- Này, mắt tôi cứ giật mãi! Có cái gì đó hình như ko ổn!!! - Pj.
- Nói nhau nghe làm gì?- Ken.
Nếu là bình thường, Pj đã cãi lại đanh đảnh nhưng lần này nhỏ chỉ nhoản miệng lại cười, Ken cứ ngỡ nhỏ bị hâm đo hay tự kỉ gì đó! Đơn giản là vì tâm trạng nhỏ khá tốt, hôm nay mẹ nhỏ sẽ về Việt Nam! ^^
Khỏi nói cũng biết là tụi nó đã thi đấu hăng đến cỡ nào. Bọn hắn giành hạng nhất bóng chuyền nam, còn bọn nó thì ko bằng 1 chút, chỉ được hạng nhì bóng rỗ nữ thôi! Một phần còn lại thì đứa có giải đứa ko có. Nhưng dù gì thì ai nấy cũng đã cố gắng hết mình, tuy ko có giải nhưng họ ko hề buồn hay gì cả, trông rất tràn đầy sức sống.
Chỉ tội mỗi Mon, cái chận bị trật mới chỉ đỡ hơn chút xíu mà lại phải nhún nhảy cổ vũ cho tập thể, cũng may là cô bé chỉ đứng ở hàng phụ chứ ko phải là hàng chính nên những động tác cũng ko đến nỗi là phức tạp... Dù vậy, sự thật là chân đau thì vẫn đau...
Lê từng bước chân chạm rãi về phòng nghỉ, cô bé cần lấy 1 chút vật dụng để đi trà sữa với đám cổ vũ nhí nhố. Cảm nhận có người đi phía sau nên nhỏ quay lại nhìn, lạ thật, ko ai cả!?! Tại nhỏ đa nghi??? Vừa quay đi i chuyển được vài bước thì cô bé đã bị ai đó giữ chặt từ phiá sau, chiếc khăn áp lên miệng cô bé có cái gì đó khiến mặt cô bé nahnh chóng bị " sụp" xuống, ko mỡ ra được...
- Tụi em xong bước 1 rồi chị!
- Tốt, có ai thấy ko?- người trong điện thoại.
- Ko ạ, khu này của riêng tụi cổ vũ, hầu như cả bọn đều tập trung bên ngoài để đi uống nước rồi!
- Tuyệt! Giờ cẩn thận chuyển nó đi! Ko được để ai trông thấy!- người trong điện thoại.
- Nhưng... từ đây lên sân thượng dãy C... 2 đứa con gái tụi em, e ko đủ sức!
- Đưa điện thoại cho nhỏ cạnh mày đi, tao sẽ hướng dẫn tụi bây phải làm thế nào, giờ mày cõng nó, tao ko biết bằng cách nào nhưng tuyệt đối tụi bây ko được để người khác thấy tụi bây!- người trong điện thoại như ra lệnh.
Cả hai đứa con gái nhanh chóng rời đi... nếu cứ đứng đây ko chừng nguy cơ bị phát hiện sẽ rất cao...
" Nghe kĩ, chỉ cần thoát ra được khu A này thì tụi bây ổn rồi, thể thao diễn ra ở khu A nên khu B và C cực kì vắng, tao xem xét kĩ rồi! Tới khu C, nó xa khu A nhất nên tao tin là mọi chuyện sẽ kết thúc đẹp ở đó, cứ tới đó, có người mở nguồn điện rồi! Bằng thang máy, đưa thẳng nó lên sân thượng!!! "
Sau khi trói tay Mon vào thành lan can bằng một chiếc còng số 8, thấy Mon chưa tỉnh lại, 1 đứa con gái đã tán liên tiếp vài ba cái vào mặt Mon với lực ko hề nhẹ tí nào! Vì đau, cô bé đã tỉnh dậy sau đó!
- Các người... các người... làm gì thế???- Mon có vẻ hốt hoảng.
- Tụi tao đã nói... sẽ có đặc ân cho mày mà!- cười hả dạ- thú vị chứ?
- Thả tao ra!- Mon vùng vẫy, chợt nhận ra tay mình đã bị trói với những thanh sắt.
- Chìa khóa đây- đung đưa chìa kháo trước mặt Mon- giỏi thì lấy, ko thì ở đây đi! Hahaaa
Vì còn 1 bên tay nên Mon ra sức chụp lấy, nhỏ con gái đối diện cứ cố tình chìa ra rồi giật lại cố tình trêu ngươi, trông cứ như đang chơi trò " nhử mồi cho cá ".
- Báo mày biết, hôm nay thứ 7, mày chịu khó ở đây thêm ngày chủ nhật, ko ai vào trường đâu ngoại trừ mấy lão bảo vệ, có cũng như ko thôi, mấy lão đó cugn4 ko biết đến sự tồn tại của mày đâu vì ít phút nữa... cánh cửa sân thượng sẽ được tụi tao khóa lại... - nhỏ còn lại nói rồi nở lên điệu cười man rợ.
- Nhưng bọn tao vẫn còn tốt chán, ngồi ko thế mà vẫn được ngày 3 bữa, cánh tay trái và 2 chân mày vẫn còn được tự do... Sướng nhở!!! Chị ấy nhân từ với mày quá rồi! Ganh tị thật đấy! Cơm bưng tới, ăn uống thế nào là tùy mày! Chắc là thú vị lắm!- nhỏ cầm chìa khóa.
- Haha, tao đang tưởng tượng đây! Một tay cầm đũa gấp đồ ăn bỏ vào miệng, mày thuận tay phải nhở! Haha, đồ ăn lúc đó sẽ rơi vương *** đầy ra đấy, trông bê tha chẳng khác gì một con chó, đáng thương thật!
Bọn đó dùng những từ vô cùng xúc phạm nhằm đánh bại tinh thần Mon, khiến nhỏ lung lay về tâm lý...
- Bọn khốn!- Mon ko thể làm gì ngoài chuyện chì chiết ngược lại bọn đó.
- Cứ nói gì mày thích... OK??? Tao ko quan tâm, thứ 2 mới vào học, nếu mày hên, có người lên sân thượng mở cửa sớm thì mày thoát sớm, trễ thì mày thoát trễ... lần này chỉ là cảnh cáo thôi, tránh xa Nan ra!!!
- Tụi mày nghĩ là Mẫu Đơn sẽ để yên cho tụi bây sao?- Mon cười khẩy.
" BỐP"
- Con ranh! Dám mách lẻo à? Giả sử tụi tao mà bị gì thì mày cũng chả còn nguyên vẹn nấc thịt nào đâu!- nhỏ con gái gần đó " dậm" thêm sau khi cho Mon 1 cái tát điếng hồn.
- Ngớ ngẩn!- Mon nhếch môi, chưa bao giờ cái nhếch môi đó lại hoàn hảo như lúc này- thể hiện rõ sự khinh bỉ đến cùng cực- tao e, Mẫu Đơn mà biết chuyện thì tụi bây " thân tàn ma dại" rồi, họ sẽ tăng phòng thủ, chăm tao rất kĩ, tụi mày chơi lại sao? Châu chấu mà đòi đá xe, lũ ko biết điều!- Mon dọa.
- Bọn tao ko thể, đương nhiên! Nhưng nếu đó là người chung nhóm với mày thì có thể chứ?
- Mày nói gì?- Mon nhíu mày.
Đứa con gái đó dường như đã vô tình nói điều gì đó mà bọn họ đáng ra ko nên tiết lộ, nhỏ còn lại đã vội bịt miệng nhỏ đó lại, mặt 2 nhỏ có hơi biến sắc.
- Thì ra là thế!
Mon tự lảm nhảm, môi vẽ ra nụ cười nhạt... thì ra là có người ghen tức nên muốn chơi khăm nhỏ, mọi người đoán ko sai, là kẻ nội bộ, ban đầu nhỏ ko tin... nhưng giờ thì...
Cái giá cho việc quá ngây thơ là đây... đối xử hết lòng với mọi người nhưng rốt cuộc cũng chả nhận được gì... cuộc sồng này quá ư là bon chen... Cư xử hết lòng để rồi bị người quay lưng...
- Bây giờ là phần tụi tao thích nhất!
Nụ cười xảo quyệt nở ra trên môi 2 đứa con gái khiến Mon có chút e sợ, nhỏ đứng gần Mon nhất lấy trong túi ra một mảnh sành khá bén, nhỏ còn lại hiểu ý, tiến lại gần Mon, túm chặt lấy phần tóc mái cô bé. Mon cứng đầu quyết ko phục, xoay mạnh đầu mình sang hướng khác hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn đang túm lấy tóc mình...
" BỐP"
- Khá lắm! Vùng ra à?- nhỏ vừa tán Mon vừa cười khoài trá.
- Lần này đừng mong ai cứu được mày!
Mon quả thật rất sợ, lì lợm cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài... nếu bây giờ cô bé tỏ vẻ sợ sệt, 2 đứa con gái hẳn sẽ khoái chí lắm... Mon bất chợt rùng mình, chẳng lẽ ko ai cứu cô bé thật sao??? Chỉ cần mường tượng đến cảnh ở trên sân thượng này 2 đêm thì Mon đã muốn khóc, ban ngày ko đáng kể, nhưng ban đêm thì... chưa kể đến những cái nắng, cơn mưa bất chợt... liệu nhỏ sẽ phải làm sao chứ??? Chết mất thôi! ~
1 đứa con gái tiến gần lại Mon, đưa tay chạm vào mặt cô bé rồi trượt dài xuống tay...
- Da mày đẹp lắm! Nhưng tin tao đi, nó sẽ ko tồn tại lâu đâu!!!
2 đứa con gái nhìn nhau cười đầy ẩn ý... Mon chỉ biết là sẽ có môt chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp ập đến... Kì này thì mọi người khó mà biết được cô bé ở đâu...
Sau trận thi đấu, mọi người trong đội cổ vũ rủ nhau đi trà sữa, Mon nói vào bên trong lấy gì đó mà cả bọn chờ mãi vẫn ko thấy cô bé trở ra nên cho vài đứa vào gọi... Có vẻ sự mất tích đột ngột của Mon làm cả bọn nháo nhào... Kế hoạch trà sữa bị gạt ra, thay vào đó là lo lắng ko nguôi của những đứa con gái trong đội cổ vũ dành cho bạn mình...
Thấy chiếc áo khoác đặt trên giỏ đồ của Mon, 1 đứa con gái cầm lên:
- Cái áo này... thấy quen quen...
Đứa bên cạnh nghe thế liền giật lấy cái áo lên " xoi"
- " Â.L "??? - nhỏ có vẻ ko hiểu hai chữ cái đó mang ý nghĩa gì.
- Âm Lịch hả?
Nhận được cái quắc mắt từ mọi người, nhỏ vừa phát ngôn ra hai tư đó liền nín bặt, chợt 1 đứa con gái thắt 2 bím đứng đối diện la lên như bắt được vàng:
- Trời ơi... tao nhớ rồi!!! Khổ thiệt!!! Áo này... là của Nan đó!
- Nan gì??? Sáng nay Mon mặc mà!- cả bọn tròn xoe mắt nhìn đứa con gái thắt bím.
- Ko tin hả? Mấy người có là fan của anh nào trong EVIL hông đã??? ( ==") - một vài đứa gật gật - là fan mà hông biết gì hết hả ( nghe như thuyết giáo), đây là kiểu áo khoác nhóm của EVIL, con gái áo trắng chữ đen, con trai áo đen chữ trắng, kèm theo đó là 2 kí tự đầu của tên mỗi người!
- Ừ ha, đúng rồi!- có vẻ như có người nhận ra điều đó- nhìn đi nhìn lại thì hồi sáng Mon mặc, chiếc áo này quá khổ so với nhỏ... Vả lại chiếc áo này màu đen, chữ " Â.L" thì trắng toác, Â.L là 2 kí tự tắt của tên Nan: Âu Lăng...
- Đem trả Nan đi, nói cậu ta chuyện của Mon coi cậu ấy có giúp gì được ko, khẩn trương đi!!!
Cũng may là bọn con gái đó tốt bụng chứ ko có ghen tuông vớ vẩn như 1 số người khác.
Cả bọn cấp tốc chạy đi tìm Nan, tới nơi, thấy Nan đang đứng khoanh tay tựa lưng vào tường, dáng vẻ trông suy tư đến lạ khi mắt hướng về 1 khoảng vô định nào đó ở phái xa xa, cả đám con gái chứng kiến được điều đó chợt nghệch mặt ra mà nhìn ( ==").
Nhận biết được có những ánh mắt đang dồn về mình, Nan xoay đầu lại thì bắt gặp ngay cái áo khoác, hơi nheo mày, cậu nhco1 nghiêng đầu hỏi:
- Tìm tôi???
* cả bọn gệt đầu lia lịa, đều đẹp đúng chật nhóm cổ vũ: D *
- Áo cậu - 1 đứa con gái đưa áo lại cho Nan- Vả lại... cậu thấy Mon đâu ko???
- Có chuyện gì?- Nan.
- Tụi này ko biết Mon ở đâu nữa! Cuối buổi bọn tôi thống nhất với nhau là sẽ đi trà sữa, Mon có nói là đợi nhỏ một lúc, nhỏ cần quay vào trong để lấy gì đó nên kêu tụi này đợi ngoài sảnh, khoảng khá lâu nhưng tụi này lại ko thấy Mon trở ra nên quay vào tìm..., vẫn ko thấy Mon!!!
Tới đây, bộ não thông minh của Nan chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng, lẽ nào... Nan gấp rút lấy chiếc điện thoại trong túi ra, gọi cho một số người để hỏi về Mon nhưng kết quả là chỉ nhận được những câu mang nội dung tương tự như " ko thấy"...
Cảm ơn đội cỗ vũ xong, cậu nhóc chạy thẳng qua chỗ của Jun, Nan kễ lại mọi chuyện, ít phút sau, cả bọn tụi nó đã có mặt tại đó.
- Chuyện thật ra thế nào?- Pj.
- Chuyện là........... - Nan kể lại những gì mà đám con gái cổ vũ đã nói với cậu ban nãy, cả chuyện lúc sáng mà cậu chứng kiến được.
- Bây giờ... bọn nó đã cố tình, thì làm sao biết Mon ở đâu?- Pj
Nan lục lại túi áo khoác, chiếc thẻ nhớ.... ko có, túi áo khoác cảu EVIL rất OK, bỏ vào đó rồi thì khó mà rơi rớt được, nếu thế thì... có chút hi vọng. Nan chỉnh chỉnh gì đó trong điện thoại rồi cất lời:
- Em muốn mọi người giúp em chuyện này!
- Nói- nó.
- Em muốn nhờ anh Jun và chị Zu lên sân thượng dãy C giúp em, em ko chắc al2 Mon sẽ ở đó nhưng mà...., nếu ko có thì làm phiền liên lạc với em gấp, còn ngược lại...
- Cho 1 vé, tiễn vong!!!- Jun nói ko chút do dự.
- "Chạy bộ" kiểu này xem ra mệt lắm, làm phiền 2 người rồi!- Nan.
Hai người được trông cậy ko nấn ná thêm giây phút nào nữa, họ rời khỏi đó ngay sau vài giây...
- Tại sao lại là sân thượng dãy C? - Ken
- Em sẽ giải thích sau! Anh Ken... chuyện mất tích hôm bữa anh có điều tra ra được gì ko?
Nghe đến điều đó, khóe môi Ken chợt nhếch lên 1 nụ cười trông ngạo nghễ vô cùng.
- Điều tra là sở trường của tao! Này nhé, theo như thông tin tao thu được, khoảng thời gian 2 người họ bắt đầu mất tích cũng có 1 số người ko có mặt tại nhà! Zu mất tích cung2 Mon nên ko nói nhiều. Thứ nhất là thằng Jun, nó làm xong việc từ sớm nên mượn máy tao đi chụp cảnh, một số cảnh nó chụp trùng với thời gian Mon và Zu rơi xuống dưới nên người làm những điều đó ko thể là thằng đó được! 2 là Mit, 3 là Ruy, 4 là Mei, 5 là Hun, 6 là Tup, còn 8 là.... vợ đấy!- Ken dí 1 ngón tay vào trán Pj.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT