Tô Tầm không hề động, chẳng qua ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu, anh mới lên tiếng: “Cô đang tức giận?”
Haha, cảm ơn trời đất, Tô Tầm còn biết cái từ tức giận này.
“Tôi không có.”
“Trên sách viết phụ nữ các cô đều thích nghĩ một đằng nói một nẻo, không có tức là có. Cô tức giận? Tại sao lại tức giận?”
Đúng thế, tại sao Nguyễn Kiều Kiều lại tức giận. Cô và Tô Tầm chẳng là cái gì, anh lấy cô làm tấm chắn, bắt cô làm chuột bạch, lúc mấu chốt còn lợi dụng cô bắt một tên Mạc Phi cực kỳ hung ác, được rồi, giống như đúc Tô Tầm trước kia.
Biết rõ anh là một người bán thú như vậy, nhưng...
Nguyễn Kiều Kiều vuốt trái tim mình, tại sao hơi thất vọng chứ?
Cô thực sự phiền não về vấn đề này, càng khiến cô phiền não hơn là Cẩu Bất Lý thay đổi. Kể từ khi biết thứ thuốc bỏ trên người cô dùng để bắt Mạc Phi là do Cẩu Bất Lý phát minh ra, cô cảm thấy tam quan của mình có chút đảo lộn.
Đương nhiên, cô cũng từng nói chuyện đàng hoàng với Cẩu Bất Lý.
“Cẩu Bất Lý.”
“Mẹ.”
Cái đuôi của bánh bao tham ăn đung đưa, vẻ mặt đáng yêu ngây ngô, “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Tại sao con phát minh ra thứ nguy hiểm này?”
Cẩu Bất Lý ngẩng đầu, hồn nhiên nhìn cô, “Vì phải bảo vệ mẹ ạ, không cho bất kỳ kẻ nào tổn thương mẹ. Ai tổn thương mẹ, con giết kẻ đó.”
“Nhưng con còn rất nhỏ, đây là việc người lớn làm...”
Cẩu Bất Lý lắc đầu, “Không, đừng vì tuổi tác của con mà mượn cớ. Mẹ, những người lớn kia không bảo vệ được cho mẹ, Cẩu Bất Lý sẽ bảo vệ mẹ, liên tục bảo vệ mẹ.”
“Sẽ rất cực khổ đấy.” Con chỉ là một đứa bé thôi.
Cậu lắc đầu, cầm tay cô, “Mẹ, không cực đâu, chẳng cực chút nào. Chỉ cần có mẹ bên cạnh, cái gì cũng không cực.”
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, nhìn dáng vẻ này của Cẩu Bất Lý, nhất thời cô có cảm giác con trai lớn không theo mẹ nữa.
“Tiến sĩ Gấu, ông nói xem Cẩu Bất Lý nhà tôi thực sự bình thường ư?”
“Đương nhiên không bình thường rồi.” Tiến sĩ Gấu vỗ vỗ bàn tay mập mạp, “Con trai của đại nhân sao có thể là đứa trẻ bình thường được?”
“Mẹ kiếp, ông tìm đánh hả?”
Tiến sĩ Gấu bị đánh vỡ đầu một trận rốt cuộc thốt ra tiếng lòng, “Cô Mèo à, cô đừng lo lắng nhiều. Cẩu Bất Lý thông minh vậy, không phải chuyện rất tốt sao? Có sự tồn tại của cô, nó sẽ không thay đổi thành đại nhân thứ hai.”
Không sai, Nguyễn Kiều Kiều chính là lo chuyện này. Cẩu Bất Lý thông minh thế, có thể thoáng cái hắc hóa, biến thành quái vật máu lạnh Tô Tầm không?
Làm một người mẹ, chỉ hi vọng con mình vui vẻ bình an lớn lên, dù cho quá trình có nhấp nhô, nhưng chỉ cần người một nhà vui vẻ ở bên nhau là được.
Cô không muốn Cẩu Bất Lý biến thành bộ dạng kia của Tô Tầm.
“Không giống. Bộ dạng của đại nhân không phải lạnh lùng trong một ngày, mà Cẩu Bất Lý thì khác. Nó có cô bên cạnh, dù nó thực sự thay đổi, thì cô cũng sẽ là lương tâm sau cùng của nó.”
“...” Chờ đã, lời này càng khiến người ta không yên lòng.
Nhưng, việc này cũng cho Nguyễn Kiều Kiều một bài học.
Giáo dục, là phải dạy từ tấm bé.
Từ ngày đó trở đi, Cẩu Bất Lý ngoại trừ học tập tri thức khoa học chuyên nghiệp ở chỗ tiến sĩ Gấu ra, mỗi buổi tối trở về còn phải bị Nguyễn Kiều Kiều lên lớp.
“Hôm nay mẹ muốn kể cho con nghe một câu chuyện.”
“Mẹ, con mệt lắm, con muốn ngủ.”
“Muốn ăn đòn hả, có nghe không?”
“Nghe nghe nghe ạ!” Cẩu Bất Lý gật đầu liên tục, nằm trong lòng Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Kiều Kiều suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc trong dung lượng não đáng thương nghĩ ra một câu chuyện cổ tích của trước kia.
Truyện cổ tích tên là <Thánh Joseph ở trong rừng >, kể về ba cô gái đã giúp đỡ thánh Joseph trong lúc hóa thành dân thường, giành được một túi tiền to nhưng cô chị cả vì ích kỷ mà không muốn giúp người khác, nên bị bò cạp và rắn độc cắn chết.
Cẩu Bất Lý dụi mắt cuối cùng cũng nghe xong, Nguyễn Kiều Kiều tràn đầy phấn khởi hỏi, “Cẩu Bất Lý, con có đưa ra kết luận gì không?”
Cậu ngáp một cái, “Con biết rồi, về sau đồ của con đều phải cho mẹ.”
Cô sững sờ, hình như là đạo lý này. Không sai, thằng nhóc biết có hiếu với mẹ.
“Còn gì nữa không?” Cô dẫn dắt.
“Hết rồi ạ.”
“Hết rồi?” Nguyễn Kiều Kiều sốt ruột, “Không phải nên rút ra làm người phải lương thiện, phải thành thật, xem việc giúp người làm niềm vui mới có thể có vàng à?”
Cẩu Bất Lý tiếp tục dụi mắt, “Nhưng những người đó muốn giết mẹ và con, chúng ta còn phải giúp hắn ư?”
Nguyễn Kiều Kiều ngẩn ra, đúng thế, đây là một thế giới tàn khốc, dường như truyện cổ tích đơn thuần căn bản không thỏa mãn được tam quan của thế giới này.
Cứ như vậy, kế hoạch bồi dưỡng đạo đức của Nguyễn Kiều Kiều thất bại.
Nghĩ kỹ lại, cô cũng từng một người có tam quan không ngay ngắn lắm. Cô tôn thờ chủ nghĩa có cừu báo cừu, có oán báo oán. Nếu thực sự lấy ơn báo oán, thì cô tự nhận mình mất loại tiết tháo này rồi.
Trước đây lúc xem phim truyền hình cô cũng ghét thể loại thánh mẫu nhất. Nếu ngay cả bản thân cô còn ghét kiểu người này, thì tại sao muốn bồi dưỡng con trai mình thành người như thế. Rõ ràng không phải kiếm chuyện à?
Nguyễn Kiều Kiều quyết định bỏ qua.
Nắm lỗ tai Cẩu Bất Lý, cô ngồi xổm xuống, ôm thân thể nho nhỏ của cậu.
“Mẹ chỉ không hi vọng Cẩu Bất Lý quá mệt mỏi thôi. Cẩu Bất Lý phải có một tuổi thơ vui vẻ.”
“Tuổi thơ.”
Cẩu Bất Lý chớp chớp mắt, “Mẹ, chú Chuột Đệ nói, thế giới này từ khi chào đời đã định sẵn không có tuổi thơ.”
Nguyễn Kiều Kiều thở dài, xoa xoa lỗ tai Cẩu Bất Lý, bất lực cười cười, “Mặc dù nói vậy, nhưng đó là chú Chuột Đệ. Cẩu Bất Lý có mẹ, nên không cần phải sợ. Mẹ sẽ bảo vệ con, Cẩu Bất Lý có thể thả lỏng một chút, đừng đi nhanh thế.”
Thấy đôi mắt trong veo như nước của Cẩu Bất Lý nhìn cô, rốt cuộc Nguyễn Kiều Kiều mềm lòng, ôm chặt cậu vào ngực.
“Con trai, cố lên.”