Phi Hân vươn vai, thở phào nhẹ nhỏm. Nàng bận tiếp mấy vị khách mà đã mất đi cả một buổi sáng. Nàng biết chăc"" chắn giờ này Bách Cơ đã về rồi. Lòng cảm thấy thật bối rối, nàng biết thế nào anh cũng nhớ nàng và chắc cũng đang nôn nóng chờ gặp nàng. Không chần chừ, Phi Hân chải lại mái tóc và xem lại gương mặt mà lúc sáng nàng đã cẩn thận trang điểm nhưng không cầu kỳ. Việc nàng trang điểm là muốn che giấu đi những nếp nhăn và nét xanh xao trên mặt, bởi mấy tháng nay quá cực nhọc vì công việc nên nàng đã ốm đi rất nhiều, cộng thêm những đêm nàng không ngủ được vì nhớ anh làm cho đôi mắt thâm quầng. Nàng không muốn Bách Cơ thấy những nổi vất vả trên gương mặt nàng. Nàng biết, nếu anh thấy nàng sa sút như thế, anh sẽ rất lo và đau xót. Bởi thế nàng cố gắng trang điểm cho khuôn mặt mình thật tươi sáng để đón anh. Ngắm nhìn mình trong gương, Phi Hân cảm thấy hài lòng. Dù cho Bách Cơ có tinh mắt cách mấy, cũng không phát hiện ra làn da xanh và đôi mắt thâm quằng của nàng. Liếc nhìn vào gương một lần nữa, Phi Hân mỉm cười và bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa thì nàng đã gặp Bảo Quyên. Không đợi Phi Hân hỏi, Bảo Quyên đã mau mắn:

- Phi Hân này! Anh Bách Cơ đã về từ lâu rồi. Anh ấy đang nôn nóng muốn gặp cậu đấy.

Phi Hân cười tươi, sung sướng:

- Mình đến đó ngay. Cám ơn cậu nhé, Bảo Quyên

Nói xong Phi Hân vội vã bước đi. Nhưng Bảo Quyên gọi giật lại:

- Phi Hân này. Lát nữa cậu có đi ăn trưa với mình không đấy?

Phi Hân ngập ngừng:

- Ơ! Mình …

- Í! Mình quên mất. Có lẽ bữa trưa cậu sẽ dành cho Bách Cơ phải không? Không có gì, mình sẽ ăn một mình vậy. Chúc vui vẻ nhé.

Phi Hân tỏ vẻ áy náy:

- Thông cảm nghe, Bảo Quyên. Ơ, hay là chúng ta đi ăn chung nhé. Có thêm cậu càng vui đấy Bảo Quyên.

Bảo Quyên rụt vai:

- Mình đâu có bất lịch sự vậy. Thôi, xa cách mấy tháng rồi, nhất định hai nguoi có nhiều chuyện để nói, mình không muốn làm kỳ đã cản mủi đâu. Mình đi nhé.

- Cám ơn cậu nhé, Bảo Quyên. Hôm khác mình nhất định sẽ đền bù cho cậu.

Bảo Quyên mỉm cười, quay đi. Còn lại một mình, Phi Hân bước nhanh về phía phòng Bách Cơ, Vì muốn tạo cho anh bất ngờ nên nàng không gõ cửa và nhẹ nhàng xoay nắm đấm để cách cửa từ từ mở ra thật êm, rồi rón rén bước vào phòng. Phi Hân thấy Bách Cơ đang ngồi nhìn ra cửa sổ và hút thuốc. Khói thuốc gần như làm mờ cả căn phòng. Phi Hân cảm thấy ngạc nhiên vì xưa nay anh rất ít hút thuốc. Nhưng nàng lại mỉm cười tự nhủ: Có lẽ vì Bách Cơ đợi nàng lâu nên sốt ruột mới hút thuốc nhằm giết thời gian. Nghĩ thế nên nàng cố tình chọc anh. Nàng bước tới, đưa tay bịt mắt anh. Nhưng ngay lúc đó, nàng nghe một câu nói thật lạnh lùng:

- Phi Hân! Cuối cùng thì em cũng đã tới. Anh có chuyện rất cần hỏi em đây.

Cứ ngỡ là Bách Cơ cũng đang đùa với mình nên Phi Hân lấy giọng nghiêm túc:

- Dạ, Phi Hân nghe đây. Sếp có chuyện gì muốn hỏi vậy? Em sẵn sàng trả lời.

Nhưng nàng vẫn không nhận được câu đùa nào của Bách Cơ. một không khí yên lặng bao trùm cả căn phòng làm cho Phi Hân cảm thấy rất là lạ. Nàng thoáng rùng mình. Bách Cơ không đứng lên mà anh xoay ghế lại đối diện với Phi Hân. Vừa nhìn thấy Phi Hân, anh đã phải sững sờ. Hôm nay, trông nàng khác lạ hẳn. Bộ áo dài màu hòang yến mới tinh làm tôn thêm những đường nét thật gợi cảm mà tạo hoá đã ban cho nàng. Gương mặt thanh tú, tinh khiết bình dị hôm nào nay được nàng trang điểm khá tỉ mỉ. Điều đó đã thôi thúc lòng nghi ngờ của Bách Cơ hơn. Vì từ khi biết nàng đến nay, đây là lần đầu tiên anh mới thấy nàng ăn diện và trang điểm như vậy. Trời ơi! Chẳng lẽ mới xa nhau có vài tháng mà nàng lại thay đổi nhanh như vậy sao. Nhìn nàng từ đầu đến chân, Bách Cơ mong là mình bị hoa mắt. Nhưng không thể nào phủ nhận và Phi Hân giống như một thần vệ nữ đang đứng trước mặt anh. Thái độ đó làm cho Phi Hân rất ngạc nhiên. Nàng cũng biết hôm nay nàng cố tình ăn mặc đẹp để hy vọng tiếp khách xong sớm, nàng sẽ ra phi trường đón anh, nhưng nàng không thư,c hiện được, nên thái độ lạ lẫm của Bách Cơ làm cho nàng cảm thấy e dè. Nàng lí nhí:

- Bách Cơ! Không phải anh vừa nói có chuyện muốn hỏi em sao?

Câu hỏi của Phi Hân đã lôi anh trở về thực tại. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Phi Hân và hỏi một câu phủ đầu:

- Phi Hân! Anh muốn biết là mấy tháng nay em làm gì mà rút tiền trong ngân hàng ra nhiều thế?

- Anh nói sao? Em rút tiền à? Bách Cơ! Ngoài tiền cho khách vay và trả lương cho công nhân ra, em đâu có rút thêm tiền gì khác đâu

- Em nói thật đấy à? Ngoài tiền đó ra, em không còn làm những việc khác nữa sao?

- Không đâu, Bách Cơ. Em không có làm gì cả, nếu không tin …

- Em đã dối. Em đã rút ra một số tiền lớn, một cách mờ ám nhưng đầy khéo léo. Phi Hân! Em là nguoi yêu của anh, nên anh rất tin tưởng em, nhưng không ngờ em lại nhẫn tâm hại anh.

Tự nhiên bị Bách Cơ mắng oan ức, Phi Hân cảm thấy run rẩy, nước mắt nàng lưng tròng, giọng nàng nghẹn lại:

- Bách Cơ! Nãy giờ anh nói em không hiểu gì cả. Thật sự, chuyện gì đã xảy ra? Anh làm em rối trí quá. Nhưng em vẫn sáng suốt mà quả quyết với anh rằng, em không làm chuyện gì có lỗi với anh đâu.

- Thôi được rồi - Đưa những sổ s""ach cho Phi Hân, Bách Cơ tiếp ; - Cô bảo là cô không làm chuyện gì mờ ám phải không? Đây, cô xem đi và xác nhận đây có phải là những chữ ký của cô không?

Phi Hân vồ lấy chồng hồ sơ và nàng xác nhận:

- Vâng, đây là chữ ký của em.

- Cô hãy nhìn kỹ lại một lần nữa đi, xem là cô có lầm không?

- Bách Cơ! Đây chính là chữ ký của em, làm sao mà em lầm được chứ.

Bách Cơ cười gằn:

- Vậy thì tốt rồi. Trắng đen đã quá rõ ràng rồi. Vậy mà cô còn bảo là mình trong sạch à?

- Bách Cơ ơi! Anh nói gì mà em vẫn không hiểu. Có phải là em đã làm việc gì không tốt chăng? Có ảnh hưởng đến ngân hàng phải không? Bách Cơ ơi! Nếu có điều gì sơ sót, đó đều nằm ngoài ý muốn của em. Chứ bao giờ em cũng muốn mang lại điều tốt cho anh ca?

Bách Cơ ném mạnh số phiếu cho xuống trước mặt Phi Hân và gằn giọng:

- Làm tốt cho tôi à? Thế số tiền mấy chục ngàn đô la này cô này cô rút ra không có chứng từ gốc và cô lấy nó để làm cái gì cho tôi nào? Có phải là cô muốn làm cho tôi sạt nghiệp không?

- Hả?

Nhìn vào số phiếu chi mà chính nàng ký cho rút ra, Phi Hân cảm thấy đất đưới chân mình chao đảo, đầu óc quay cuồng. Bách Cơ đến sát bên nàng, giọng anh giận dữ:

- Sao, cô không ngờ mình bị lộ tẩy sớm như vậy chứ gì? Tôi không ngờ cô là một con nguoi độc ác và tàn nhẫn như vậy. Khi tôi phát hiện ra mọi chuyện và trong thời gian ngồi chờ đợi cô, tôi luôn hy vọng rằng vì tình yêu của chúng ta mà cô biết hối cải và thú nhận tội lỗi của mình. Tôi đã tự hứa rằng, dù cô có lấy làm cái gì đi nữa thì tôi sẽ bỏ qua tất cả. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu và mãi mãi yêu nhau cho đến chết, nhưng không ngờ cô là một con nguoi lì lợm, có gian mà không ngoan. Cô đã tự hại mình và hại nguoi đã yêu thương cô hết lòng. Phi Hân ơi! cô đã tự giết mình rồi đấy.

Những lời mắng nhiết của Bách Cơ làm cho Phi Hân bị uất ức tột cùng, đến nổi nàng muốn khóc cũng không khóc được. Nàng lay Bách Cơ:

- Bách Cơ ơi! Mọi chuyện không phải như anh nói đâu. Anh đã hiểu lầm. Em không có đâu. Không phải em đâu, Bách Cơ.

Bách Cơ giằng tay ra khỏi Phi Hân, mỉa mai:

- Đến bây giờ, mọi chuyện đã rành rành rồi mà cô còn kiếm chuyện chối cãi. Cô thật là hết thuốc chữa rồi.

- Không đâu, Bách Cơ. Đừng ngờ oan cho em. Anh bình tỉnh nghe em giải thích đi Bách Cơ.

Bách Cơ bỏ lại ghế ngồi, anh bật quẹt châm lửa hút thuốc và hất đầu về Phi Hân:

- Thôi được rồi, tôi ngồi nghe cô giải thích đây. Hãy giải thích sao cho rõ ràng về những chữ ký của cô và số tiền đã rút ra. Tôi cũng muốn biết là hiện giờ số tiền đó đang ở đâu và cô đang làm gì chúng.

- Trời ơi!

Nhìn những con số và chữ ký đúng là của nàng, nàng cũng không biết giải thích ra sao đây. Phi Hân như đang đúng giữa dòng nước xoáy. Rõ ràng là nàng không hề đụng đến một đồng bạc nào. Nhưng chữ ký của nàng quá rõ ràng làm sao nàng có thể phủ nhận đây. Biết nói làm sao cho Bách Cơ tin bây giờ. Nhất định có ai đó muốn hại nàng rồi. Nhưng nàng vẫn không tìm được một lý do nào để bảo rằng nguoi khác hại nàng. Vì tất cả hồ sơ đều do nàng giữ, có ai đụng đến đâu. Trời ơi! Nàng thấy đầu óc mình muốn nổ tung. Nổi oan này kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không hay. Nàng không biết phải mở lời như thế nào đây.

Thấy Phi Hân đứng yên lặng mãi mà không nói gì được, Bách Cơ càng khẳng định hơn việc làm mờ ám của nàng. Anh cảm thấy vô cùng đau đớn. Nguoi mà anh yêu thương nhất trên đời lại lợi dụng lòng tốt của anh mà hại anh. Anh cảm thấy vô cùng tức giận. Bước đến bên Phi Hân, anh cười nhạt:

- Sao, cô vẫn chưa tìm ra một lời nào để diễn tiếp màn kịch của mình ư? Cô ngốc thật. Trước khi làm một việc gì đó, cô phải tính trước chứ, cần phải sắp xếp ý tứ để khi đổ bể thì nói ra cho logic chứ. Tôi cảm thấy màn kịch của cô thật là tồi.

Qua mấy tháng trời nàng đã cật lực làm hết mình, quên cả bản thân để mong có lợi cho Bách Cơ và mong cho anh được vui vẻ, nhưng không ngờ bây giờ nàng bị anh nghi oan, còn không tiếc lời mắng chửi thậm tệ. Phi Hân cảm thấy vô cùng hờn tủi. Không cầm được nước mắt, Phi Hân nghẹn ngào:

- Bách Cơ ơi! Em không ngờ mấy tháng qua em đã vất vả …

Không để cho Phi Hân nói hết câu, Bách Cơ ngắt lời:

- Đúng. Mấy tháng qua cô đã khá vất vả để tìm cách đục khoét tiền của tôi, rồi bận ăn diện trang điểm cho mình, để mong bọn đàn ông sang trọng để ý đến cô nhiều hơn, chứ gì?

Lời xúc phạm của Bách Cơ đã làm cho Phi Hân kinh động đến cao độ. Nàng hét:

- Anh câm mồm lại đi. Tại sao anh mãi buột tội nguoi ta thế? Nói thật, dù cho anh có nói hay nghĩ gì đi nữa, tôi vẫn hãnh diện ngẩng cao đầu, bởi vì tôi không làm chuyện gì hại đến ai cả. Chỉ có anh là kẻ hồ đồ, không chịu suy nghĩ lẽ phải gì cả. Vậy đáng là bậc quân tử sao? Đồ nguỵ quân tử!

Bách Cơ đập bàn đánh rầm, anh cũng hét lớn:

- Cô im đi! Bây giờ mà cô lớn tiếng hở? Tôi chưa kêu nguoi đến bắt cô bỏ tù là may lắm rồi đó. Nhưng cô đừng vội mừng. Tôi không để cho cô yên mà nuốt trôi số tiền đó đâu. Phi Hân! Bây giờ tôi mới hiểu ra. Có lẽ vì trước kia tôi đối xử tệ với cô nên cô nuôi hận thù và giả vờ yêu tôi để tạo niềm tin, còn trong đầu thì ngấm ngầm trả thù. Bây giờ, cô đã đạt mục đích rồi phải không?

Phi Hân giận đến độ không còn suy nghĩ gì được cả. Cuộc đời còn lại của nàng, nguoi mà nàng thương yêu, tin cậy và là chỗ dựa tinh thần là Bách Cơ. Nhưng hôm nay, anh đã cạn tàu ráo máng với nàng, nỡ buộc tội nàng, lại còn muốn bỏ tù nàng nữa. Mất anh rồi, nang không còn thiết gì nữa. Chết sớm càng tốt hơn. Nàng hận anh đã đổ oan cho nàng nên Phi Hân đưa tay quệt nhanh dòng lệ, nhìn thẳng vào mặt Bách Cơ, nói từng lời thật là rắn rỏi:

- Bách Cơ! Anh nói đúng. Chính vì tôi muốn trả thù anh nên tôi đã cố giả vờ yêu anh, tạo niềm tin nơi anh. Khi được anh tin tưởng giao nhiệm vụ, thế là mỗi ngày tôi lại rút ra một ít tiền. Cho anh biết, số tiền đó là chính tay tôi lấy. Bây giờ anh muốn biết số tiền đó đâu rồi phải không? Rất tiếc, tôi đã xài hết rồi. Bây giờ anh cần thì đã muộn rồi. Dẫu sao thì chuyện cũng đã đổ bể, bây giờ anh muốn bỏ tù hay giết tôi cũng được. Tôi chỉ có một thân một mình, không có liên lụy đến ai, bây giờ sống chết gì cũng vậy. Nhưng tôi rất hài lòng vì mình đã hưởng trọn mấy chục ngàn đô la mà tôi dám bảo đảm cả đời anh cũng không dám xài như vậy.

Lời nhận tội của Phi Hân làm cho Bách Cơ như con thú điên cuồng. Anh ném tập hồ sơ vào Phi Hân, hét lớn:

- Đồ khốn kiếp! Mau cút đi khỏi nơi này! Nếu không, tôi sẽ giết cô. Cút đi!

Phi Hân biết mình sẽ không có lợi khi tiếp tục ở lại đây, nên nàng vội chạy nhanh ra ngoài và đụng ngay vào Bảo Quyên đang thập thò ở cửa. Bảo Quyên nhìn theo Phi Hân rồi mỉm cười. Cô giả vờ bước vào phòng lượm mấy tờ giấy và lo lắng hỏi Bách Cơ:

- Anh Bách Cơ! Anh và Phi Hân có chuyện gì vậy?

Bách Cơ buông thỏng nguoi, nói như nguoi đang trong cơn mê:

- Cô ấy đã thú nhận tất cả rồi, mục đích là muốn trả thù tôi.

- Là sao chứ?

- Chính là cô ấy đã trộm tiền của tôi, để bỏ túi riêng của mình. Cô ấy muốn cho tôi sạt nghiệp.

Bảo Quyên vỡ lẽ:

- Hèn chi! Thời gian sau này, em thấy Phi Hân ăn diện và liên tục mua sắm những thứ đăt tiền, em ngỡ là anh cho chứ.

- Cô ấy thật là tàn nhẫn.

Bảo Quyên đến bên Bách Cơ, tỏ vẻ quan tâm lo lắng:

- Bách Cơ! Anh không sao chứ? Anh có cần em giúp gì không?

- Bảo Quyên! Làm ơn lấy cho tôi một ly nước.

- Dạ, sẽ có ngay

Chỉ vài phút sau, Bảo Quyên đã xuất hiện với ly nước trên tay. Cô đến bên Bách Cơ Bách Cơ, đưa ly nước cho anh và ân cần lau nhẹ những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán anh và tỏ vẻ rất tình tứ.

Bảo Quyên để ý dò xét thái độ của Bách Cơ. Có lẽ ly nước đã làm cho anh tỉnh táo phần nào. Bảo Quyên hỏi có ý dò xét:

- Bách Cơ này! Em thấy Phi Hân thật là ác độc. Nó muốn làm cho anh phá sản mà. Thế anh có định thưa kiện Phi Hân không?

Bách Cơ thơ dài:

- Tạm thời anh chưa quyết định được gì cả. Anh cần có thời gian suy nghĩ. Bảo Quyên! Anh muốn được yên ổn một mình. Em ra ngoài đi

- Vâng, nhưng nếu có gì thì anh cứ gọi em nhé.

- Được rồi. Cám ơn em

Bảo Quyên lui ra, đôi môi lại điểm một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play