiếu Khuynh đang chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Triển Thiếu Khuynh mở cửa phòng, kinh ngạc nhìn người đang đứng bên ngoài:
"Tiểu Bạch, sao con còn chưa ngủ?" Anh nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi,
Tiểu Bạch nên ngủ từ sớm rồi mới phải chứ?
"Ba, mẹ vẫn chưa ngủ. . . . . ." Tiểu Bạch nhướng mày, nhìn Triển Thiếu Khuynh với vẻ lo lắng:
"Mẹ chạy ra khỏi phòng, con đi theo nhìn thử thì thấy mẹ vào một căn
phòng lớn trên tầng bốn, mẹ cứ ở trong đó khóc suốt. . . . . . Ba, làm
sao đây, con không dám vào đó quấy rầy, nhưng mẹ khóc suốt thì làm gì
bây giờ. . . . . ."
"Cái gì?!" Triển Thiếu Khuynh sốt ruột, nói:
"Không phải cô ấy đã nói sẽ không đau lòng sao? Sao lại vậy chứ, cô ấy
mới chỉ khoẻ lên chút thôi, nếu cứ khóc mãi như thế sẽ rất tổn hại sức
khoẻ. Tiểu Bạch ngoan, ba sẽ đến đó khuyên mẹ con!" Anh vội vàng muốn
xông ra, lo lắng tự nhủ: "Liên Hoa thật quá hồ đồ mà, mình phải khuyên
thế nào thì cô ấy mới chịu đi ngủ đây. . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT