- Tất cả là như vậy. Sự việc xảy ra hêt" sức đột ngột. Cho đến bây giờ, mình vẫn cứ ngỡ là vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Nhưng không ngờ đó lại là sự thật đối với mình. Phi Hân thật là ác độc đến tàn nhẫn.
Bách Cơ vừa nói xong, lại đưa ly bia lên uống cạn đến nổi Mẫn Hào không kịp giằn ly lại. Mẫn Hào cũng không tin là câu chuyện Phi Hân lấy tiền của ngân hàng là có thật, nên anh lăc"" đầu phủ nhận:
- Bách Cơ này! Không phải vì Phi Hân là đứa em gái kết nghĩa của mình mà mình bênh vực, nhưng trực giác của mình quả quyết rằng Phi Hân không phải là hạng người như vậy. Cậu nên bình tỉnh và điều tra xem có sự nhầm lẫn nào không. Cậu cũng biết đấy. Phi Hân là một đứa con gái ngoan hiền, thùy mị. Chẳng lẽ gần gủi nhau một thời gian dài vậy, cậu không rõ bản tính cô ấy sao? Với nhận thức của một người đàn ông, tôi thấy Phi Hân yêu cậu vô cùng. Nên tôi tin tưởng Phi Hân không bao giờ có ý hại cậu hay muốn trả thù cậu đâu.
Đôi mắt của Bách Cơ vẫn nhìn thẳng vào một khoảng xa xăm nào đó. Anh rít thuốc liên tục. Khói thuốc như làm mờ cả khuôn mặt đau khổ, tiều tụy và căm hận của anh. Anh lắc đầu trong tuyệt vọng:
- Vô ích thôi, Mẫn Hào ạ. Mình cũng đã từng có trực giác, có suy nghĩ và hy vọng như cậu. mình hy vọng là mình bị nhầm lẫn, hy vọng là Phi Hân vẫn còn yêu mình. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Mình đã kiểm tra tiền ở ngân hàng, thấy số tiền bị mất hoàn toàn trùng hợp với số tiền do chính tay Phi Hân ký để rút ra.
- Nhưng có khả năng do người khác giả chữ ký của Phi Hân để hại cô ấy.
- Mình cũng đã từng nghĩ tới điều đó, nhưng Phi Hân đã nhiều lần xác nhận chính chữ ký đó là của cô ấy. Mà hành động rút tiền của cô ấy thật là khéo léo. Nếu khi xưa mình không được học ở trường đại học về chuyên môn quản lý thì khó mà phát hiện ra được.
Mẫn Hào vẫn không tin, anh cố vớt vát:
- Nhưng mà mình thấy …
Lại uống thêm một ly bia nữa, Bách Cơ cướp lời:
- Đừng thấy, đừng hy vọng gì nữa, Mẫn Hào ạ. Chính cậu và mình vẫn hy vọng điều đó là không có thật, nhưng sự thật đã quá rõ ràng vì chính miệng Phi Hân đã xác nhận chuyện đó. Chính cô ta đã lấy tiền của tôi.
- Hả? cậu nói sao? Phi Hân đã thú nhận tất cả?
- Đúng. Cô ấy đã thú nhận tất cả, khi bị tôi phát hiện.
- Nhưng Phi Hân làm như vậy với mục đích gì?
- Trả thù.
- Trả thù?
Bách Cơ đau khổ:
- Đúng. Cậu còn nhớ trước kia vì hiểu lầm mà mình đối xử tệ với cô ấy không? Cô ấy là một người cố chấp, nuôi mãi mối hận trong lòng và lợi dụng tình cảm cùng sự tin cậy của mình, để nhẫn tâm ra tay. Bây giờ mình thật là tồi tệ. Vừa mất người yêu, vừa mất một số tiền lớn, e rằng mình sẽ bị phá sản mất.
Mẫn Hào thở dài. Anh cảm thấy vô cùng thương xót cho Bách Cơ, sự việc mới xảy ra mà trông Bách Cơ già hẳn đi. Anh biết Bách Cơ rất yêu Phi Hân. Anh nghĩ mất một số tiền lớn như vậy đối với Bách Cơ không bằng cú sốc mà Phi Hân để lại cho Bách Cợ Mẫn Hào cũng thấy mình có một phần trách nhiệm trong câu chuyện này, anh vô cùng áy náy và tìm lời an ủi.
- Bách Cơ à! Mình vẫn còn hy vọng Phi Hân không phải là một người cạn tàu ráo máng. Cậu đừng quá ưu phiền và lo lắng. Để mình tìm gặp Phi Hân hỏi xem cô ấy như thế nào. Nếu thật sự cô ấy làm như vậy, mình nhất định sẽ dùng tình cảm của người anh để khuyên nhủ cô ấy. Hy vọng Phi Hân sẽ sáng suốt hơn và biết hối hận về những việc mình đã làm.
Đôi mắt vẫn không rời khoảng không xa xăm vô định, giọng Bách Cơ nghe như một tiếng rên:
- Mình không ngờ Phi Hân lại nhẫn tâm như vậy. Mình yêu cô ấy vô cùng. Mình luôn có cảm nhận Phi Hân bằng pha lê, nên mình luôn nâng niu gìn giữ. Mình luôn sợ sệt lo lắng rằng, nếu mình không tốt thì cô ấy sẽ bị vỡ. Mình đã làm tất cả vì cô ấy. Trong đầu mình đang sắp xếp một kế hoạch, mình muốn xây cả một lâu đài để rướt Phi Hân về làm chủ nhân. Mình muốn làm tất cả, tất cả chỉ với mục đích duy nhất là đem niềm vui, sung sướng và hạnh phúc đến cho Phi Hân. Nhưng không ngờ, lâu đài mình chưa xây dựng xong đã đỗ vỡ. Mình thât"" vọng quá.
Bách Cơ lại cầm chả chai bia lên tu ừng ực. Hốt hoảng, Mẫn Hào giằng lấy và khuyên can:
- Bách Cơ à! Cậu đừng uống nữa. Bây giờ, cậu cần phải thật bình tỉnh để giải quyết vấn đề chứ
Giọng Bách Cơ nhừa nhựa:
- Để cho mình uống đi, Mẫn Hào. Mình van cậu. Bây giờ, mình chỉ muốn được say để quên đi hình bóng của Phi Hân, chứ nếu hình ảnh của Phi Hân cứ lãng vãn trong tâm trí mình thì chắc mình điên mất.
- Bách Cợ Cậu hãy cứng rắn lên chứ. Như thế này đâu phải là bản tính của cậu, phải không? Thế bây giờ chuyện của Phi Hân, cậu có dự tính thế nào chưa?
- Thế nào là thế nào?
- Mình muốn hỏi cậu định để yên hay có ý định nào khác không?
Bách Cơ ôm đầu:
- Mình có nghĩ đến chuyện kiện cô ấy trước pháp luật. Nhưng mình luôn bị dằn vặt, vì nếu đưa Phi Hân ra trước pháp luật thì thế nào cô ấy cũng bị Ở tù. Điều đó nhất thời làm cho mình hả dạ. Nhưng nghĩ đến những ngày kế tiếp theo, Phi Hân phải sống trong cảnh tù đày cơ cực, trái tim mình cảm thấy đau buốt như có hàng ngàn mủi kim đâm vào nên mình không nỡ. Nên tạm thời cứ để yên như vậy đi.
Anh nhìn Mẫn Hào, hỏi tiếp:
- Mẫn Hào! Cậu có thấy là mình quá si tình không?
Chơi thân với Bách Cơ khá lâu, hôm nay Mẫn Hào mới khám phá ra ở Bách Cơ ngoài lòng tốt ra, ở anh còn có lòng chung thủy và nhân ái vô cùng. Người th+.c sự đã làm cho Bách Cơ chới với mà anh cũng không nỡ ra tay. Càng nghĩ, Mẫn Hào càng thấy cảm phục Bách Cợ Đưa tay vỗ nhẹ vào vai bạn với tính cách an ủi, anh nói:
- Bách Cơ! Cậu là một người tốt. Mình tin tưởng cậu sẽ nhận được những điều tốt lành. Hy vọng là chúng ta sẽ tìm ra lối thoát. Có câu: " Sau cơn mưa trời lại sáng " mà. À, Bách Cơ này! Vấn đề này còn đang trong vòng điều tra, mình sẽ giúp cậu, nhưng mình hy vo/ng cậu khoan hãy báo cho bác Nghiệp biết, Mình hứa sẽ giúp cậu tìm cho ra lẽ.
- Vâng, cám ơn cậu, Mẫn Hào
Mẫn Hào nhìn đồng hồ rồi nói:
- Thôi, bây giờ đã trễ, mà cậu thì đã say. Chúng ta về nhé, Bách Cơ?
- Không, cậu về trước đi. Mình muốn ở lại uống nữa, Mẫn Hào a.
Mẫn Hào kéo Bách Cơ đứng lên:
- Khổ quá! Cậu đã say khướt rồi còn gì. Mình không yên tâm để cậu ở lại đây một mình đâu. Bách Cơ! Nghe lời mình đi. Không phải cậu đang muốn sớm tìm ra bằng chứng nào đó về việc này, về Phi Hân sao?
Bách Cơ lè nhè:
- Đúng. Mình đang cố tìm một bằng chứng nào đó để chứng tỏ là Phi Hân không tàn nhẫn với mình.
- Vậy thì tốt rồi. Nhưng điều trước tiên là cậu cần phải tỉnh táo, Bách Cơ a.
Bách Cơ gật gù:
- Cậu nói đúng. Mình phải hết sức tỉnh táo.
- Thế thì theo mình về nhé.
Thế là Mẫn Hào kè Bách Cơ với những bước chân khập khểnh ra khỏi quán rượu
Không hiểu vì sao thành phố đêm nay thật là yên tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT