Nguyễn Kiều Kiều ôm Cẩu Bất Lý đã biến thành đứa trẻ, vuốt gương mặt tái nhợt của cậu, “Con trai tôi, tôi biết.”
Vì chuyện của Cẩu Bất Lý, nên Nguyễn Kiều Kiều thay đổi kế hoạch. Cô cần Tô Tầm, cũng cần tiến sĩ Gấu, tựa như Tô Tầm cần cô.
Tuy không biết rốt cuộc anh mắc bệnh gì, song tiến sĩ Gấu tiết lộ một chuyện.
Trên thế giới này, cô là bạn đời duy nhất có thể mang thai sinh con cho Tô Tầm.
Dù bọn họ không có tình cảm, song để truyền thừa đời kế tiếp, Tô Tầm chắc chắn sẽ cưỡng chế giữ cô bên cạnh.
Không sao, nếu Tô Tầm chết thì cô trở thành một quả phụ xinh đẹp thôi. Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thế.
Lúc Cẩu Bất Lý tỉnh lại, được Nguyễn Kiều Kiều đút một chén cháo thịt to.
Thịt gà nấu đến nát vụn, hạt gạo cực nhừ, một chén rất to. Cẩu Bất Lý ngậm miệng không chịu ăn, mới tỉnh lại liền muốn ăn thịt.
Có điều bị Nguyễn Kiều Kiều nắm lỗ tai đánh một trận.
Cái tên này đúng là phải quất roi, không đánh sẽ chẳng ra gì.
Cẩu Bất Lý ăn một chén to, vì thân thể suy yếu mà mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đút Cẩu Bất Lý ăn xong, trong nồi còn sót lại một ít. Thoáng nghĩ ngợi, Nguyễn Kiều Kiều lại múc một chén cho Tô Tầm.
Tô Tầm lạnh lùng coi thường, “Tôi không ăn đồ dư.”
“...” Không ăn thì thôi!
Nguyễn Kiều Kiều thầm hận, nhưng nét mặt lại nghiêm trang.
“Lúc nãy còn chưa nấu xong, chén này là nấu xong rồi, ngon lắm.”
Tô Tầm ngửi ngửi, vẻ mặt rất nghi ngờ.
Nguyễn Kiều Kiều nở nụ cười hiền lành, cô cầm muỗng, cười híp cả mắt, “Có muốn tôi đút anh không, đại nhân?”
“Láo xược!” Ánh mắt lạnh như băng của Tô Tầm giết tới.
Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều lập tức tưởng tượng —— Láo xược! Ta chính là đại ma vương phản diện! Tiểu yêu nhà ngươi đâu có chỗ nào xứng cầm muỗng cho bản vương!
Sau đó giọng Tô Tầm vang bên tai.
“Còn không mau cút đi!”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ thế giới này phát triển quá nhanh, cô luôn luôn đoán trúng bắt đầu, nhưng không đoán được kết cục.
Một chén cháo nóng hừng hực xuống bụng, sắc mặt Tô Tầm quả nhiên dễ coi rất nhiều.
“Mai lại chuẩn bị một nồi.”
Nói xong, anh dừng một giây, “Cấm chuẩn bị cho thằng nhãi kia!”
Đó là con trai anh đấy! Nguyễn Kiều Kiều thầm hộc máu! Cứ theo cái đà này, cô thực sự cảm thấy ưu thế của mình không rõ ràng lắm. Nhìn Tô Tầm đi, quan hệ ruột thịt hờ hững, anh là người nhiệt tình với huyết mạch truyền thừa của mình à?
Hình như không phải.
Trong bụng Nguyễn Kiều Kiều lo lắng, song vẻ mặt lại dịu dàng.
“Được, đại nhân.”
Thấy sắc mặt Tô Tầm chuyển biến tốt lên nhiều, Nguyễn Kiều Kiều cân nhắc một chút mới nói.
“Đại nhân, anh còn nhớ đêm mưa sa gió giật kia không?”
Nói xong, cô thấy gương mặt lạnh lùng của Tô Tầm thoáng nổi một rặng mây đỏ khả nghi. Chẳng biết có phải vì xấu hổ không?!
Nguyễn Kiều Kiều càng cúi thấp đầu, cô muốn cho ông chủ thời gian xấu hổ.
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói rõ. Nguyễn Kiều Kiều khẽ cắn môi, tiếp tục nói: “Đại nhân, anh từng hứa đồng ý chuyện tôi yêu cầu mà.”
“Tôi chưa từng nói.”
Giọng lạnh lẽo khiến Nguyễn Kiều Kiều bỗng phục hồi tinh thần, Tô Tầm lạnh mặt, “Không ai được mặc cả với tôi.”
Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, “Tôi không mặc cả với đại nhân, tôi... tôi đang cầu xin đại nhân mà. Tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho đại nhân, xin đại nhân thương xót cho mẹ con tôi một cơ hội sinh tồn.”
Đôi khi nói chuyện nghệ thuật thực sự rất quan trọng.
Dù mục đích giống nhau, lý do thoái thác tương tự, nhưng lời lẽ khác cũng có thể cho kết quả ngược lại.
“Cô đang cầu xin tôi?”
“Đúng.” Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu, “Tôi đang cầu xin đại nhân. Cầu xin đại nhân chiếu cố Cẩu Bất Lý. Nó...” Nó rất đau.
Mặc dù không hi vọng Cẩu Bất Lý trở nên mềm yếu, nhưng Tô Tầm thân là người từng trải, chắc chắn có cách để Cẩu Bất Lý sống sót.
Khỏe mạnh sống sót.
“Vậy cô dựa vào cái gì cầu xin tôi?”
Một lúc lâu, cô nghe được giọng nói vừa lạnh lùng vừa cao ngạo của Tô Tầm.