Xúc cảm quen thuộc căn bản không cần nghĩ cũng biết là Tô Tầm.
Ngẩng đầu lên, Nguyễn Kiều Kiều đối mặt với bản mặt đen của anh.
“Cô còn cười.”
Nguyễn Kiều Kiều cười toe toét, “Đại nhân, dáng vẻ này của anh thật ra rất đáng yêu.”
Nét mặt Tô Tầm thoáng mờ mịt, nhưng không hề duy trì bao lâu, anh thành thật hỏi: “Đây xem như khích lệ à?”
Nguyễn Kiều Kiều cười híp cả mắt, “Đương nhiên.”
Có điều, cô cũng rất tò mò rốt cuộc Liễu Như Yên và Tô Tầm đã nói gì mà khiến sắc mặt anh khó coi thế.
“Đại nhân, anh và Liễu Như Yên nói gì vậy?”
“Không có gì?” Chẳng qua người phụ nữ đó cho rằng cánh mình cứng cáp rồi là có thể la hét với anh.
Tô Tầm chợt sầm mặt, “Còn cô, cô và Tô Minh đã nói gì?”
“Không có gì.” Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, cười cười nói: “Như đại nhân thôi, đây là bí mật.”
Sắc mặt Tô Tầm khó coi rõ rệt, có điều Nguyễn Kiều Kiều không sợ chút nào. Cô nhảy mệt rồi buông tay Tô Tầm ra, “Tôi mệt rồi, đại nhân, anh có muốn ăn chút gì không?”
Thành chủ thành phố Lạc Hoa làm quan rất dụng tâm, từ khía cạnh chuẩn bị thức ăn hôm nay cũng có thể thấy được ông ta am hiểu sâu sắc con đường này.
Mặc dù thức ăn không tinh xảo lắm, song so với bên ngoài khô khan vô vị, mùi vị thực sự không tệ.
Tô Tầm rất soi mói, ăn một miếng xong buông xuống ngay, “Khó ăn quá.”
“Tôi cảm thấy không tồi đấy.” Nguyễn Kiều Kiều cắt một miếng thịt bò đút cho Tô Tầm, “Anh nếm thử đi, hương vị rất ngon.”
Sau khi Tô Tầm nhai một miếng còn rất thành thật trả lời: “Không ngon bằng đồ cô làm.”
“Tất nhiên. Tôi chuyên nghiệp mà.” Câu khích lệ này làm Nguyễn Kiều Kiều kiêu ngạo hẳn.
Tô Tầm không thể uống rượu, Nguyễn Kiều Kiều sợ Tô Minh sẽ ám toán anh, cho nên luôn đề phòng thức ăn có rượu. Một miếng cô đút cho Tô Tầm, cô đều nếm thử trước.
Cô tri kỷ hết mình với cương vị cấp dưới tốt như thế, quả thực hiếm thấy lắm.
Chẳng qua, người nhận ra thân phận Tô Tầm mời rượu anh không ít. Nguyễn Kiều Kiều hỗ trợ cản mấy ly, cuối cùng dẫn đến bản thân đi đường hơi loạng choạng.
“Tôi muốn trở về.”
Tô Tầm dán lên gương mặt đỏ ửng của cô, thoáng nhìn những người còn chuẩn bị mời rượu, “Ở đây có chỗ nghỉ ngơi không?”
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tầm quét qua, một đám người đều lui bước. Thành chủ nhiệt tình lại gần, tìm chỗ cho Tô Tầm.
“Nếu Tô đại nhân không chê thì trên lầu có phòng, có thể nghỉ tạm tí ạ.”
Cả người hơi mềm oặt của Nguyễn Kiều Kiều bị Tô Tầm ôm lên phòng. Thật ra tửu lượng của cô không tệ, chỉ vì uống quá ác liệt nên giờ có chút choáng váng.
“Cô không sao chứ?”
Tô Tầm dán lên gương mặt nóng hổi của cô, lưu luyến nói, “Đợi cô nghỉ ngơi một lúc, chúng ta sẽ rời đi.”
“Ừm.” Tay Tô Tầm lạnh lẽo thật nhưng rất thoải mái. Nguyễn Kiều Kiều kiềm lòng không đậu dán lên.
Anh ngồi trên ghế salon, cô tựa vào vai anh. Có lẽ do chất cồn làm người ta rối loạn, lá gan của Nguyễn Kiều Kiều cũng to hơn, hỏi Tô Tầm một vấn đề.
“Đại nhân, dạo này anh hơi kỳ quái. Tôi có thể biết tại sao không?”
Tô Tầm nhìn cô, đôi mắt trong veo, “Kỳ quái chỗ nào?”
Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt nhìn anh, “Vậy tôi trực tiếp chút. Đại nhân, anh thích tôi à?”
Tô Tầm dán lại gần mặt cô, khẽ vuốt ve một hồi mới chậm rãi đáp: “Tôi còn đang học tập, cũng chẳng biết thích rốt cuộc là cảm giác cụ thể gì. Tuy nhiên tôi cảm thấy việc để ý cô... hơi thú vị. Hơn nữa, nói thật, chắc tôi có thể được cô chữa khỏi bệnh.”
Theo tầm mắt Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều nhìn xuống hạ thân anh.
“Sức hút của thân thể sao?”
“Có thể nói như thế.” Tô Tầm nắm tay cô, khẽ cười một tiếng, “Tôi chỉ muốn biết, một phần bận lòng thuần túy rốt cuộc là sao. Cô nói tôi nghe con người nên có mơ ước, mà mơ ước của tôi hình như đã thực hiện rồi. Đột nhiên muốn thay đổi cách sống, sống như người bình thường vậy chứ không phải một con quái vật, hoặc một đứa tạp chủng. Tôi nghĩ, cô có thể tiếp nhận Cẩu Bất Lý thì cũng có thể tiếp nhận tôi.”
Dấu bằng này, hình như tính toán quá nhanh.
Nói thật, Nguyễn Kiều Kiều không tính là lương thiện, thánh mẫu càng khỏi phải nói. Cô nhớ trước đây mình từng muốn vứt bỏ Cẩu Bất Lý cơ. Tới cái nơi mạt thế này sinh ra một dị hình, cô cực kỳ hoảng sợ, khi ấy không giết chết đã xem như có lòng tốt rồi.
Giờ cô thương Cẩu Bất Lý vậy, chẳng qua vì cậu là người thân duy nhất trên thế giới này của cô.
Cô đặt hết tình cảm dành cho cha mẹ, bạn bè lên người Cẩu Bất Lý. Có lẽ, cuộc đời này cơ hội về nhà của cô ít lại càng ít, nên cô mới đặt toàn bộ tình cảm ở thế giới ban đầu lên người cậu.
Một câu thôi, cô quá cô đơn, do đó muốn tìm một người bạn. Mà hiện giờ Tô Tầm cũng vậy đúng không?
Một mình quá mệt mỏi, không có mục tiêu nên muốn trải qua cuộc sống hai người bình thường. Vì vậy anh dốc lòng học tập, dụng tâm thích cô.
Nguyễn Kiều Kiều bỗng dưng sáng tỏ.
Tô Tầm là tên khốn khiếp. Nhưng tên khốn kiếp cũng muốn tiếp tục sống, cũng muốn sống một cách vui vẻ.
“Nếu tôi không thích anh thì sao?”
“Tôi thích cô là được. Còn nữa, không cho phép cô từ chối việc tôi thích cô.”
Tô Tầm nắm tay cô, xoa xoa, “Bọn họ từng nói, loài như tôi... ắt hẳn không có phụ nữ thích. Có điều không sao hết, tôi thích cô đủ rồi.”
“Đại nhân, anh thực sự không bình thường lắm đấy.” Nguyễn Kiều Kiều nhìn chằm chằm Tô Tầm một hồi, hạ tầm mắt xuống, đột nhiên cô nghiêng người về phía trước, “Tuy nhiên tôi thực sự hơi thích đó.”
Tô Tầm thể này không còn là một con quái vật nữa, mà là một người có máu có thịt.
Nắm cà vạt anh, Nguyễn Kiều Kiều dán lại gần. Dưới ánh trăng, cô có chút muốn hôn.
Sau khi hôn chuồn chuồn lướt, Nguyễn Kiều Kiều lần nữa tựa lên vai Tô Tầm.
Mệt mỏi quá, rất muốn ngủ.
Nghe nhịp tim không an ổn của Tô Tầm, cô lại cảm thấy hơi mới lạ. Cảm giác dựa vào một người kiểu này lâu rồi cô chưa từng có.
Nguyễn Kiều Kiều chậm rãi nhắm mắt lại.
Có lẽ Tô Tầm cho rằng cô đã ngủ, nên lại gần hôn khóe miệng cô một cái. Động tác của anh rất nhanh, hoàn toàn như tên trộm trộm hương.
Tuy nhiên động tác trúc trắc vậy ngược lại khiến tâm trạng Nguyễn Kiều Kiều rất tốt. Có lẽ thế này cũng không tồi, đánh quái, nói chuyện yêu đương.
Thế giới này, đời này sẽ trôi qua rất nhanh. Kiếp sau, mở mắt ra, có thể về nhà hay không đây?
Nguyễn Kiều Kiều bất tri bất giác ngủ thật. Cô không biết lúc nào mình bị Tô Tầm lay tỉnh.
“Dậy đi, xem kịch vui nè.”
Chẳng biết từ lúc nào Tô Tầm đã ôm cô trốn dưới rèm cửa sổ to đùng. Nguyễn Kiều Kiều vừa định lên tiếng, đã bị Tô Tầm bịt miệng.
“Nghe đi.”
Họ đang ở căn phòng trên lầu của thành thủ Lạc Hoa, chẳng qua không phải căn phòng lúc nãy. Họ trốn phía sau rèm cửa sổ ở mái hiên.
Mà trong phòng, lúc này đang diễn ra một màn kịch vui đầy xuân sắc.
Nguyễn Kiều Kiều theo tầm mắt Tô Tầm nhìn sang, chỉ thấy trong phòng, Tô Minh và Liễu Như Yên như đang diễn kịch câm.
Liễu Như Yên tát Tô Minh một cái, giữa chừng bị Tô Minh bắt được. Chớp mắt, lửa tình mập mờ chợt lóe lên. Hai người còn đang giương cung bạt kiếm bỗng dưng ôm chầm hôn nhau.
Việc này dường như nằm ngoài dự liệu của Tô Tầm, vì anh mắng một câu thô tục.
“Chuyện gì xảy ra trời?” Sắc mặt Tô Tầm rất khó coi, “Sao hai người kia không đánh nhau?”
Nguyễn Kiều Kiều không cần nghĩ cũng biết Tô Tầm dùng chút ám chiêu. Chẳng qua, thế giới này vĩnh viễn ngoài dự liệu của mình.
“Nghiêm khắc mà nói, đây cũng là đánh nhau.”
Nhưng khiến Nguyễn Kiều Kiều thực sự không ngờ là, cô vốn cho rằng Liễu Như Yên và Tô Minh chỉ trao đổi nước bọt thôi, bởi hiện giờ Liễu Như Yên không phải là người phụ nữ của hắn.
Coi như bọn họ thực sự ngầm có một chân đi, song đây là nhà của người khác, thuộc hạ chẳng biết có bao nhiêu cơ sở ngầm của thái tử, cần gì bất chấp dây dưa với nhau.
Chẳng qua cô vĩnh viễn đánh giá cao tam quan của thế giới này rồi.
Trong lúc cô cảm thán, hai người đó nhanh chóng quấn lấy nhau. Chiếc váy trắng mỏng tang kia của Liễu Như Yên bị ném qua một bên, Tô Minh cũng chỉ kéo quần ra, cứ thế trực tiếp làm luôn.
Lần này, đến phiên Nguyễn Kiều Kiều lúng túng.
Có chết không chứ, hiện tại cô đang bị Tô Tầm ôm trong lòng, mà anh đang vào thời kỳ động dục, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể cứng.
Lúc này, anh đã cứng đến mức như đá hoa cương rồi.
Chờ chút —— Đừng manh động mà, chàng trai trẻ!
Nghe được Tô Tầm hô hấp càng lúc càng dồn dập, toàn bộ khuôn mặt Nguyễn Kiều Kiều đều nóng bừng.
“Đại nhân, chúng ta đi trước đi.”
Tô Tầm vẫn không nhúc nhích, Nguyễn Kiều Kiều ngắt anh một cái, anh cũng chỉ ấn đầu Nguyễn Kiều Kiều xuống, “Tiếp tục xem.”
Xem nữa, bọn họ sẽ không xong đấy.
Tô Tầm không đi, cô có thể đi đúng không?
Nguyễn Kiều Kiều nhấc mông muốn rời khỏi, lại bị Tô Tầm ấn gắt gao hơn, “Đừng nhúc nhích.”
“...”
Hỏng bét thật rồi! Cái thế giới không có khí tiết này!
Nguyễn Kiều Kiều nhìn trời, có thể cho một tia sét đánh chết đôi cẩu nam nữ này không?
Theo tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập của Tô Tầm, tình huống trong phòng đã dùng từ gay cấn để hình dung. Thảo nào Liễu Như Yên là nữ chính, chỉ dựa vào hai chân cô ta quấn quanh, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt như hoa đào, giọng nói câu hồn, từng giây từng phút đều có thể làm đàn ông chết dưới gấu váy cô ta.
Nhìn đi, mắt Tô Tầm cứ nhìn chằm chằm đấy.
Có điều, không chỉ nói Tô Tầm, mà ngay cả phụ nữ như cô trông thấy bộ dạng này của Liễu Như Yên, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy, miệng khô lưỡi đắng.
Không hổ là nữ chính, vu vật trời sinh.
Giọng Liễu Như Yên càng lúc càng yêu kiều, ngay khi mặt Nguyễn Kiều Kiều nóng hổi, không biết làm sao, bỗng nhiên cửa mở ra.
Thành chủ Lạc Hoa xui xẻo đã tới.
“Đại nhân...”
Không chịu gõ cửa liệu có phải là một thói quen tốt không?
Có lẽ ông ta cũng chẳng ngờ Tô Minh và Liễu Như Yên ở chỗ này, còn bị ông ta phá vỡ.
Ngay lập tức ông ta che mắt lại, “Đại nhân, tôi không thấy cái gì hết.”
Giấu đầu lòi đuôi.
Bởi vì biến cố này, cũng kinh động đến đôi uyên ương lỗ mãng triền miên trong phòng.
“Giết ông ta.”
Giọng Liễu Như Yên còn mang theo dư vị chưa thoát khỏi cao triều, song lời nói ra lại hung ác không gì sánh bằng.
Giơ tay chém xuống, thành chủ Lạc Hoa còn chưa kịp biện luận đã bị Tô Minh rút dao, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra.
Chết không nhắm mắt.
Có lẽ ông ta đến chết cũng hiểu, ông ta chỉ muốn lấy lòng Tô Minh thôi, sao cuối cùng biến thành bữa tối cuối cùng của bản thân chứ?
Bên này, toàn bộ máu nóng cả người Nguyễn Kiều Kiều vào giờ khắc này đều nguội lạnh. Nhưng Tô Tầm còn rất kích động đó, cô bèn vội vàng che miệng anh.
Mặc dù không biết có tác dụng không?
Tô Tầm nói không sai, độc nhất lòng dạ đàn bà. Vì để bảo vệ bí mật của mình mà em gái mềm mại Liễu Như Yên kia đã không chút do dự xuống tay ác độc. Xem ra quả nhiên cô nhìn người quá đơn giản.
Tác giả: Đại nhân, anh cứng như đá hoa cương rồi. Hahahaha.