Một câu thôi, hoàn mỹ.
Không chỉ thế, chẳng biết Tiểu Manh kiếm trang sức và giày cao gót ở đâu, giúp cô trang điểm.
“Tiểu Manh, như vậy thực sự ổn chứ?”
“Có gì không ổn nè.” Tiểu Manh thả mái tóc dài của cô ra.
Sợi tóc của Nguyễn Kiều Kiều rất mềm, bình thường để cho tiện, cô đều buộc tóc lên. Hiện tại sau khi thả ra, sợi tóc đen nhánh xinh đẹp quấn quanh tựa như thác nước nhỏ màu đen vậy, dịu dàng đáp xuống bờ vai.
“Rất đẹp.” Tiểu Manh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng thoa son cho cô.
“Nhưng...” Nguyễn Kiều Kiều vẫn không hiểu, “Tại sao phải trang điểm thành thế?”
“Lẽ nào cô không muốn chốc nữa trấn áp Liễu Như Yên kia sao?”
Hoàn toàn không muốn đâu! Tại sao cô phải so đo với nữ chính của quyển sách chứ, cô nên ở một bên lẳng lặng xem cuộc vui chẳng phải tốt hơn à!
Da đầu tê rần, do Tiểu Manh cầm một nắm tóc của cô lên bắt đầu thắt, “Nhưng bọn tôi đều mong mỏi cô trấn áp được cô ta, cũng mong mỏi được nhìn thấy dáng dấp kinh diễm của đại nhân.”
Tô Tầm kinh diễm, bớt nghĩ đi. Cái tên boy đơn thuần không cứng nổi ấy, Nguyễn Kiều Kiều không tin đâu.
Có điều, cô trong gương thực sự rất đẹp. Dường như trước giờ cô chưa từng thấy mình đẹp vậy.
Mắt hạnh xinh xắn, môi đỏ mọng xinh đẹp, khóe miệng còn mang theo hai lúm đồng tiền nhỏ dí dỏm. Nguyễn Kiều Kiều ấn lúm đồng tiền nhỏ của mình, đây là dáng vẻ trong trí nhớ của cô.
Không biết có phải do cô ảo giác không, hình như cô tìm được một phần thuộc về Nguyễn Kiều Kiều cô trong dung nhan cô Mèo đẹp đẽ này rồi.
Chẳng hạn như, má lúm đồng tiền nhỏ làm phai nhạt bớt gương mặt xinh đẹp của cô Mèo.
“Ừ, rất đẹp.” Tiểu Manh ở sau lưng khen một tiếng, “Cô mặc đồ đỏ rất đẹp. Tiếc là chiếc váy này hơi lộ vai, cô đợi tí...”
Tiểu Manh ra ngoài trong chốc lát lại bước vào, lần này cô ấy mang theo một áo choàng lông lộng lẫy màu lông.
“Đây là lần trước Chuột Đệ vứt bỏ không cần, tôi thấy chất lông không tồi, nên giữ lại.”
Nguyễn Kiều Kiều vuốt áo choàng lông, lông hồ ly tốt thế, Chuột Đệ có thể không cần ư? Chỉ sợ kiếm cớ muốn cho Tiểu Manh rồi!
Đúng là trái tim người thú đơn giản một cách đáng thương.
“Xong rồi.”
Tiểu Manh khoác thêm áo choàng cho Nguyễn Kiều Kiều.
“Có phải rất đẹp không?”
Nguyễn Kiều Kiều nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy trễ vai ôm mông màu đỏ trong gương kia, trên vai còn khoác lông hồ ly, lộ ra bàn tay như hoa như ngọc.
Người phụ nữ này, rất xa lạ.
Không phải cô.
Chẳng qua khi cô trong gương nhếch miệng, bèn xuất hiện hai lúm đồng tiền.
Trái tim Nguyễn Kiều Kiều bỗng xác định, là cô.
Đúng, đây là cô.
Lòng bàn tay chợt ấm áp, tay Nguyễn Kiều Kiều được Tiểu Manh đặt trong lòng bàn tay.
“Đi thôi, cô Mèo.”
Cô ấy đẩy cửa ra.
Ngoài cửa, đám đàn ông/người thú nam đã đợi đến cực kỳ hết kiên nhẫn.