An Điềm rụt tay lại, chột dạ ngó đông ngó tây: Phải, mình là một mỹ nhân yêu sự sạch sẽ mà, sao có thể đi toilet mà không rửa tay? Chắc chắn là mình đã rửa rồi!
Chẳng qua là bị hành động bất ngờ của Cố Thiên Tuấn làm cho giật mình, mới nghĩ ngợi lung tung như vậy!
Phải, nhất định là như vậy rồi! An Điềm lại tự khẳng định trong lòng.
Trong lúc An Điềm đang suy nghĩ thì chợt thấy toàn thân lạnh buốt, cúi đầu xuống nhìn mới biết bộ áo ngủ của mình đã bị lột ra rồi!
Thì ra trong lúc An Điềm đang cố nhớ lại xem mình rốt cuộc đã rửa tay hay chưa thì Cố Thiên Tuấn cũng không ngồi yên, đã mau chóng lột bộ áo ngủ của cô ra.
“Anh…” An Điềm trừng mắt với Cố Thiên Tuấn, bây giờ rất mong rằng vừa rồi mình đã không rửa tay, cho cái tên lưu manh này bị bẩn mà chết luôn!
Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên của An Điềm, nở nụ cười ám muội, sau đó hôn lên môi cô.
An Điềm làm sao dễ dàng khuất phục trước tên dâm tặc này, lập tức vung tay đẩy Cố Thiên Tuấn ra.
Nhưng Cố Thiên Tuấn đã dễ dàng tóm lấy hai tay cô rồi giơ cao lên trên đầu.
“Cố Thiên Tuấn, anh…”
“Đừng cử động mạnh, cẩn thận động vào vết thương.”
Lần này thì không những mặt của An Điềm đỏ lên mà ngay cả khuôn ngực trắng trẻo lúc này cũng đỏ bừng: Bây giờ dáng vẻ này giữa cô và Cố Thiên Tuấn chỉ nghĩ thôi đã xấu hổ rồi, huống hồ gì lát nữa sẽ làm thật!
“Chậc…” An Điềm bất giác kêu lên.
“Động vào vết thương sao?” Cố Thiên Tuấn nghe An Điềm rên như thế thì liền ngừng tay lại, cảm thấy mình thật vất vả, vừa phải kìm chế bản năng lại vừa phải quan tâm vết thương của An Điềm, anh bây giờ chỉ mong An Điềm mau chóng khỏe lại thôi!
“Tôi…” An Điềm mở to đôi mắt long lanh của mình rồi cắn môi, cảm thấy cả người mình bây giờ nóng bừng, nhưng không thể mở miệng cầu xin Cố Thiên Tuấn cứ tiếp tục đi
“Sao thế? Không lẽ đau lắm à?” Cố Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ ngậm miệng không nói gì của An Điềm thì tưởng thật sự đã động vào vết thương của cô rồi.
“Cố Thiên Tuấn, có phải anh bị ngu không?” Mặt An Điềm lúc này chẳng khác gì quả cà chua, cô cô gắng vượt qua sự xấu hổ, đưa tay ôm cổ Cố Thiên Tuấn.
An Điềm cảm thấy mình đã làm tới mức này rồi, nếu Cố Thiên Tuấn mà còn không hiểu nữa thì cô sẽ cắn chết anh luôn!
Nhưng Cố đại tổng tài thông minh vô đối, bây giờ lại vì lo cho vết thương của An Điềm mà đau lòng quá độ, dẫn đến đầu óc không còn tỉnh táo nữa, anh nghĩ ngợi, cho rằng An Điềm hỏi anh có bị ngu hay không, chắc chắn là đang mắng anh biết rồi còn hỏi, động vào vết thương thì đương nhiên là đau rồi!
Là do mình đã quá manh động!
Cố Thiên Tuấn phiền não thở dài, đưa hai tay ôm lấy mặt An Điềm, hôn lên môi cô rồi quyến luyến nói: “Anh đã mạnh tay rồi, An Điềm, anh xin lỗi, bây giờ anh sẽ vào nhà vệ sinh tự xử.”
“Anh…” Nghe Cố Thiên Tuấn nói như vậy, An Điềm lập tức nổi giận thở phì phò, cánh ngực phập phồng của cô khiến Cố Thiên Tuấn trông thấy mà muốn xịt máu mũi!
“Ôi ôi ôi…” Cố Thiên Tuấn vặn vẹo cơ thể, cố gắng hết sức để kìm chế, đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi ngồi dậy.
Cố Thiên Tuấn ngồi sượng trân quay lưng lại với An Điềm, sau đó khàn khàn nói: “Thôi, An Điềm, anh vào nhà vệ sinh đây, nếu không sẽ không chịu nổi mất!”
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn tấm lưng săn chắc của anh thì chợt muốn lao đến ôm lấy rồi cắn một phát thật mạnh vào vai anh, đã nói muốn cắn là sẽ cắn mà!
“…” Đúng lúc này, hệt như một cơn hồng thủy bất ngờ ập vào con đê, Cố Thiên Tuấn không kìm chế nổi nữa, quay người lại nhào đến đè lấy An Điềm.
Ngọn lửa trong người Cố Thiên Tuấn cứ thế bùng cháy mãi suốt ba tiếng mà vẫn chưa tắt, cho đến tận khi An An sau khi chơi chán chê rồi, quay lại tìm An Điềm thì Cố Thiên Tuấn mới không cam tâm tình nguyện mà buông An Điềm ra, mặc lại quần áo, bước đến cửa phòng ngủ, thò đầu ra nói với An An: “An An, con nhỏ tiếng thôi, mẹ con chỉ vừa mới ngủ!”
An Điềm lúc này đúng là đang ngủ thật, vì cô bị Cố Thiên Tuấn hành cho mệt lả người.
“Vâng!” An An vội vàng đưa tay bịt miệng lại rồi nói thật khẽ, “Vậy con lại đi chơi tiếp vậy, chú Cố phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đấy!”
“An An ngoan quá!” Cố Thiên Tuấn hài lòng gật đầu, cảm thấy thằng con trai của mình đúng là dễ bảo.
An An vẫy tay chào Cố Thiên Tuấn rồi lại chạy ra tìm mấy chú vệ sĩ chơi.
Cố Thiên Tuấn đóng cửa rồi lại cởi quần áo nằm xuống bên cạnh An Điềm.
Cảm nhận được hơi ấm bên cạnh mình, An Điềm mơ mơ màng màng áp sát lại người Cố Thiên Tuấn, sà vào lòng anh ngủ tiếp.
Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt xinh xắn của An Điềm, lại không kìm được mà hôn lên đó, rồi vừa đưa tay nghịch tóc An Điềm vừa mỉm cười nhìn cô ngủ: An Điềm, anh nhất định sẽ không để em rời xa anh nữa. Anh sẽ yêu thương em cả đời này, để em mãi mãi được hạnh phúc…
Ngày tháng cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, vết thương của An Điềm dần dần hồi phục, Lâm Hiểu Hiểu cũng không đến làm phiền cô nữa, nhưng An Điềm nghe nói vết thương của Hiểu Hiểu cũng đã đỡ hơn, còn nhận rất nhiều hoạt động từ thiện, định khi lành hẳn sẽ bắt đầu thực hiện.
Về mặt này, An Điềm với tư cách là một người ngoài cảm thấy đánh giá cao cách làm của Lâm Hiểu Hiểu.
Trong thời gian An Điềm dưỡng thương, Tần Thanh Nguyệt có gọi điện cho cô mấy lần, hai người trò chuyện rất vui vẻ, An Điềm được Tần Thanh Nguyệt kể cho nghe rất nhiều việc liên quan đến mẹ mình.
Từ lời kể của bố, An Điềm nghe kể mẹ là một cô gái hiền lành lương thiện, thông minh đáng yêu.
Còn từ lời kể của dì Tần, cô lại biết thêm mẹ cô từng là một nữ sinh tuy rất lương thiện nhưng cũng khá tinh nghịch.
Bố cô chính là mối tình đầu của mẹ cô, vậy nên An Điềm cảm thấy, tuy mẹ đã mất sớm, nhưng khi còn sống ắt đã có cuộc sống rất hạnh phúc.
Như thế cũng đủ rồi.
Trong lúc vui mừng, An Điềm bất giác nhớ lại câu chuyện tình yêu của bố mẹ mà cô từng nghe bố kể, đó đúng là một câu chuyện vô cùng lãng mạn, nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ kể cho Cố Thiên Tuấn nghe!
Bây giờ mọi chuyện đều đã tạm ổn, nhưng điều duy nhất khiến An Điềm không yên tâm chính là Chu Hán Khanh vẫn đang bị truy nã, còn chưa bắt được, mỗi lần cảnh sát lần ra manh mối đuổi đến nơi thì Chu Hán Khanh đều kịp thời trốn thoát, có lúc đến ngay cả mấy cảnh sát ấy cũng phải công nhận, năng lực phản trinh sát của Chu Hán Khanh quả thực rất cao!
Kẻ xấu vẫn còn đang tự do ngoài vòng pháp luật, trong khi Doanh Doanh thì vẫn đang nằm trên giường bệnh, không thấy khởi sắc.
An Điềm thời gian này cứ cách một khoảng thời gian lại đến bệnh viện thăm Doanh Doanh.
Nghe bác sĩ nói, nếu thường xuyên nói chuyện với Doanh Doanh sẽ có thể giúp cô mau tỉnh lại, nhưng An Điềm, Cao Lỗi và bố mẹ Khưu Doanh Doanh ngày nào cũng trò chuyện với cô mà không thấy có hiệu quả gì.
Hôm nay, An Điềm sau khi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng mệt quá không nói nổi nữa, đứng dậy rót một cốc nước, vừa uống vừa nói: “Tôi hết hơi rồi, Cao Lỗi, anh tiếp tục nói đi.”
Ngay khi An Điềm vừa đứng dậy thì Cao Lỗi đã ngồi xuống bên cạnh Khưu Doanh Doanh, dịu dàng khẽ nói vào tai cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT