Cuối cùng thì lễ hội thể thao cũng đã tới- lễ hội mà cả bọn " đấm đá" như bọn nó rất hóng chờ.
Mon hôm nay có lẽ ko may mắn như tụi nó, khi con người gặp xui 1 lần thì dường như mọi lần sau đó cũng tương tự như thế... Vừa vào cổng thì cô bé đã bị chặn lại:
- Wey, đứng lại coi!
Cô bé ngẩng đầu lên thì thấy 2 đứa con gái đang chắn đường mình.
- Mày gan nhỉ? Dạo này cứ bám lấy Nan riết!
Mon liếc nhìn 2 nhỏ đó với ánh mắt cực sắc làm cho bọn đó có chút... hoảng. Hồi đó giờ, Mon nổi tiếng là đứa dễ bắt nạt nhất trong Mẫu Đơn, nhưng bi giờ lại...
Con người ai chả có lúc thay đổi... có cái gì gọi là " mãi mãi" đâu...
- Nan là của chung, tụi này là bạn, tiếp xúc với nhau cũng có vấn đề à??? - lời nói của Mon vô cùng sắc.
- Tụi này mặt ko dày!
Mon nhìn sát vào mặt đứa con gái vừa lên tiếng, nhìn theo kiểu rất chăm chú, đã thế còn dùng ngón tay khều khều 1 bên má nhỏ đó làm nhỏ đó cũng ko hiểu mô tê gì mà vội lấy 1 tay lên che mặt lại, hất tay Mon ra khỏi khuôn mặt mình...
- Phấn dày thật!!! Thế mà bảo ko! Ko mà mở miệng ra là 1 tiếng Nan, 2 tiếng cũng Nan... Ngớ ngẩn!
- Mày...!!!
Nhỏ con gái vung tay lên, định cho Mon 1 cái tát nhưng ngờ đâu Mon lại giữ được cánh tay đó, đã thế còn xiết nó thật chặt...
- Đánh ghen sao??? Tôi đang tưởng tượng Nan mà chứng kiến được cảnh này sẽ nghĩ sao về các người, dơ bẩn!
Đứa con gái đứng phía ngoài nghe thế, dường như là nãy giờ uất ức lắm bèn rút sẵn cái lưỡi lam đã thủ sẵn trong túi hướng về phái Mon mà sấn tới ( con gái đánh ghen đáng sợ thật ^^!). Nhận định được tình hình, Mon thả tay đứa con gái ra, vội né đòn, bọn họ đến 2 người mà cô bé chỉ có 1, 1 chọi 2 quả thật rất bất tiện.
" ROẸT "
- A!
Do ko cẩn thận cộng với cái chân đang bị thương khiến cô bé di chuyển ko kịp, kết quả là khuôn mặt thì an toàn nhưng khúc từ khủy tay đến nửa bắp tay thì lãnh phải 1 đường khá dài, được thế, 2 nhỏ đó lấn tới, ép sát Mon vào tường.
- Cảm giác thế nào? Ban nãy mày xung lắm cơ mà!
Mon cố gắng né cái lưỡi lam đang chuẩn bị " chạy" 1 đường lên mặt mình.
- Các người làm trò gì thế???
Một giọng nói cất lên khiến cả bọn ngoái lại nhìn, thẩn thờ... ngạc nhiên... pha chút sợ sệt, cả 2 đứa con gái đều giãn ra...
- A... Nan... chào buổi sáng!
- Bọn tôi... có làm gì đâu!- cười giã lã.
- Cút!!!- Nan.
Chỉ 1 câu như thế cũng có thể khiến họ xanh mặt rời đi, ko dám hó hé thêm lời nào, trước khi đi, họ còn rỉ vào tai Mon 1 câu rất nhỏ, rất rất nhỏ chỉ đủ để mình nhỏ nghe thấy:
- Sẽ có sự ưu ái bọn tao cho mày!
Họ vừa đi là người Mon cũng trượt dài xuống theo bức tường, ngồi bệt xuống đất. Gì chứ? Cô bé cũng có khá hơn gì đâu, tất cả chỉ là bề ngoài thôi... trong lòng thì nhỏ sợ chết đi được! Ơn trời, cũng may là Nan xuất hiện kịp lúc, ko thì chả dám tưởng tượng... Phù!!! Đáng sợ thật! Kể từ ngày trong bệnh viện với Nan tới giờ là ko lúc nào nhỏ ko bị làm phiền. Do đang đứng nghiêng mặt nên vết thương trên tay Mon bị khuất lại, Nan ko hề thấy được cái vết rạch dài đang dần rỉ ra nhiều máu ở phái cánh tay bên kia.
- Đứng lên!
Mon đứng dậy rồi đưa mắt nhìn Nan, thấy cậu nhóc đang tiến về phía đối diện mình nên cô bé vội giấu cánh tay ra phía sau.
- Người của nhóm mà lại thế? Có ai như cô ko?- Nan có vẻ chỉ trích.
- Kệ tôi! Nếu thế thì ban đầu đừng giải vây giúp tôi! Tự hỏi bản thân rồi ngẫm lại coi vì chuyện gì mà tôi phải hứng chịu điều đó!- Mon.
- Sáng sớm tôi ko muốn gây nhau với 1 đứa như cô!- Nan.
- Okie! Nếu thế thì cậu đi hướng đó - Mon chỉ tay về 1 hướng - tôi đi hướng này! - nhỏ hất mặt về phái ngược lại- ko phiền, ổn chứ?- Mon.
Nan thề là ko biết nguyên nhân do đâu nhưng cậu nhóc thực sự ghét cái điệu bộ buông lơi mọi chuyện, ko coi ai ra gì của Mon... Tính ra lúc trước cô bé đâu như thế nhỉ???
Hình như cô bé có chút gì đó ko bình thường... chỗ nào??? À, cánh tay...
- Giấu giếm gì thế? Bỏ ra!- Nan có vẻ khó chịu.
- Độc tài thế? Kệ tôi!!! - Mon.
Nhìn thấy mảnh lưỡi lam nằm chỏng cheo dưới đất, trên đó có vương chút gì đó đỏ đỏ... Nan chợt nhíu mày, nhìn cô bé rồi bất ngờ chụp lấy cánh tay cô bé.
Thấy một đường dài trên cánh tay Mon, máu có vẻ cứ tuôn ra, ko thấy có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, Nan chợt gắt lên.
- Giấu... giấu... giấu! Giấu vui lắm hả?
- Đả bảo là đừng quan tâm mà!- Mon giệt cánh tay ra.
- Đừng làm giá! Pj nhờ tôi để mắt đến cô thôi!- Nan.
- À, ra thế! Nghĩa vụ!!!- lời nói có chút chua xót.
Nan kéo cô bé tới vòi nước gần đó nhưng... cúp nước rồi!!!
Nan nghĩ gì đó, phòng y tế cách đây khá xa, phải băng qua 2 dãy hành lang dài, phòng y tế mỗi khu đều có nhưng vì hôm nay chỉ tổ chức thể thao ở phía bên kia nên những phòng y tế ở các khu khác đều khóa cửa, chỉ mỗi phòng y tế ở khu đó là hoạt động. Bất giác, Nan sát trùng cánh tay Mon bằng cách đưa lên miệng mình ( mọi người tự hiểu nhé ^^, khả năng diễn đạt Chee chỉ đến đây)... Điều đó làm Mon bất giác đỏ mặt nhưng nghĩ lại, việc này với những đứa con gái khác với Nan chắc hẵn cũng bình thường thôi mà!!! Thói quen thôi đúng ko??? Nét mặt Nan có vẻ ko thoải mái, chắc là vì vị tanh của máu...
Có vẻ đã xong, Nan buông cánh tay Mon ra...
Cậu nhóc đột ngột cởi chiếc áo khoác, đưa lại cho Mon...
- Chị Pj bảo cậu làm thế???- Mon.
- Cầm! Túi áo có chiếc thẻ nhớ, tôi rất tin tưởng vào túi áo đó! Nếu mất... cô tự biết hậu quả!!!
Nói rồi cậu nhóc quay đi...
- Hú... hú ( nghe như khỉ ^^!), Zu, thằng Jun tìm!
Nghe thế, nó bước ra khỏi phòng, thấy hắn đang đứng khoanh tay dựa tường, nó chợt khựng lại... nhìn một chút rồi mới tiến đến trước mặt hắn.
- Trễ 1 phút, chưa tính 5 giây nhìn tôi!- hắn đánh mắt sang nhìn nó, 1 cặp mắt sâu và lạnh.
Câu nói hắn thốt ra làm nó ko thể nói thêm gì khác vì sự thật là như thế!!! ="= Dạo này cơ thế nó cứ quái quái, cứ rãnh là lại " thả hồn theo gió", ko thì lại nhìn " ai đó" một cách vô thức...
- Chuyện gì?- Zu.
Đáp lại lời nói của nó là một hành động, hắn ko nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay nó kéo đến khu vườn trường, ra hiệu cho nó ngồi xuống bãi cỏ... Thấy nó cứ đứng đó mà ko ngồi xuống, Jun mới để ý rằng tay mình chưa buông tay nó ra ( >"<). Nhẹ nhàng thả ra, hắn buông giọng:
- Ngồi!
Nó ngồi xuống, hắn cũng khụy 1 chân xuống trước mặt nó, đột ngột ngửa lòng bàn tay nó lên, vết thương trong lòng bàn tay nó đáng lẽ là phải đỡ hơn rồi chứ nhưng sao nó ngày càng thâm đen.
- Bị bao giờ?- ý chỉ vết thương.
- Hôm qua!- nó.
Đúng là hắn nghĩ ko sai. Vết thương của hắn đã làm ảnh hưởng đến vết thương của nó. Chắc máu của hắn đã lan vào vết thương của nó trong lúc nó trị thương cho hắn...
- Cảm giác!- cũng là chỉ vết thương.
- Ko bình thường... - nó.
Hắn ko nói gì thêm, nhẹ nhàng lấy từ chiếc túi sau lưng ra đồ dùng cứu thương, hắn băng bàn tay nó lại một cách cẩn thận, vừa xong hắn quăng vào nó 1 bịch thuốc nhỏ.
- Thuốc giảm đau! Cơn đau sẽ phát tán dữ dội hơn! Ko muốn đấu bóng chuyền thì đừng uống!
Nói rồi hắn đứng dậy, cả nó cũng thế. Ko may là 2 chân nó bị cuộn vào nhau nên mất thăng bằng mà ngả vào người hắn, ko trở tay kịp, hắn... cũng chịu chung số phận như nó. E hèm, tình hình bây giờ là nó đang nằm đè lên hắn, mặt cách mặt chỉ 5 cm là cùng. Nó cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào mặt mình khi hắn lên tiếng:
- Nặng thật!
Nghe thế, nó vội chống tay đứng dậy.
- Đuối lý??? - hắn nhếch môi khinh thường.
- Nhịn thôi!- nó.
- Nhịn là nhục!- hắn lại tiếp tục điệp khúc " mỉa".
- Nhịn ko phải nhục, nhịn là để hạ gục đối phương!- nó.
- Nội dung gợi tình nhỉ? Nhưng cố đến mấy cũng vậy, ko gục nổi đâu! Cừu non thôi! - hắn có vẻ khinh khỉnh.
Sau đó, cả hai đều rời đi theo những hướng riêng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT