Sắc mặt Tô Minh thực sự rất đặc sắc, khiến Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được ở bên cạnh mừng thầm. Sự thật chứng minh, cho dù Tô Minh đẹp trai thật, song Nguyễn Kiều Kiều càng thích dáng vẻ hắn bị mất mặt ở trước mặt mọi người hơn.
Chẳng qua, Tô Tầm trở nên tà mị cuồng bá như vậy quả thật ổn chứ?
Lúc khiêu vũ, Nguyễn Kiều Kiều liên tục rối rắm về vấn đề này.
Sống lưng cô nóng bỏng, tầm mắt Tô Tâm vẫn không hề rời khỏi cô.
“Đại nhân, làm mất mặt thế này không sao chứ?” Cuối cùng, Nguyễn Kiều Kiều vẫn hỏi ra mới nghi hoặc trong lòng.
“Làm mất mặt?” Tô Tầm vuốt ve cái eo yêu kiều của cô, vẻ mặt cực kỳ thoải mái, “Làm mất mặt, cái gì là làm mất mặt?”
Bộ dạng ngây ngô này, cô đúng là có chút thích anh đấy.
Tiến đến bên tai Tô Tâm, Nguyễn Kiều Kiều khẽ nói: “Chuyện khi nãy anh làm với Tô Minh, chính là làm mất mặt.”
Vừa nói xong, Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được lại nhớ tới sắc mặt đặc sắc của Tô Tầm lúc đó, cảm giác giống như hắn luôn là học bá, luôn cao cao tại thượng,
bất thình lình bị một kẻ học tra[1] đứng cuối lớp phản công.
[1]Học bá: chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Học tra: chỉ những người không thích học, thành tích học tập kém cỏi.
Chậc chậc chậc, quả thực như đánh mặt người ta bốp bốp bốp.
Nguyễn Kiều Kiều rất vui, nhưng Tô Tầm ở bên cạnh hơi là lạ. Đôi mắt trợn tròn, dường như đã gặp chuyện khó mà tin nổi.
“Sao vậy?” Bị Tô Minh sử dụng ám chiêu sao?
“Đại nhân, anh không sao chứ?”
Nguyễn Kiều Kiều chợt sốt ruột, cô sờ mặt Tô Tầm, chỉ thấy đôi mắt anh càng trợn tròn hơn.
Nguyễn Kiều Kiều sững sờ, vội vàng rút tay về, song được nửa đường đã bị Tô Tầm nắm lấy ấn lên mặt.
“Tôi phát hiện, cô sờ tôi rất thoải mái, sờ thêm nữa đi.” Tô Tầm dừng một chút, lại bỏ thêm hai chữ, “Được chưa?”
Tôi xiên anh! Cái tên sát gái này!
Nguyễn Kiều Kiều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tên cao thủ sát gái nào đó, trong bụng cô thầm nghĩ, đáng tiếc lỗ tai đã vạch trần mọi thứ của anh rồi. Đỏ ửng, rõ ràng là một tên boy ngây thơ, còn giả vờ cao thủ cái gì.
Cẩu Bất Lý, con đúng là không nghe lời, chẳng phải nói không để cho anh ta xem H văn cuồng bá sao?
Tô Tầm dán vào tay Nguyễn Kiều Kiều, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dáng vẻ rất hưởng thụ. Nguyễn Kiều Kiều khẽ động, lại bị anh ấn càng chặt hơn.
“Tay cô, rất ấm.”
Nguyễn Kiều Kiều biết mình gỡ không ra, thôi, coi như đang sờ Cẩu Bất Lý đi. Chẳng qua làm một người đàn ông, mặt của Tô Tầm cũng quá nhỏ rồi.
Ước ao ghen tị ing~
Hiện giờ toàn bộ tâm trí của Nguyễn Kiều Kiều đều đặt trên người Tô Tâm, nên đã quên mất Tô Minh và Liễu Như Yên bên này.
Bọn họ mới là vai chính trong quyển sách đó!
Liễu Như Yên thoáng nhìn Tô Minh đang mất tập trung trước mặt, “Tô đại nhân, sao thế?”
“Không có gì.” Tô Minh thu hồi ánh mắt lưu luyến, “Chẳng phải mới phát hiện ra một chuyện rất thú vị à.”
Liễu Như Yên nhìn hai người ôm nhau bên kia, ánh mắt tối sầm, “Không ngờ Tô Tầm cũng biết yêu.”
“Yêu?”
Tô Minh ngây ngẩn cả người, “Thằng đấy mà cũng biết yêu hả?”
Ánh mắt Liễu Như Yên rơi trên chiếc váy đỏ của Nguyễn Kiều Kiều, “Dung mạo rất xinh đẹp ấy chứ, không ngờ hắn lại thích dạng này. Có điều... người phụ nữ này là
ai? Trước đây chưa từng thấy cô ta.”
Tô Minh theo tầm mắt Liễu Như Yên nhìn sang, “Sao vậy? Có vấn đề ư?”
Liễu Như Yên híp đôi mắt hạnh, một lát sau mới lắc đầu, “Không có vấn đề, chỉ hơi hiếu kỳ thôi.”
Tô Tầm là người đàn ông duy nhất không coi cô ta ra gì từ khi từ cô ta tới thế giới này. Nhưng, cũng bởi vì vậy mà cô ta mới sợ anh.
Con người đều như thế, sợ những vật hay người mình không thể nắm trong tay.
Cô ta nghe Tô Minh nói, Tô Tầm có bệnh không tiện nói ra, lai lịch cũng chẳng minh bạch, là sự tồn tại khó coi nhất ở nhà họ Tô.
Nhưng một người thế này, lại ngầm nắm trong tay tất cả của cô ta, khiến cô ta không thể không nghe theo lệnh Tô Tầm.
Cô ta không cho rằng người đàn ông này sẽ có ngày phát sinh tình cảm với cô, vì trong ánh mắt anh căn bản không có nhiệt độ.
Một người như vậy, sẽ không yêu. Nhưng giờ cô ta bị đánh vào mặt rồi.
Vẻ mặt Tô Tâm vẫn lạnh như băng, song đôi mắt đã có nhiệt độ. Nhất là khi nhìn người phụ nữ lẳng lơ kia, trong mắt rõ ràng có tia sáng vui vẻ lóe qua.
Tô Tầm có thể yêu người ta ư? Liễu Như Yên khẽ cười.
Thế cũng tốt, người biết yêu tương đương với có nhược điểm. Cô ta không thích đơn phương bị nắm trong tay, thứ nhược điểm này tương tự như bí mật, nếu là hợp
tác, thì cũng phải song phương cùng nắm nhược điểm nhau mới phải.
Bên kia tầm mắt Liễu Như Yên quá nóng bỏng, Tô Tâm có thể đắm chìm trong sự đẹp đẽ của mối tình đầu không thể tự thoát ra, song Nguyễn Kiều Kiều làm không được.
Cô vỗ vỗ mặt của tên boy ngây thơ, “Đại nhân, đại nhân, anh tỉnh lại đi.”
“Hửm?”
Lại còn phát ra âm thanh hưởng thụ nữa cơ! Cô muốn nổi giận.
“Đại nhân, anh không thấy cô nàng Liễu Như Yên kia liên tục nhìn chúng ta sao?”
Tô Tầm tiếp tục mặt nóng dán cái tay lạnh của cô, nghiêm trang nói dối, “Không thấy.”
“...” Cô có thể tát một bạt tai không?
Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều không khống chế được cái tay ngứa ngáy của mình, vũ khúc đã kết thúc. Đợt thứ hai chính thức bắt đầu. Chẳng qua, rõ ràng Tô Tầm nắm tay cô không có ý định buông tay, cho đến khi Tô Minh dẫn Liễu Như Yên qua, anh vẫn còn chăm chú nắm tay Nguyễn Kiều Kiều nữa cơ.
“Em trai tốt của tôi, lần này đổi bạn nhảy đi.”
Không đợi Tô Tầm phản ứng, Tô Minh đã nhoài người ra trước, nắm lấy cổ tay Nguyễn Kiều Kiều rồi kéo vào lòng, thuận tiện đẩy Liễu Như Yên vào lòng Tô Tầm.
Tô Tầm biến sắc, sải bước xông đến bên này. Tuy nhiên không biết Liễu Như Yên dùng thủ đoạn gì, bỗng nhiên nắm tay anh, đồng thời nói một câu gì đó. Tô Tầm mới căm hận không theo qua đây.
“Cô không hiếu kỳ Như Yên nói gì với nó à?”
Nói thật, chiều cao của Tô Minh thích hợp khiêu vũ với Nguyễn Kiều Kiều nhất. Người thú bình thường cao hơn con người, dù giờ chiều cao của cô ở trong loài người
cũng coi như nữ cao gầy, song ở trước mặt người thú vẫn thuộc kiểu nhỏ nhắn đáng yêu.
Tô Tâm được di truyền từ tộc Tuyết lang, chiều cao đương nhiên không thấp. Ban nãy giơ tay lên dán mặt anh, tay cô rất mỏi nhừ. Có điều khiêu vũ với Tô Minh, lại hoàn toàn không có cảm giác cố hết sức như vậy.
Tô Minh cao khoảng 1m85, cúi đầu vừa vặn đối mắt với Nguyễn Kiều Kiều, “Sao thế, không muốn khiêu vũ với tôi hả?”
Nguyễn Kiều Kiều nặn ra một nụ cười, “Nói thật, không muốn lắm.”
Tô Minh tỏ vẻ bất ngờ, song rõ ràng, hắn hoàn toàn không bất ngờ chút nào.
“Cô cứ thích thằng con hoang như vậy à?”
“Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan tới anh.” Đời sống tình cảm của cô không cần để một người dưng tới chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tôi chỉ lấy làm tiếc cho cô thôi. Dựa vào dung mạo của cô, hoàn toàn có thể tìm được một con người thượng đẳng, cần gì lãng phí thời gian trên người thằng con
hoang ấy.” Không đợi Nguyễn Kiều Kiều nói, Tô Minh nói tiếp: “Tôi biết cô sinh con cho nó, tôi cũng biết con trai cô coi như thụ tinh trong ống nghiệm, nên hai người
không có tình cảm. Với cái tính đó của nó, cô đi theo nó cũng chỉ vì sinh tồn. Thế nào, tôi có thể cho cô cuộc sống giàu có áo cơm không lo, cô theo tôi chứ?”
Nguyễn Kiều Kiều cười cười, cái tên này đang dụ địch ư? Nói thật, nếu là trước đây, cô còn có chút động lòng. Nhưng chỉ số IQ của cô tạm thời còn chưa rớt đến mức ấy.
Tô Tầm không dễ hầu hạ, lẽ nào Tô Minh dễ hầu hạ à?
Vứt hai chữ ha ha vào mặt hắn.
“Tô đại nhân, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ Liễu Như Yên và Tô Tầm nói gì sao?”
Tô Minh híp mắt, “Cô có ý gì?”
Nguyễn Kiều Kiều theo bước nhảy xoay một vòng, “Ý trên mặt chữ. Tôi nghe nói, Liễu Như Yên có thể coi là ái thiếp của anh. Sao, mượn danh nghĩa việc công, dẫn người phụ nữ của cấp trên theo, cảm giác này có phải vừa cấm kỵ vừa sảng khoái không?”
“Cô biết cái gì?” Dáng vẻ Tô Minh híp mắt quả thật giống hệt Tô Tầm, chẳng qua lệ khí quá nặng, cô không thích.
“Chuyện anh làm tôi đều biết, cũng giống như anh biết Tô Tầm là một... con hoang vậy, bọn tôi biết anh là cầm thú. Người phụ nữ của mình cũng có thể dâng lên cho cấp trên, đàn ông như vậy còn không bằng con hoang.”
Cái tay đặt trên eo cô chợt nắm thật chặt, sắc mặt Tô Minh trầm xuống, “Cô đang chọc giận tôi?”
Chậc chậc, đúng là kiểu nói tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo mà. Câu tiếp theo có phải là, cô gái, đừng đùa với lửa nữa đúng không?
Nguyễn Kiều Kiều tưởng tượng thỏa thuê, đúng lúc Tô Minh hung hăng ném một câu tuyên ngôn bá đạo.
“Cô gái, đừng đùa với lửa.”
Phụt...
Lần này, Nguyễn Kiều Kiều thực sự nhịn không được, cô phụt một tiếng bật cười. Thỉnh thoảng cô cảm thấy, thế giới này thiên lôi Mary Sue tập hợp chung một thể, còn chơi rất vui.
“Cô có tin tôi có thể giết cô ngay lập tức không?”
Chẳng biết có phải bị cười nhạo ở trước mặt mọi người không, sắc mặt Tô Minh đen như đáy nồi. Không thể không nói, tướng mạo Tô Minh đúng là không có vấn đề, dù có vô số người thú làm nền, sắc đẹp của hắn cũng có thể coi như thượng đẳng.
Tuy nhiên nhìn quen Tô Tầm rồi, thì Tô Minh, Mạc Phi gì đó chỉ kinh diễm nhất thời thôi.
Như Tô Tầm vậy, mặc áo sơ mi trắng quần đen vẫn có thể cho cô cảm giác kinh diễm, quả thật có một không hai.
“Tôi tin.” Cảm giác được cái mạng nhỏ của mình bị uy hiếp, Nguyễn Kiều Kiều thu lại nụ cười, ánh mắt chân thành, “Tôi tin anh có thể lập tức giết tôi. Nhưng anh có
tin Liễu Như Yên anh che chở cũng phải đầu một nơi thân một nẻo ngay lập tức không?”
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Không, không, không...” Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, “Tôi chỉ đang nói chuyện phiếm với Tô đại nhân thôi. Anh đoán xem, bên kia bọn họ thấy chúng ta nói chuyện
rất vui vẻ, có phải cũng đoán chúng ta đang nói gì không?”
Tô Minh xoay đầu, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tô Tầm, còn có ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Liễu Như Yên.
Như Yên...
Hắn sững sờ, bị Tô Tâm và Nguyễn Kiều Kiều ầm ĩ như vậy, hắn chỉ lo điên cuồng tức giận, trái lại quên mất Liễu Như Yên là người phụ nữ trong lòng hắn. Còn là người phụ nữ duy nhất hiện giờ hắn muốn lên giường vẫn có thể cứng được.
“Nhìn đi, anh còn rất quan tâm Liễu Như Yên.” Giọng nói nũng nịu của Nguyễn Kiều Kiều vang bên tai, “Với lại, anh cũng không cần dùng Tô Tầm kích thích tôi. Vì lấy vật yêu quý của mình công kích đối thủ, quả thật là một lựa chọn không sáng suốt. Hơn nữa... tôi lén nói cho anh biết, Tô Tầm thích loại hình như tôi, trước lồi sau vểnh, lả lướt thú vị, chứ không phải dạng con gái rượu như Liễu Như Yên.”
“Ngược lại cô rất hiểu nó.” Tô Minh hất tay, “Tôi cho cô thời gian. Đến chiều mai, lời đề nghị của tôi vẫn còn hiệu lực.”
Một cú xoay người, Nguyễn Kiều Kiều bị xoay ra. Trên lưng chợt căng chặt, một đôi bàn tay to quen thuộc mò đến.