Từ ngày đó trở đi, Nguyễn Kiều Kiều hầu hạ Tô Tầm càng thêm tận tâm tận lực.

Đã biết một bí mật động trời không chỉ không thể trở thành bùa hộ mạng cho cô, trái lại rất có thể thành bùa đòi mạng của cô.

Mặc dù Nguyễn Kiều Kiều nằm mơ cũng hi vọng có thể rời khỏi Tô Tầm, đặc biệt là sau khi trải qua đêm đó. Nhưng trên thực tế, cô có lòng mà không có sức.

Thời kỳ động dục của Tô Tầm cực kỳ ngắn, giống như anh có thể khống chế thời gian vậy.

Haha.

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều thầm ghê tởm, nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghị. Thậm chí cô từng nghĩ, nếu Tô Tầm nhất định ép cô nêu cảm tưởng, thì chắc chắn cô sẽ nói thế này.

“A... a... a... Đại nhân! Anh rất lợi hại... a... a... tôi không chịu nổi...”

Song Nguyễn Kiều Kiều nghĩ nhiều rồi.

Thực tế Tô Tầm đâu có nhiều thời gian hỏi cảm tưởng của cô, có lẽ anh cảm thấy anh biểu hiện không tệ nhỉ?!

Bề ngoài Tô Tầm vẫn nô dịch Nguyễn Kiều Kiều. Cái đầu này, ánh mắt này của Nguyễn Kiều Kiều căn bản không nhìn ra sự thay đổi của anh.

Cho đến ngày đó, khi cô tưới nước cho mầm ớt của cô, Tô Tầm thần không biết quỷ không hay xuất hiện.

“Không tồi.”

Nguyễn Kiều Kiều cũng rất kiêu ngạo, hiện tại cô không chỉ trồng được ớt, tỏi, thậm chí còn trồng được một quả cà chua.

Cô nghĩ ngày tháng cô dùng thực vật xưng bá thế giới gần đến rồi.

“Đại nhân cũng thấy không tồi à?”

“Cô.” Tô Tầm lại gần, nhìn cái cây thấp bé kia nở hoa trắng, ngón tay vuốt một cái. Nguyễn Kiều Kiều sợ đến mức máu trong người đều lạnh buốt.

Sức lực đó của Tô Tầm, một ngón tay của anh thôi nhưng không khác gì Đạn Chỉ thần công cả.

Bé ớt của cô còn sống ư?

Cảnh tượng ấy quả thực cô không muốn xem. Nhưng cô ngẩng đầu lên lại thấy Tô Tầm nở nụ cười.

Tô Tầm không thường cười, anh đã quen sắm vai mặt đơ, nhưng vào giờ phút này, ngay trước cây ớt nho nhỏ, anh híp mắt, khóe miệng mang theo nụ cười.

“Màu sắc không tồi.”

Nguyễn Kiều Kiều lui về sau hai bước, cô cười cười, dùng nụ cười che giấu trái tim đập một cách bất thường của mình.

Tô Tầm vốn có vẻ ngoài không tệ, tuy bình thường lạnh lùng, trông không có tình người. Thực tế anh cũng không có tình người, anh vốn cũng chẳng phải người.

Có điều giờ phút này, nụ cười của anh làm trái tim nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều loạn nhịp.

Quả nhiên cô là một người nông cạn, dù biết anh là súng ‘dởm’, nhìn được không dùng được, nhưng lại cảm thấy tên này không tồi.

Ô hú —— cô cũng muốn tru lên hai tiếng như Cẩu Bất Lý, cô thực sự hết thuốc chữa rồi!

“Ừm.” Ngay khi Nguyễn Kiều Kiều căm hận mình vô dụng, trốn không thoát sự dụ hoặc của sắc đẹp, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bông cải xanh.

“Hình như cô rất thích, cho cô.”

Tô Tầm đưa bông cải xanh cho cô. 

Nguyễn Kiều Kiều run rẩy, trước đây toàn do Mèo Đen đưa cô. Hôm nay Tô Tầm chịu hạ mình đưa như vậy, liệu có nghĩa là về sau không có mà đưa không?

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy phải về làm bông cải xanh này thành tiêu bản, xem như một hồi ức tốt đẹp.

Thực tế khi Tô Tầm thấy cô ở trong phòng cung phụng bông cải xanh, sắc mặt hình như khá hơn trước đây một tí.

Không biết nguyên nhân gì.

Sau sự kiện bông cải xanh, Nguyễn Kiều Kiều rõ ràng phát hiện Tô Tầm càng thích cho cô thứ này thứ nọ.

Đáng tiếc toàn là một số thứ vô dụng, nào là tảng đá, đất sét và pho tượng lung tung.

Cô còn nhận được một khối quặng thô. Nghe nói vũ khí lợi hại từ quặng thô này luyện ra, Nguyễn Kiều Kiều ngắm nửa ngày, cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, cũng chẳng biết đáng giá bao nhiêu tiền.

Cô mơ hồ biết được Tô Tầm đang làm gì, đặc biệt là sau khi phát hiện mấy quyển sách kỳ quái trong phòng anh, cô càng thêm tin chắc.

Tô Tầm đang lấy lòng cô.

Chẳng qua anh tự làm một mình, giống như đêm đó, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.

Hệt như lúc này, lẽ nào anh chưa từng nghĩ sẽ đi hỏi cô mấy món quà này cô có thích không? Còn nữa, tại sao anh không hỏi xem cô thích cái gì?

Người có phẩm chất cao thượng như cô, luôn trực tiếp thẳng thắn. Tất nhiên là thích tiền tiền tiền! Mua mua mua!

Đưa cô một đống đá vụn, còn không bằng đưa bao tiền vàng hữu dụng hơn.

Đáng tiếc...

Thế giới này luôn luôn làm người ta không như ý.

Dựa theo vẻ mặt ngày càng lo lắng của Mèo Đen và Tiểu Manh, mà sắc mặt Tô Tầm cũng càng lúc càng kém, Nguyễn Kiều Kiều biết có lẽ bọn họ sắp rời khỏi thành phố Hắc Kim rồi.

Nghe nói bên ngoài khu mỏ có thể dò xét đã còn rất ít.

Hiện tại việc quan trọng nhất của bọn họ là tìm ra khu mỏ kiểu này. Tiếc là Mèo Đen và Tiểu Manh chạy gãy chân cũng không tìm ra.

Không chỉ thế, họa vô đơn chí là, nghe nói kẻ thù của Tô Tầm lại tìm ra khu mỏ, đồng thời có thể tinh luyện khoáng thạch hữu dụng này ở mức độ cao, tiết kiệm thời gian vận chuyển rất nhiều, nghe nói quốc vương loài người cực kỳ vui vẻ.

Mà kẻ ấy trải qua sự tiết lộ của tiến sĩ Gấu, lại là một bí mật hào môn máu chó.

Lần trước phái người tới ám sát Tô Tầm không phải ai khác, mà chính là anh trai tốt của anh. Tên này với Tô Tầm là anh em cùng cha khác mẹ, hình như cũng mơ hồ biết được bí mật của Tô Tầm, nên luôn phái sát thủ muốn giết chết anh.

Lần trước, nhờ phúc của hắn, Tô Tầm suýt bị giết chết. Song Tô Tầm cũng không nhàn rỗi, xoay người lại lập tức giết mấy cô vợ bé, con riêng của anh trai tốt.

Mặc dù anh trai tốt có mấy cô vợ bé, con trai cũng có mấy người, nhưng vì người chết toàn người hắn thích nhất, cũng khiến hắn tức giận, thề phải bức Tô Tầm đến đường cùng.

Lúc hóng chuyện, Nguyễn Kiều Kiều luôn luôn vui rạo rực.

“Vậy sao đại nhân không giết chết anh trai đi?” Dựa theo thủ đoạn của anh, hẳn rất dễ dàng.

Tiến sĩ Gấu vuốt khuôn mặt mập mạp, “Hả, đúng thế, tại sao không thể?” Ông vuốt đầu, hơn nửa ngày mới đưa ra kết luận, “Có lẽ do đại nhân khá nể tình anh em?”

“Haha...”

Đây là câu trả lời của Nguyễn Kiều Kiều. 

“Đúng rồi, anh hai đại nhân tên gì?” Nguyễn Kiều Kiều muốn biết dòng họ Tô đó, lúc đặt tên có phải cũng cộng thêm chữ ‘Tô’ không?

Chẳng hạn như Tô Tầm.

“Cô không biết à? Anh trai đại nhân là đội trưởng vệ binh trong cung, tên là Tô Minh.”

“Phụt—“

Nguyễn Kiều Kiều đang nuốt một ngụm nước, toàn bộ đều phun ra, bắn hết lên mặt tiến sĩ Gấu.

Mẹ nó, hiện tại rốt cuộc cô đã biết tại sao cái tên Tô Tầm này nghe quen quen rồi, thời gian lâu vậy, cuối cùng cô cũng nhớ.

Trước khi cô tới thế giới này, cô đang xem một quyển H văn tựa là < Bá chủ mạt thế yêu tôi >, nữ chính là người đẹp từ dị giới xuyên tới đó, nắm giữ bàn tay vàng, có thể phát hiện ra quặng mỏ, còn có thể tinh luyện khoáng thạch tinh thuần.

Điều này không quan trọng, quan trọng là thân phận ban đầu của cô ta chính là vợ bé của con trai tướng quân quốc gia này, về sau con trai tướng quân tặng cô ta cho con trai quốc vương, cũng chính là nam chính, sau đó hai người trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Vì nam chính quá nhiều, nên Nguyễn Kiều Kiều không nhớ tên.

Nhưng vì cái tên Tô Minh trùng với tên người bạn cấp hai của cô, khoảng thời gian trước còn từng gặp nhau, nên cô mới nhớ kỹ.

Nếu con trai tướng quân là Tô Minh, thì nam chính đỡ đạn sắp xuất hiện rồi. Thế tiểu Tô đại nhân —— Tô Tầm bên cạnh cô, không phải là trùm phản diện trong nguyên tác sao?

Trong tiểu thuyết, vì phần lớn nội dung toàn là nữ chính có bàn tay vàng thế nào, thủ đoạn dán sát người, vật lộn với đám nam chính thế nào. Do nội dung không hợp gu của cô, nên Nguyễn Kiều Kiều không để tâm xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play