Liên Hoa khe khẽ mở cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy trong nhà ngoài Tiểu
Bạch ra, còn có một người đàn ông xa lạ, cô dịu dàng hỏi con trai: "Tiểu Bạch, đây là bạn của con à?”
Xoay người nhìn chàng trai trẻ
tuổi kia, Liên Hoa chỉ nhìn lướt qua, nhận thấy ánh mắt cậu ta nhìn tiểu Bạch, thì mới xác định cậu ta là một người vô hại. Cô đổi sang tiếng
Anh, mỉm cười hỏi J: "Xin chào, cậu đặc biệt đến tìm Tiểu Bạch à? Nhà
cậu ở đâu, quen biết Tiểu Bạch từ khi nào?”
". . . . . ." J ngẩn người nhìn Liên Hoa, tai của anh đã hoàn toàn không nghe lọt được âm
thanh gì nữa, trái tim như bị một mũi tên từ đâu tới bắn phập vào, đó là mũi tên tình yêu của thần Cupid. Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của
anh thu bé lại vừa bằng một cô gái. Đây chính là siêu cấp mỹ nữ trong
truyền thuyết!! Vừa xinh đẹp dịu dàng như nước lại vừa mạnh mẽ cá tính
như lửa, vừa gợi cảm mê người lại vừa đơn thuần trong sáng, chắc chắn
đây đúng là cực phẩm nhân gian hiếm có khó tìm không sai!
"J?
J!" Tiểu Bạch kéo kéo tay áo J, cậu muốn giới thiệu J với mẹ, nhưng J
như biến thành tượng đá, dù cậu có quơ quơ tay trước mặt anh thế nào thì cũng không phản ứng, Tiểu Bạch sốt ruột không thôi, kề tai anh hét lớn: "Này, J, anh làm sao vậy!"
"Hơ. . . . . . Anh trúng tiếng sét ái tình rồi. . . . . ." Mắt J phiếm hồng toả sáng giống như đang ngâm thơ, trong lòng thầm sùng bái bóng hình xinh đẹp của Liên Hoa, thì ra ngoài
những em gái trong thế giới ảo kia, mỹ nữ ở đời thực cũng có thể khiến
tim anh đập loạn xạ như vậy!
"Bốp!" Tiểu Bạch giận dỗi nhặt quả
bóng trong đống đồ chơi lên, ném thẳng về phía đầu J, cậu lắc lắc J, la
to: “Đây là mẹ em, là người phụ nữ của em, anh còn dám nhìn mẹ em như
thế nữa, em khâu mắt anh lại bây giờ! Mẹ em không phải đám em gái trong
thế giới ảo kia của anh đâu, còn dám nói yêu, yêu cái đầu anh á, chẳng
lẽ mỗi ngày anh đều trúng tiếng sét ái tình hả! Không được có bất cứ ý
nghĩ đen tối nào với mẹ em, nếu không em block hết toàn bộ tài khoản của anh cho xem.”
"Khụ khụ —— Oẹ ——" J bị Tiểu Bạch mạnh bạo lắc tới lắc lui, thấy chóng mặt buồn nôn muốn chết, anh nhanh chân thoát khỏi
Tiểu Bạch đang muốn liều mạng với mình, trốn sang một bên tị nạn, lúc
này mới kịp nhớ tới những lời Tiểu Bạch nói lúc nãy là ý gì. “Cô ấy, cô
ấy là mẹ của . . .”
J nhìn Tiểu Bạch đang nổi cáu đằng kia, lại
quay sang nhìn mỹ nữ đang nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười bên cạnh, lập tức
luống cuống tay chân. Mình, mình trúng tiếng sét của mẹ lão đại rồi. . . . .
Mẹ của lão đại?!
Trong đầu J chợt lóe lên điều gì đó, đừng nói nguyên nhân anh khiến lão đại tức giận là vì chuyện lão đại
từng kể khổ với anh, nói lúc mình đang xem những thứ không hay ho thì bị mẹ bắt được đấy nhé. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bị mỹ nữ trước mắt này bắt
được à?
Những hình ảnh và video kia đều do anh cung cấp, có lẽ nào. . . . . .
Trời ạ! J khổ sở che mặt, rốt cuộc cậu đã gây ra họa gì đây, chỉ vì đoán sai tuổi của Tiểu Bạch mà anh đã dụ dỗ trẻ em chưa đến tuổi thành niên xem
mấy thứ không lành mạnh kia. . . . . . Hơn nữa trong lúc lén xem còn bị
mẹ bắt ngay tại trận, mỹ nữ không giết chết cậu mới là lạ đó!
"Tiểu Bạch, rốt cuộc vị tiên sinh này là ai?" Liên Hoa thấy gương mặt cậu
thanh niên kia mới đầu thì ửng đỏ, sau đó lại chuyển thành trắng bệch,
tay run run che mặt, dáng vẻ như đang mang tội lỗi đầy trời, cô không
khỏi tò mò, anh bị sao vậy nhỉ? Biết được cô là mẹ của Tiểu Bạch bất ngờ đến thế ư?
"Mẹ, anh ấy là J mà con hay nhắc đó. . . . . ." Cho
dù còn đang bực mình vẻ mê gái lúc nãy của J, Tiểu Bạch cũng không thể
không giới thiệu anh với mẹ mình: "Anh ấy tới thành phố K thăm con, nên
con mới mời anh ấy vào nhà.”
"J? Chính là J đó đó ư?" Liên Hoa
sững sờ, không ngờ cậu thanh niên trước mắt mình lại chính là hacker J
siêu giỏi mà Tiểu Bạch hay nhắc, anh là người giúp cô tìm được những tài liệu chứng cứ đồi truỵ của Ôn Như Cảnh đó ư!
Thì ra J lại trẻ
như thế, cũng chỉ hai mươi tuổi là cùng, vóc người và gương mặt đều đúng chuẩn của thanh niên Mĩ, đứng giữa đám người cũng khó mà phát hiện được anh. Nếu không được giới thiệu, còn lâu cô mới đoán ra, anh vậy mà lại
có năng lực long trời lỡ đất trên mạng internet!
"Xin chào, cậu
tên J đúng không? Tôi là mami của Tiểu Bạch – Lotus, lần đầu tiên gặp
mặt, nếu như Tiểu Bạch có gì sai sót, mong cậu bỏ qua cho.” Liên Hoa
mang theo ba phần cảm kích bảy phần vui vẻ, nói: "Những chứng cứ mà mấy
ngày trước cậu gửi cho Tiểu Bạch rất có ích, tôi còn chưa kịp nói lời
cám ơn cậu, cậu đã giúp tôi giải quyết một chuyện phiền phức rất lớn,
vất vả cho cậu rồi.”
"Hơ. . . . . . Việc đó ——" J cứng họng, mỹ
nữ tên Lotus này tự dưng lại nhắc tới mấy thứ không lành mạnh mà cậu gửi mấy ngày trước làm gì, trong tình huống này, cậu nên đáp thế nào cho
phải đây?
Nghe đồn, người Trung Quốc rất thích nói những lời đầy ẩn ý, chẳng lẽ bên ngoài cô nói cám ơn, nhưng thực tế bên trong lại
đang châm chọc cậu? Có phải ý cô là muốn trách cậu vô cớ gửi những thứ
linh tinh bậy bạ cho con trai còn chưa thành niên của mình, muốn khiến
anh nơm nớp lo sợ, muốn anh phải chủ động xin lỗi hay không. . . . . .
"Tôi có thể gọi cô là Lotus không?” J thận trọng hỏi, sau khi thấy Liên Hoa
gật đầu đồng ý, anh mới lắp ba lắp bắp nói: "Là tôi không đúng, không
hỏi rõ tuổi của Tiểu Bạch mà đã gửi những thứ đó tới —— Ừm, nếu như có
ảnh hưởng gì, tôi xin gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. . . . . ." Nếu
Lotus muốn anh xin lỗi đàng hoàng, thì anh cũng chỉ có thể giao nộp hết
số tiền đã gửi ở chỗ Tiểu Bạch luôn.
"Ha ha." Liên Hoa khẽ cười, J cũng là người hiểu chuyện đấy chứ, biết chủ động nhận sai, cô đoán
lúc ấy chắc J cũng không biết Tiểu Bạch chỉ là một cậu nhóc, may mà Tiểu Bạch vẫn chưa kịp xem những thứ cấm trẻ em kia, cô cũng là người biết
lý lẽ, bỏ qua cho cậu J xớn xác vô ý này vậy.
Liên Hoa khoát tay, nói: "J, những chứng cứ mà cậu gửi tới đúng là không thích hợp để Tiểu
Bạch xem, đây là do cậu sơ ý không hỏi rõ, nhưng may mà Tiểu Bạch đã bị
tôi ngăn lại, vẫn chưa nhìn thấy gì cả, cậu không cần phải áy náy trong
lòng. Tôi vẫn luôn muốn cám ơn cậu, cám ơn cậu đã giúp tôi tìm được
những chứng cứ này.”
"Vẫn chưa thấy gì cả?!" J lập tức nhìn sang Tiểu Bạch, ánh mắt như xẹt tia lửa điện, lúc ấy không phải Tiểu Bạch
khóc lóc kể lể là đang trong quá trình xem thì bị bắt tại trận ư? Anh bị Tiểu Bạch lừa rồi!
Tiểu Bạch bị ánh mắt hung hăng của J nhìn
thẳng vào, vội vàng chạy đến bên cạnh Liên Hoa, vội vàng kéo tay Liên
Hoa lấy lòng: "Mẹ, J mới vừa từ Mĩ bay tới tìm con, ở thành phố K cũng
không có bạn bè quen biết để ở nhờ, mẹ có thể sắp xếp một phòng cho anh
ấy ở lại không? Chúng con còn rất nhiều lời muốn nói với nhau nữa.”
"Không —— không cần. . . . . ." J có biết một ít văn hoá Trung Quốc, phải biết nhã nhặn khiêm tốn, mặc dù rất muốn ở lại căn biệt thự xa hoa này,
nhưng anh phải cố kiềm chế trước mặt mỹ nữ mới được. "Tôi có chỗ ở, thật sự không cần đâu ——"
Liên Hoa nhận thấy J vẫn đang phân vân,
nhanh chóng quyết định luôn, nói: "Cậu mới từ Mĩ đến, nếu đã đến rồi thì ở lại nhà họ Triển đi! Tôi sẽ nhờ quản gia sắp xếp cho cậu một phòng,
Ừm. . . . . . Tiểu Bạch, con thấy căn phòng phía nam trên tầng năm thế
nào? Phong cảnh ở đó rất đẹp, vào ở sẽ rất thoải mái, căn phòng bên cạnh có để một vài máy móc phục vụ dự bị, J nhất định sẽ thích. Bây giờ cậu
đi tắm rồi dùng cơm trước đã, chờ khi nào thu dọn phòng xong thì hãy
vào. Nếu như muốn thảo luận gì đó với Tiểu Bạch, thì cũng phải chờ sau
khi cậu nghỉ ngơi thích ứng với việc lệch múi giờ rồi nói tiếp nhé!”
Hiện giờ Liên Hoa nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân, tất cả mọi việc
trong nhà họ Triển đều do cô làm chủ, Triển Thiếu Khuynh đã cho cô quyền quyết định cao nhất, quản gia và người giúp việc trong nhà cũng xem cô
như thiếu phu nhân, bọn họ đều nghe theo lời cô phân phó, không dám trái lời. Nhưng đến giờ phút này, cô còn chưa nhận ra được.
"Oa, căn
phòng kia đúng là rất tuyệt, cám ơn mẹ!" Tiểu Bạch nhảy lên, cậu đã sắp
xếp nơi ăn chốn ở chu đáo cho J rồi, đây có thể xem như sự đền bù nho
nhỏ cho sự làm quá lên mấy ngày trước được rồi chứ? Tiểu Bạch hưng phấn
kéo tay J, nói: "J, anh ở lại đây đi, nhà em có rất nhiều thứ thú vị đó! Bây giờ em dẫn anh đi tắm, chờ sau khi tắm xong, chắc căn phòng cũng
được thu dọn ổn thoả, anh có thể trở về phòng ngủ rồi!"
Lòng J ấm áp, đây là lần đầu tiên có người chu đáo với anh như vậy, mọi thứ đều
sắp xếp ổn thoả, lại lo nghĩ cho anh như thế. . . . . .
Từ nhỏ
anh đã là cô nhi không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, hiểu chuyện
từ rất sớm, chưa có một ai dạy bảo quan tâm anh, tuy rằng khi mười bốn
tuổi anh bắt đầu bộc lộ tài năng thiên phú về máy tính, sau đó dựa vào
việc làm hacker, lập trình những phần mềm để kiếm tiền, nhưng anh không
biết cách quản lý tiền bạc, tiêu tiền còn nhanh hơn kiếm tiền, cuộc sống sinh hoạt cũng không dư dả gì.
Cho đến khi gặp được Tiểu Bạch,
Tiểu Bạch chủ động giúp anh quản lý và đầu tư tài sản, bấy giờ mới giảm
được việc thu không đủ chi, mà bây giờ, cô gái tên Lotus chưa từng gặp
mặt này lại càng thân thiện với anh, chăm sóc anh hết sức chu đáo, giúp
anh sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy. . . . . .
Cô là mẹ của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại là lão đại của anh. Ừm, anh quyết định rồi, anh sẽ kính
yêu mẹ của Tiểu Bạch như mẹ của mình vậy!
Nếu như Liên Hoa biết
được mình làm như vậy đã khiến J có quyết định này, nhất định cô sẽ
không ngần ngại mà bóp chết J luôn! Hai người bọn họ chỉ cách nhau
khoảng sáu bảy tuổi, sao đột nhiên lại nhảy vọt lên thành mẹ của anh
rồi?!
Đáng tiếc, không có bất kì ai biết suy nghĩ này của J, anh cảm động không ngừng bày tỏ sự biết ơn với Liên Hoa, Tiểu Bạch ở bên
cạnh không chờ được nữa, mới cứng rắn lôi anh đến phòng tắm.
Sau
khi J tắm xong, ngồi trước một bàn bày toàn món ăn Trung Quốc với đầy đủ sắc hương vị, ngon đến quên cả trời đất, thật muốn nhai nuốt đầu lưỡi
mình xuống luôn, ăn đến khi bụng no căng, J vẫn không nỡ buông muỗng đũa xuống, lưu luyến nhìn đồ ăn còn thừa trên bàn, sau này cậu được ở lại
đây, được ăn những món ngon như hôm nay, chắc là mỗi ngày đều được ăn
ngon như vậy mà, đúng không?
Cho dù là đang ngủ, J cũng có thể ngay
lập tức bật dậy gắp đồ ăn, há to mồm cắn một viên thịt trắng trắng tròn
tròn rất hấp dẫn mà cậu đã thèm từ lâu, ừm, thật là ngon, nhưng mà, sao
lại mặn vậy nhỉ. . . . . .
"A! Phì phì!" J chợt tỉnh từ trong cơn mơ, cậu nhanh chóng phun thứ trong miệng ra, làm gì có thịt viên trắng
tròn thơm ngon nào, trong miệng cậu chỉ toàn là muối hột thôi!
"Ha ha ha ha!" Tiểu
Bạch cười lăn lộn trên giường, ha ha, cuối cùng cậu cũng trả đũa được J
rồi, ai bảo lần trước J cười cậu làm gì! Nhớ lại vẻ mặt khi J vừa nuốt
đống muối hột đó, Tiểu Bạch cười đến run cả người, không ngừng lại được, không được rồi, vẻ mặt đó, sao lại mắc cười thế chứ!
J u ám
ngồi dậy, mặt của cậu vì ăn phải đống muối mặn chát đó mà nhăn tít lại,
nhanh tay lẹ chân bưng chai nước đặt bên tủ đầu giường tu ừng ực.
Rốt cuộc cũng thấy đỡ hơn, J mới nhìn Tiểu Bạch vẫn còn ngồi trên giường ôm bụng cười to, nhất thời anh đã hiểu là ai bày trò, bổ nhào lên phía
trước quát: "Tiểu Bạch, là nhóc làm có phải không?! Tại sao nhóc bỏ muối vào miệng anh?! Nhóc dám phá ngang giấc mộng đẹp anh, anh đánh nát mông nhóc!”
"A a a! Anh dám!" Tiểu Bạch nhảy ra khỏi phạm vi công
kích của J, la lên: "Anh quên em là ai rồi sao? Em là lão đại của anh,
anh còn dám đánh em!"
"Anh không cần biết nhóc là ai, cho dù nhóc là thiên thượng lão quân, anh cũng phải đánh cho đến khi mông nở hoa
luôn!” J chân không nhào tới trước giường, thề phải bắt được Tiểu Bạch
đánh một trận cho hả giận.
Chân ngắn nhỏ Tiểu Bạch quẫy đạp tránh né, luôn miệng nhắc nhở J phải tỉnh táo: "Này, đây là nhà của em, anh
dám đánh em ở đây hả?! Em là chủ nhân ở đây, chỉ cần kêu một tiếng, tất
cả quản gia và người giúp việc bên ngoài sẽ xông vào, tốt nhất là anh
nên biết rõ hậu quả sau khi hành động!"
"Nhóc là chủ nhân của nơi này? Hừ, đây là nhà họ Triển, không phải nhóc có thù oán với công ty
nhà họ Triển sao, sao có thể là chủ nhân ở đây được? Nhóc còn dám lừa
anh à!” J hoàn toàn không tin, dù cũng thầm nghi tại sao quản gia của
nhà họ Triển lại nghe lời Tiểu Bạch và mẹ của Tiểu Bạch như vậy, nhưng
ngay sau đó đã bị lửa giận thay thế, nhất định anh phải trừng phạt tên
tiểu quỷ này mới được!
Đang lúc hai người đùa giỡn trong tiếng
thét chói tai, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, Triển Thiếu Khuynh chậm
rãi đi vào, cất giọng nói: "Tiểu Bạch, con ở đây quậy phá gì thế? Bây
giờ chỉ mới hai giờ chiều thôi, đừng quấy rầy J nghỉ ngơi, ba mẹ muốn ra ngoài, con có muốn đi cùng không?"
"Ba, con cũng muốn đi cùng, J muốn đánh con đó!" Tiểu Bạch chạy đến núp sau lưng Triển Thiếu Khuynh,
vừa tìm được chỗ tránh nạn, cậu lập tức vui vẻ hả hê, vẫn không quên làm mặt quỷ với J: "Hì hì, ba em tới rồi, xem anh đánh em thế nào được!”
Triển Thiếu Khuynh bật cười, kéo con trai từ phía sau ra, sau đó dùng tiếng
Anh lưu loát nói với J: “Cậu là J trong lời đồn đó sao? Xin chào, tôi là ba của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch quá nghịch ngợm, vừa nãy nếu nó làm gì
không phải, tôi thay nó xin lỗi cậu, cậu có thể xem nhà họ Triển như nhà mình thì tốt rồi, cần thứ gì cứ nói với quản gia, không cần khách khí.”
"E—— Er¬ic? Có phải anh là Eric – Tổng giám đốc công ty Triển
thị không?” J kinh ngạc nhìn Triển Thiếu Khuynh, ngơ ngác như chưa hoàn
hồn lại: "Tôi không nhìn lầm chứ? Er¬ic lại là ba của Tiểu Bạch?"
"Ừ, không ngờ cậu lại biết tên tiếng Anh của tôi, không sai, tôi là Er¬ic." Triển Thiếu Khuynh gật đầu, mỉm cười nói: "J, lần đầu gặp mặt, ngưỡng
mộ đại danh đã lâu."
"A a a! Tôi mới phải ngưỡng mộ đại danh của
anh đó, tôi biết rất rõ tất cả những tư liệu liên quan đến anh, cũng nắm rõ mọi sản phẩm của công ty anh. Lúc trước khi anh còn làm tổng giám
đốc của Triển thị, những sản phẩm công nghệ được anh phát triển đã khiến tôi phải bó tay hết cách, đúng là hoàn hảo tuyệt đối! Nhưng không hiểu
tại sao anh lại đột nhiên im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian dài,
thật may là anh đã quay lại thương trường, chuỗi sản phẩm mới “Điện gia
dụng cũng có tình cảm” do anh phát triển đã mang lại lợi ích rất lớn cho chúng tôi.” J hưng phấn nói mãi không ngừng: “Có tủ lạnh thông minh và
lò vi sóng, tôi không cần lo đến vấn đề nấu cơm nữa, còn nữa, nhờ có
chức năng tự thu lại của tivi mà tôi không còn bỏ lỡ các tập phim truyền hình nữa. . . .”
Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nghe cậu hacker
thiên tài này khen ngợi mình, tuy rằng ý tưởng của chuỗi sản phẩm “Điện
gia dụng” là do trong lúc anh tàn tật sáng chế ra, dành cho những người
cùng cảnh ngộ với mình, nhưng khi biết được nó cũng mang lại lợi ích cho người bình thường, trong lòng anh cũng dần dâng lên một cảm giác thỏa
mãn. Anh biến mất suốt năm năm, sau khi quay trở lại thương trường, lại
có người yêu thích sản phẩm của anh, quả nhiên, anh đã không thụt lùi.
Cơ mà . . . . . Người khen ngợi những điều này lại là J, anh cũng cần thảo luận một số việc khác với cậu hacker thiên tài này nữa.
"J, cảm ơn cậu đã khích lệ, nhưng mà, đừng nói những việc này là do Tiểu Bạch
nhờ cậu hack vào hệ thống Triển thị, tìm hiểu rõ ngọn ngành mới biết
được đấy nhé?” Triển Thiếu Khuynh như lơ đãng nhắc tới, nhíu mày nhìn J, hỏi.
"Á —— Chuyện này. . . . . . Haizzz ——"
J sững sờ,
cẩn thận suy nghĩ lại một lượt ý tứ trong lời nói của anh ta, sau khi
anh xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện xong, thật muốn chui vào trong chăn giả chết cho rồi!
Hoá ra là như vậy! Er¬ic là tổng giám đốc của
Triển thị, Tiểu Bạch là con trai của Eric, gần đây cậu vẫn bị Tiểu Bạch
bảo đối phó với Triển thị. . . . . . Nói cách khác, Tiểu Bạch đang muốn
đối kháng với ba mình, anh chỉ là bị kẹp giữa hai cha con mà thôi, oan
uổng quá mà!
Anh nghe lời Tiểu Bạch, đối phó với Triển thị, mới
đầu là vì khi đó anh đang thiếu tiền, cũng muốn tìm một chút thử thách,
nghe lão đại ra lệnh đối phó Triển thị - Công ty quốc tế mà anh cực kì
xem trọng, cực kì ưa thích này, không những kiếm thêm tiền vào tài
khoản, mà còn có thể xâm nhập vào hệ thống mật, tìm tòi nghiên cứu những sản phẩm công nghệ mới nhất của Triển thị nữa, đương nhiên là anh đồng ý làm chuyện thú vị này rồi! Sau đó dù bị ngăn chặn mọi bề, anh cũng
không muốn ngừng lại, anh không tin với tài nghệ của mình mà lại không
phá được bức tường an ninh trong hệ thống của Triển thị, thật không cam
lòng chấm dứt chuỗi chiến thắng liên hoàn trước đây của mình, cho nên
mới càng cố gắng dồn hết sức lực tiếp tục nghiên cứu. . . . . .
Nhưng rõ ràng là anh nên từ bỏ sớm mới phải, nếu thế thì bây giờ anh không phải lúng túng như thế này!
Ahuhu, sao anh biết được chứ, hai cha con nhà người ta đang ngầm đấu với nhau
để tăng thú vị mà thôi, anh lại bị Tiểu Bạch lừa nữa, làm mất lòng cả
lớn lẫn bé rồi!!! Bây giờ đối mặt trước thần tượng Er¬ic, anh không còn
mặt mũi gì nữa rồi. . . . . .
"Ba, thật ra là do con làm sai. . . . . ." Tiểu Bạch thấy vẻ mặt lúng túng của J, lặng lẽ đứng ra, giải vây giúp J. "Anh ấy chỉ nghe theo lời con mà thôi, sai chính là con sai
khiến ——"
"Được rồi, ba không có ý trách con và J, Tiểu Bạch, J,
hai người cũng không cần bận tâm." Triển Thiếu Khuynh thực hiện được âm
mưu, nở nụ cười: "Thật ra thì tôi nên cám ơn J mới đúng, cậu không phá
được bức tường lửa an ninh và hệ thống số liệu kiểu mới do tôi thiết kế, đã chứng minh được trình độ của tôi đã đủ tư cách, tôi có thể yên tâm
về vấn đề an toàn rồi."
"Những thứ kia là do anh thiết kế?!" J
lại kinh hãi thét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy đùi Triển Thiếu Khuynh, ánh mắt lấp lánh sùng bái, nói: "Lão đại, anh là đại thần, từ giờ về
sau anh chính là lão đại của tôi! Anh nhận tôi làm đồ đệ đi, chỉ cần anh đồng ý nói cho tôi biết trình tự giải mã hoá của tường lửa an ninh và
hệ thống số liệu, muốn tôi làm gì cũng được hết! Lão đại, van xin anh,
thật sự là tôi không phá được, sắp điên luôn rồi. . . . . ." Trong nháy
mắt, anh đã quên hết tất cả, sự đam mê học hỏi đã vượt khỏi tất cả, mặc
kệ là ai thiết kế những thứ kia, anh nhất định phải tìm tòi nghiên cứu
cho rõ ràng mới được!
"Này này, em mới là lão đại của anh đấy
nhé!” Tiểu Bạch tiến lên đá đá tên J không có tiền đồ kia, giận dỗi nói: "Ba em không có tuỳ tiện nhận đệ tử đâu, anh có tư cách làm đệ tử của
tổng giám đốc Triển thị sao?! Cho dù anh may mắn được ba em chấp nhận,
thì anh cũng chỉ thuộc cấp bậc đồ tôn thôi, em mới là sư phụ của anh!”
"Ha ha ——" Triển Thiếu Khuynh bật cười, nhìn Tiểu Bạch lộ ra vẻ giận dỗi
của trẻ con, nụ cười trên mặt lại càng thêm cưng chiều, tằng hắng mấy
tiếng, anh kéo hai người ra, cũng đỡ J đứng lên: "Hai người đừng rộn
nữa, bộ dáng gì đây chứ. . . . . ."
"Lão đại, xin anh hãy thu nhận tôi!" J vô lại bắt được tay Triển Thiếu Khuynh, tiếp tục cầu khẩn.
"J, thiên phú của cậu không tệ, dạy cậu cũng không phải là không thể. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh nheo mắt, bày sẵn bẫy chờ J chủ động nhảy vào:
"Nhưng tôi có điều kiện, nếu cậu có thể đồng ý yêu cầu của tôi, thì tôi
sẽ dạy cậu những thứ kia."
"Không thành vấn đề! Yêu cầu gì tôi cũng đều đồng ý hết!" J liên tục gật đầu.
"Ba! Sao có thể được!" Giọng Tiểu Bạch tức tối kháng nghị: "Đó là cơ mật, không thể dạy cho người khác! Nếu không ——"
"Tiểu Bạch, ba đã nghĩ kỹ rồi!" Triển Thiếu Khuynh kéo tay con trai, nói: "Mẹ vẫn còn chờ chúng ta ở ngoài đấy, con đừng quậy nữa, nếu cứ lề mề chậm
chạp, ba mẹ sẽ không dẫn con theo đâu!"
"Á——" Tiểu Bạch chun mũi, bất đắc dĩ nhịn xuống trước đã, rồi tính sau.
Triển Thiếu Khuynh kéo Tiểu Bạch, sau đó nói với J: "Cậu đồng ý thì tốt. Bây
giờ tôi có chuyện cần phải ra ngoài, chờ sau khi tôi về, chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Nói xong, anh kéo Tiểu Bạch chào tạm biệt J, rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Hai người đã tới trước cửa, Triển Thiếu Khuynh nhẹ giọng dặn dò con trai:
"Tiểu Bạch, mẹ con đang ở phía trước, lát nữa con đừng nói chuyện lúc
nãy nhé, cũng đừng làm cho mẹ con giận. Mẹ con muốn đưa gia đình chúng
ta cùng đến một nơi rất trang nghiêm, đây là chuyện nghiêm túc, con phải ngoan ngoãn nghe lời, được không nào?”
"Dạ." Tiểu Bạch gật đầu
thật mạnh, cậu đã thấy mẹ đứng bên cạnh chiếc xe phía trước, sắc mặt rất nghiêm nghị, lúc này, cậu nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mới được.
"Anh và con đến rồi à, chúng ta đi thôi." Liên Hoa chỉ nhẹ nhàng nói một câu, mở cửa xe ra, nói với Tiểu Bạch: "Lên xe thôi."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn leo lên xe, chờ cả ba người đều ngồi ổn rồi, tài xế mới vững vàng khởi động xe thể thao.
Cả đoạn đường Tiểu Bạch rất ngoan, không quấy rầy mẹ đang im lặng thâm
trầm, cậu chỉ nghe lời đi theo ba mẹ, xe dừng lại trước một cánh cửa to
lớn có kiến trúc đồ sộ, nhìn hai người đưa cho nhân viên làm việc ở đó
rất nhiều tài liệu và con dấu gốc, một hồi lâu sau, mẹ nhận được một tập tài liệu, dường như trong ánh mắt mẹ lấp loáng ánh nước.
Ba
người lại lên xe, Tiểu Bạch nhìn tập tài liệu được Liên Hoa nắm chặt
trong tay kia, phía trên đều là chữ Hán mà cậu không biết, rốt cuộc
không nhịn được nữa, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, đây là gì vậy ạ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT