Bởi ánh mắt Tô Tầm trở nên mơ màng, đôi mắt ngập nước đến mức giống như muốn lăn ra ngoài vậy.

Nguyễn Kiều Kiều cười đắc ý, “Thế này đi, đại nhân, lần này tôi giúp anh. Có điều anh phải đồng ý điều kiện của tôi.”

Tô Tầm không nói lời nào, chỉ nhìn chòng chọc cô.

“Tôi xem như anh đồng ý rồi nhé.” Nguyễn Kiều Kiều giơ ngón tay lên, “Thứ nhất, không cho phép lấy tôi và Cẩu Bất Lý ra chắn nguy hiểm nữa! Chúng tôi muốn sống!”

Tô Tầm vẫn nhìn chằm chằm cô. 

“Được rồi, tạm thời như vậy thôi! Đợi sau này nghĩ ra tôi sẽ thêm vào. Tôi có bổ sung quyền lợi nha!”

Nguyễn Kiều Kiều rất kinh hãi. Đáng lẽ trong lòng nghĩ ra rất nhiều điều kiện có thể viết thành sách, song bị ánh mắt ngập nước của Tô Tầm nhìn, đầu óc cô lại trống rỗng.

Sắc đẹp hại người, cảnh giác, cảnh giác.

Thao tác kế tiếp, đối với Nguyễn Kiều Kiều là một kỳ tích.

Bản thân cô không có kinh nghiệm thực tế, chẳng qua may mà lý luận tri thức đầy ắp.

Cô nhớ lại giáo trình ‘phim giáo dục’, nghiến răng nắm lấy.

Nhưng điều khiến cô hoàn toàn không ngờ là, tay cô chỉ mới đụng cái thứ to lớn kia, bản thân nó lập tức điên cuồng run rẩy, giống như bắn pháo hoa, bắn ra bốn phía.

Đương nhiên đây là cách nói phóng đại.

Nguyễn Kiều Kiều mất rất lâu cũng không lấy lại được bình tĩnh, đợi đến khi cô hoàn hồn, tất cả đã kết thúc. Cô vuốt dịch thể vẩn đục trên mặt, cười lạnh một tiếng.

Mẹ kiếp, hóa ra tên Tô Tầm này là súng ‘dởm’! Nhìn được mà không dùng được!

Căn phòng lắng đọng bụi trần, nương theo hơi thở hổn hển của Tô Tầm. Đó thực sự là âm thanh có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.

Nguyễn Kiều Kiều thở dài một cái, nhặt quần áo dưới đất, mệt mỏi nằm trên mặt đất không động đậy, chỉ dùng cái đuôi to che nửa người người đàn ông.

Dáng vẻ kiểu này ngược lại giống như cô chiếm tiện nghi của anh đấy.

Cô thành tổng tài bá đạo, mà anh thì thành một cô vợ nhỏ.

Tuyệt đối không ngờ rằng thế giới này thật kỳ diệu.

Ngoài cửa, gương mặt béo của tiến sĩ Gấu sắp bị đè bẹp, bên cạnh là Chuột Đệ, Mèo Đen vây quanh, cách đó không xa còn có Tiểu Manh.

“Thành công không? Thành công không?”

“Haizzz... đừng đẩy tôi, sắp rồi... sắp rồi... Trời ạ! Đại nhân ơi, anh còn lề mề cái gì! Đi vào đi! Vào nhanh một chút! Á! Chết tiệt! Thuốc đó sao lại có tác dụng này, không phải uy lực bắn ra bốn phía sao? Sao trở thành nhuyễn cốt tán trời! Á! Đại nhân! Anh đứng dậy đi! Anh gắng gượng đứng dậy đi! Á...”

Một lúc lâu, tiến sĩ Gấu đẩy Chuột Đệ ra, ngồi phịch xuống đất.

“Sao vậy? Rốt cuộc thành công không? Lần đầu tiên đại nhân khai trai, thời gian hẳn phải lâu một chút...”

“Xong rồi.”

Tiến sĩ Gấu khóc không ra nước mắt, “Đại nhân... anh ta còn chưa tiến vào đã ra rồi! Huhuhuhu...”

Chuột Đệ sợ hãi kêu lên, “Sao có thể nhanh thế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play