Bất kể là thế giới nào, khi phái nam đang đợi phái nữ, nét mặt đều giống hệt nhau.

Không phải nói chỉ có năm phút sao? Đã qua bao nhiêu cái năm phút rồi, ‘Sắp, còn năm phút nữa’ dứt khoát là lời nói dối lớn nhất thế kỷ, tuyệt đối không có lời thứ hai.

Khi Nguyễn Kiều Kiều khoác tay Tiểu Manh bước ra, mọi người đợi ngay cửa vốn đã đến mức hết kiên nhẫn đều đồng loạt ngẩng đầu.

Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều thoáng mất tự nhiên, dù sao cô không phải người trời sinh sống trong sự để ý của người khác. Trái lại, người khác càng nhìn chằm chằm, cô càng thích thu mình vào chỗ tối, nhìn người khác đứng ở chỗ sáng.

Tiểu Manh giữ hông cô, dường như cô ấy biết cô chùn chân.

“Đừng cúi đầu, tóc sẽ lỏng lẻo.”

“...” Không phải đừng cúi đầu, vương miện sẽ rớt mất ư?

Nguyễn Kiều Kiều bị ép ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt quét tới, tất cả đều sững sờ. Cô nhìn Tô Tầm trước mặt nhất, mặt anh đã đỏ tận mang tai, cả người hoàn toàn ngày ngốc đần độn, không còn chút lạnh lùng như thường ngày.

“Đại nhân?”

Giọng Tiểu Manh làm tất cả mọi người đều hoàn hồn.

Tiến sĩ Gấu hoàn hồn trước nhất, híp mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Đẹp quá, quả thực không giống người.”

Chuột Đệ cũng gật đầu, “Xác thực không giống người, giống người thú cơ.”

“Mẹ đẹp thật.” Cẩu Bất Lý định nhào tới, lại bị Tô Tầm ngăn lại.

Sau khi mặt anh đỏ tận mang tai, giờ khôi phục bình thường rồi. Anh ngăn cản Cẩu Bất Lý, ném cậu cho tiến sĩ Gấu, cũng chẳng thèm nhìn Nguyễn Kiều Kiều một cái, chỉ nói, “Lâu thế?”

Tiến sĩ Gấu cười hì hì, “Nhưng đẹp mà, đại nhân, anh không phát hiện sao? Cô Mèo trang điểm lên quả thực rất đẹp đó.”

Tiến sĩ Gấu còn huýt sáo một cái, song bị Tô Tầm kéo ra.

“Bình thường thôi.” Anh quay mặt qua chỗ khác.

Cách đó không xa, tiến sĩ Gấu được Cẩu Bất Lý an ủi, ông xoa xoa cái bụng thịt nhô lên, còn cười cười, “Đại nhân, ngoài miệng anh không nói chứ thân thể rất thành thật.”

Tầm mắt dời xuống, tiến sĩ Gấu nhìn nửa thân dưới gồ lên của Tô Tầm, cười híp cả mắt. 

“Chậc chậc chậc, loài người đều thích nói dối như vậy.”

Chẳng những là Nguyễn Kiều Kiều, ngay cả Tô Tầm tối nay cũng mặc âu phục hiếm thấy. Quanh năm Tô Tầm đều mặc quần đen cộng với áo sơ mi xám, trắng, đen và xanh quân đội. Cả người lười nhác, lúc không ra ngoài dứt khoát mang giày thể thao, lúc ra ngoài mới đổi giày boot.

Tối nay anh hiếm khi mặc âu phục, giày da chính thức, dáng người cao ngất, càng làm anh đẹp trai hơn. Chẳng qua, đôi mắt đó giấu dưới tóc mái.

Nguyễn Kiều Kiều kéo anh lại, “Đại nhân, anh đợi tí.”

Thấy Nguyễn Kiều Kiều cầm kéo lên, nét mặt Tô Tầm thoáng hiện chút kháng cự.

“Tóc quá dài, tôi cắt ngắn cho anh.”

Cô rất muốn biết dáng vẻ sạch sẽ khi Tô Tầm cắt tóc ngắn.

Tô Tầm sờ soạng mái tóc, vẻ mặt hơi do dự. Nhưng cuối cùng anh vẫn nghe lời, ngồi xuống trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

Tóc anh rất mềm, quả thực giống hệt cái đuôi của anh. Ở khoảng cách gần, anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Tay Nguyễn Kiều Kiều cầm kéo thoáng run rẩy, “Đại nhân... anh đừng nhìn tôi chòng chọc thế, tôi sẽ căng thẳng.”

Rốt cuộc anh chớp đôi mắt đen láy, “Khi nãy tôi nói dối.”

“Hở?”

Nguyễn Kiều Kiều nghiêm túc cắt ngắn sợi tóc trên trán anh.

“Đẹp, cô rất đẹp. Đẹp đến nỗi tôi không muốn cô ra ngoài. Cô từng nói đàn ông đối với thứ mình yêu thích đều có dục vọng độc chiếm. Cái này có phải không?”

Đôi mắt đen láy kia lúc này trở nên lấp lánh, vô cùng nghiêm túc hỏi.

Soạt một tiếng, một đoạn tóc từ giữa hai người rơi xuống.

Gần đây xác thực Tô Tầm rất khác thường, dựa theo suy nghĩ của Nguyễn Kiều Kiều, cô cực kỳ không muốn Tô Tầm thích cô. Đầu tiên, cô không muốn có dính dáng gì với một nhân vật lớn như Tô Tầm, ở lại bên cạnh anh cũng chỉ vì anh có thể tạm thời che chở cho cô và Cẩu Bất Lý.

Ở lại bên cạnh anh, giống như tìm một công việc ổn định như trước đây. Đợi đến thời cơ chín muồi, cô sẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play