Giải quyết chuyện của Cẩu Bất Lý xong, cũng chỉ còn lại chuyện của Tô Tầm và Mạc Phi. Nguyễn Kiều Kiều biết Tô Tầm rất ghét Mạc Phi, nhưng vì một lý do mà những người khác đều không biết, nên lưu lại hắn.

Cô cũng biết Tô Tầm đang lợi dụng cô, lợi dụng Mạc Phi thích cô, muốn cô cạy miệng hắn ra. Không thể không nói, ở mặt này anh quả thật lợi hại, mọi thứ có thể lợi dụng, tuyệt đối sẽ lợi dụng. Đồng thời, anh chẳng có chút áy náy nào.

Có lẽ, đây cũng là điểm mà Nguyễn Kiều Kiều cho rằng là khốn kiếp nhất của anh.

Giống như trước đây, Mạc Phi tiến triển từ tốn. Nhưng trải qua lần trước, hắn không bài xích việc cô đến gần, đồ cô đưa tới, hắn đều ăn.

Rõ ràng nhất là ánh mắt hắn, bắt đầu khôi phục thần thái rồi.

Tiến sĩ Gấu nói, đây là triệu chứng lửa tình lại nhen nhóm. Đương nhiên, những lời này bị Tô Tầm nghe được, một cước đá bay.

Nguyễn Kiều Kiều không cho là thế, vì Mạc Phi trừ ăn ra, kỳ thực hắn vẫn ăn nói thận trọng. Cái gì mà vì yêu vứt bỏ cả nguyên tắc, xem ra giống đực của thế giới này đều làm không được.

Hôm nay, Nguyễn Kiều Kiều như mọi ngày, bưng thức ăn đi tầng hầm. Chẳng qua mới tới cửa, cô nghe được giọng Tô Tầm.

“Không ngờ mày sẽ thích phụ nữ loài người!”

“Ờ...” Một giọng khàn khàn khác đáp, “Giống nhau thôi, tao cũng không ngờ mày thích phụ nữ loài người. Điểm thích khác loài này, chúng ta không hổ là anh em bà con.”

“Bà ta ở đâu?”

“Mày muốn đi núi Tuyết sao? Vậy tự mình đi đi, cần gì lợi dụng người đẹp. Biết không? Đây là điểm tao ghét mày nhất, mày không phải người thú, cũng chẳng phải con người, cái tao nói không phải là thể chất của mày, mà là trái tim mày. Ngay cả mẹ của con mày mày cũng có thể lợi dụng không hề kiêng kỵ, mày quả thật khiến người ta thất vọng... Cũng khó trách, bà ta vứt bỏ mày.”

Sau khi im lặng khá lâu, giọng Tô Tầm lần nữa vang lên.

“Vứt bỏ? Đây là điều bọn mày biết? Chỉ là vứt bỏ?”

Mạc Phi rơi vào trầm mặc, rất lâu sau, Nguyễn Kiều Kiều mới nghe được giọng hắn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

“Tô Tầm, tao sẽ không dẫn mày đi núi Tuyết.”

“Không... mày sẽ.” Giọng Tô Tầm tràn đầy quỷ dị, giống như có chuyện gì đã ngầm xác định.

Lúc Tô Tầm ra ngoài, Nguyễn Kiều Kiều không tránh kịp. Cô cuống quýt muốn tựa vào một bên, lại bị anh túm lấy cánh tay.

Anh cúi đầu nhìn cái giỏ cô mang theo, giọng lạnh lẽo đến mức nghe không ra dị thường, “Đưa cơm?”

“Hả?”

Nguyễn Kiều Kiều bị Tô Tầm nắm, lảo đảo theo sau lưng hắn, “Đại nhân, không lẽ anh muốn vào núi?”

“Muốn vào.”

“Mạc Phi thì sao?” Không phải bảo muốn hắn nói ra con đường vô núi à?

“Hừ, đánh cuộc một lần. Xem hắn có phải thực sự không muốn sống không?”

Tô Tầm nói xong, nắm tay cô, để cô đứng vững, “Do đó sau này đừng đưa cơm cho hắn nữa. Muốn chết, tôi tiễn hắn một đoạn.”

Tô Tầm nắm cô một mực không buông tay. Hai người đi thẳng vào phòng anh, anh đá tung cửa, trực tiếp xông vào.

Xem ra hôm nay tâm trạng Tô Tầm không tốt lắm.

Cổ tay Nguyễn Kiều Kiều bị nắm hơi đau đau, cô than một tiếng, “Đau.”

Tô Tầm sững sờ, bỗng dưng buông lỏng tay.

Động tác của anh rất nhanh, nhanh tới độ Nguyễn Kiều Kiều không phản ứng kịp, một tiếng tỏ ra yếu thế này của cô có thể có tác dụng vậy. Hoặc giả, cô vẫn còn rất nhiều chỗ không ngờ tới.

Nghĩ thế, Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được hạ thấp giọng, cô đứng dậy rót một ly nước cho Tô Tầm.

“Đại nhân, uống nước.”

Tô Tầm nhìn cô đưa nước tới, không hề động đậy. Nguyễn Kiều Kiều đưa tới trước, nói lại lần nữa: “Đại nhân, uống nước.”

Lần này, rốt cuộc anh cũng nhận ly nước, sau khi nhấp một ngụm tượng trưng, anh lên tiếng, “Cô ra ngoài đi. Khoan đã, đừng đi tầng hầm!”

Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều không đi tầng hầm, mặc dù có thêm một đoạn hoa đào, có thể làm lòng hư vinh của cô bành trướng tí, song chẳng có ích lợi khỉ gì.

Cô ghét những thứ phiền toái, cho dù là hoa đào.

Tô Tầm đuổi cô đi, cô hẳn phải rời khỏi. Nhưng lúc đi tới cửa, cô bỗng xoay đầu lại nhìn anh.

Tô Tầm và Cẩu Bất Lý thực sự rất giống nhau, ở trước mặt cô, đôi mắt đó sẽ không gạt người. Tựa như bây giờ, ngoài miệng Tô Tầm bảo cô đi, chẳng qua ánh mắt lại mang theo chút cầu khẩn.

“Đại nhân, tôi sẽ rót cho anh một ly nước.”

Nguyễn Kiều Kiều ở lại.

Tô Tầm không nói gì, có điều hơi thở lạnh lùng hiu quạnh tản ra dần dần yếu đi.

Cô cũng không nói chuyện, bởi anh đã không muốn nói, thì tuyệt đối sẽ không nói.

Lúc rảnh rỗi Nguyễn Kiều Kiều thích dọn dẹp phòng, bình thủy tinh trên bệ cửa sổ cắm mấy cây cỏ dại, vì để quá lâu rồi nên đã khô héo. Cô cẩn thận lấy nó xuống.

“Đại nhân, cho tôi mượn một quyển sách của anh đi.”

Tô Tầm khó hiểu, ngẩng đầu lên, “Cô muốn làm gì?”

“Anh ngửi thử xem.” Nguyễn Kiều Kiều đưa cỏ khô tới chóp mũi anh, “Có phải rất thơm không?”

Cô nhớ khi còn bé, ở tiết thể dục, sân tập bên cạnh còn chưa phủ kín nhựa, bùn đất xốp mọc đầy cỏ nhỏ đáng yêu. Cỏ nhỏ này rất tầm thường, không thơm, không cao, nhưng Nguyễn Kiều Kiều rất thích, vì cô luôn luôn có thể ngửi được mùi hương của cỏ xanh.

Đến gần những thứ tự nhiên này, sẽ khiến lòng tốt lên một cách kỳ lạ.

Tô Tầm gật đầu, dáng vẻ ngây ngô làm tâm trạng cô càng tốt hơn.

“Nào, đưa sách cho tôi.”

Tô Tầm làm theo. Nguyễn Kiều Kiều mở sách ra, cẩn thận bỏ cỏ khô vào.

“Đại nhân, anh biết nguyện vọng của tôi là gì không?”

“Kiếm tiền.”

“...” Nguyễn Kiều Kiều đỏ mặt, hóa ra nguyện vọng của cô rõ ràng vậy.

Cô gật đầu, nói: “Xác thực nguyện vọng của tôi là kiếm tiền. Kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, có thể nuôi sống chính mình, còn có thể nuôi sống Cẩu Bất Lý. Nhưng nhiều tiền thế có ích lợi gì đâu, ngoại trừ đồ dùng hằng ngày cần thiết ra, tôi muốn tìm một nơi non xanh nước biếc nhất, tốt nhất có một cái hồ lớn, bên cạnh hồ lớn có rất nhiều đại thụ, dưới tàng cây có một số hoa dại không biết tên, và thảm cỏ nữa. Trời rất trong xanh, nước rất trong veo, nằm trên bãi cỏ chẳng suy nghĩ gì, đời người thế này là hạnh phúc.”

“Thế giới này không có nơi như vậy.” Tô Tầm lạnh lùng cắt đứt suy nghĩ của cô.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không thèm để bụng, cô xoay đầu nhìn anh, đưa quyển sách kẹp cỏ khô cho Tô Tầm, “Có lẽ thực sự không có. Nhưng tôi cảm thấy thứ không tìm được cũng không có nghĩa là không có. Lòng người có hi vọng và mong đợi, sẽ nhìn nhận thế giới khác biệt. Ừm, tôi vẫn cho là thế.”

Tô Tầm mở sách ra, thoáng nhìn cỏ khô. Anh thực sự không hiểu nổi, tại sao người phụ nữ trước mặt này lại thích những thứ đồ chơi đó vậy.

Không đúng, cô thích rất nhiều thứ: Thích tiền, thích rau, thích màu xanh... thích Tiểu Manh, thích Chuột đệ, thích Cẩu Bất Lý, thậm chí thích tiến sĩ Gấu.

Mỗi lần cô nhìn bọn họ đều sẽ cười, cho dù là tên khốn kiếp Mạc Phi. Nhưng, chỉ duy nhất không thích anh.

Trong nháy mắt như thế, trong lòng Tô Tầm xuất hiện một suy nghĩ tàn bạo, anh muốn xé nát quyển sách, xé nát mọi thứ trước mặt.

Anh ghét cái thế giới này, ghét... cái thế giới không có bất kỳ mục tiêu cuộc sống nào này.

Mỗi một ngày sống sót, đều là giày vò. Có lẽ anh đã sớm chết, rất nhiều năm về trước, tại thời điểm người nọ giơ dao mổ lên, đã chết rồi.

Hoặc, giống như người trước mặt nói vậy, có lẽ anh nên tìm một lý do, tìm một ý tưởng để mình sống tiếp. Dù trông thấy cỏ dại khô héo này, cũng sẽ bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play