Mặc dù thời cơ không đúng, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn tưởng tượng ra rất nhiều vở kịch ngược tâm.
Nữ chính quỳ gối trước mặt nam chính tà mị ngông cuồng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc như lê hoa đái vũ[1].
[1]Lê hoa đái vũ như hoa lê đọng giọt mưa/sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch Cư Dị – theo baidu, vốn hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc.
“Dựa vào lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại của tôi.”
Trên thực tế, trước đây khi Nguyễn Kiều Kiều xem tiểu thuyết còn cảm thấy đoạn đối thoại này rất ngược tâm, nếu cô thực sự nói thế, nhất là kết hợp với tình cảnh hiện tại, thì quả thật hơi ngu xuẩn.
Hơn nữa ở thế giới này, lòng tự tôn có thể đáng giá mấy đồng tiền?! Có lẽ cũng mua không đủ mấy củ khoai tây.
Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, cô nhìn Tô Tầm, chăm chú nói: “Hiện tôi không có năng lực, nên không có lợi thế. Nhưng tôi có thể đảm bảo chỉ cần Cẩu Bất Lý và tôi đều tốt, tôi sẽ không bỏ đi vào lúc mấu chốt.”
Nếu biết Tô Tầm sẽ chết, nếu có thể thì cô sẽ ở thời điểm mấu chốt cứu anh một mạng. Cho dù không phải vậy thì nhặt xác anh cũng được.
Một lời thành sấm. Đương nhiên đây là nói sau.
Từ trong ánh mắt của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều có thể nhìn ra Tô Tầm coi như có vài phần hài lòng với hứa hẹn của cô. Cũng vì mấy phần hài lòng ấy làm Nguyễn Kiều Kiều hiểu rõ vị trí của mình.
Căn bản đừng mong dựa vào tình yêu cầu sinh ở thế giới này. Nếu có, nếu vào năm nào đó tháng nào đó về sau phát sinh với người kia, thì đây là một chuyện rất đẹp.
Song tuyệt đối không nên lấy tình yêu làm lợi thế, nhất là tự cho rằng mình có thể chinh phục tên bán thú hùng mạnh trước mặt này.
Thời kỳ động dục của người thú còn có thể duy trì một thời gian, người bán thú vốn ngắn ngủi, có thể nhìn ra được.
Giống như Tô Tầm vậy, anh cũng chỉ tôn trọng bạn mấy phần trong thời kỳ động dục.
Nghĩ thông suốt, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy thương cảm. Nhưng thế thì sao, có thể duy trì một đầu óc tỉnh táo ở thế giới này là chuyện quan trọng cỡ nào.
Cô muốn sống, mang theo con trai cùng nhau sống.
Tô Tầm không nói gì, nhưng Nguyễn Kiều Kiều biết anh đã đồng ý.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó Mèo Đen ở ngoài cửa bỗng lạnh lùng nói: “Đại nhân, Tiểu Manh bị bắt rồi.”
Thế giới này, Nguyễn Kiều Kiều vẫn chưa thấy qua mấy em gái mềm mại, chỉ có mấy cô nàng nam tính, còn đàn ông hơn một người đàn ông nữa. Tiểu Manh có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong nhóm cô nàng nam tính, cô ấy lại có thể bị bắt ư?
Mèo Đen đẩy cửa tiến vào, Chuột Đệ đi theo sau sắc mặt nặng nề, nhìn thấy cô, hai người cũng không giật mình, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Tô Tầm.
Tô Tầm nhướng mày, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
Mèo Đen nói chậm, Chuột Đệ nhịn không được lên tiếng.
“Mấy hôm trước, Tiểu Manh gửi thư tìm được khu mỏ trong một tộc người thú. Tôi bảo cô ấy không nên manh động, cô ấy cũng sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản kiểu này. Nhưng gần đây cô ấy không gửi thư về.”
“Cô ấy bị bắt rồi.”
Chuột Đệ cúi đầu, rất lâu không nghe tiếng Tô Tầm còn nói thêm: “Đại Nhân, đây là bản đồ Tiểu Manh gửi về, theo thăm dò, khoáng sản nơi đó phong phú, độ tinh khiết cao...”
Nguyễn Kiều Kiều vẫn quan sát nét mặt Tô Tầm. Từ sau khi biết Tiểu Manh bị bắt, sắc mặt anh có phẫn nộ, nhưng không lo lắng. Lúc Chuột Đệ nói cô ấy có thể gặp nguy hiểm, anh cũng không nói đi cứu Tiểu Manh trước tiên.
Thật là lạnh tình.
Tuy nhiên khi Chuột Đệ trình bản đồ khảo sát lên, con ngươi anh khẽ động, đồng tử nở to, rõ ràng rất được thuyết phục.
Quả nhiên, Tô Tầm xua tay, “Thu dọn đồ đạc, chúng ta vào núi.”
“Vâng.”
Ba người đều lui ra ngoài, Nguyễn Kiều Kiều mới kịp phản ứng, ‘chúng ta’ cũng bao gồm cô hả?
Cô kéo Chuột đệ, “Tôi cũng phải đi sao?”
“Đương nhiên.” Chuột Đệ liếc cô một cái, “Nếu đại nhân muốn đi, không có cô thì đại nhân ăn gì?”
“...” Ý là đầu bếp nữ theo bên người à? Nguyễn Kiều Kiều không so đo nhiều, dựa theo cái tính thối của anh trai tốt Tô Tầm, nếu không tìm được Tô Tầm, bọn cô lại đơn độc ở lại đây, bên người không có người thú có sức mạnh như Mèo Đen, Chuột Đệ bảo vệ, thì rất có thể sẽ bán muối ngay lập tức.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên hoạt động theo tập thể tương đối an toàn hơn.
Tô Tầm hành động rất nhanh, một đám người mau chóng thu dọn hành lý, bắt đầu đi cứu Tiểu Manh.
Dọc đường đi, Nguyễn Kiều Kiều đã nắm cặn kẽ quá trình.
Cô sớm nghe Sai Nhĩ nói khai thác quặng mỏ rất nguy hiểm, nhưng sau khi Chuột Đệ đi ngang qua giải thích mới biết quả thật rất nguy hiểm.
Dựa theo việc chiến tranh bùng nổ, rất nhiều tộc người thú đều ý thức được sai lầm của mình, bắt đầu bảo vệ khu mỏ.
Hơn nữa quặng mỏ đối với người thú có một sức mạnh thần bí, có thể phá hủy biến đổi những người thú này. Cũng vì thế mà tộc người thú đóng chung quanh khu mỏ thường thường càng thêm hung dữ hơn, sức chiến đấu càng mạnh hơn tộc người thú thông thường.
Về điểm đó Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được hỏi một câu.
“Tại sao?”
Chuột Đệ lắc đầu, “Tôi cũng không rõ. Dù sao quần thể người thú xung quanh khu mỏ tôi gặp phải đều rất lợi hại, bọn họ hung bạo đến dọa người. Hi vọng lần này sẽ không xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Lúc Chuột Đệ nói chuyện, nét mặt luôn cợt nhả lộ vẻ lo lắng.
Điều này khiến Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ lo lắng cho chuyến đi vào núi tương lai.
Nếu chuyển vị trí, đương nhiên phải dẫn Cẩu Bất Lý theo. Vì Nguyễn Kiều Kiều đoán sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa cô biết thời điểm mấu chốt ai cũng không đáng tin cậy, nên mấy ngày nay đặc biệt tốt với tiến sĩ Gấu rất nhiều.
Theo Chuột Đệ nói, tiến sĩ Gấu là chuyên gia chạy trốn tiêu chuẩn, tuy không có sức chiến đấu, song lúc quan trọng chạy trốn còn nhanh hơn ai hết. Do đó Cẩu Bất Lý theo ông hẳn có chút đảm bảo.
Nguyễn Kiều Kiều thay đổi món ăn đa dạng, chuẩn bị theo tiêu chuẩn cao nhất cho tiến sĩ Gấu. Nhưng chưa tới mấy ngày, tiến sĩ Gấu mặt mũi bầm dập tới xin tha.