60424.An Điềm và Cố Thiên Tuấn vừa về đến biệt thự thì An An đã chạy đến khoác tay Cố Thiên Tuấn hỏi: “Chú Cố, vết thương của mẹ con sao rồi?”

“Vết thương của vợ chú đã đỡ nhiều rồi, An An cứ yên tâm đi.” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An An, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, liền ngồi xổm xuống nghiêm túc nói, “An An, chú đột nhiên nhớ ra một việc hết sức quan trọng, muốn nói chuyện riêng với mẹ con, con có thể tạm thời ra ngoài chơi với mấy chú vệ sĩ một chút không?”

“Nhưng mà…” An An cúi đầu nói, “Con muốn chơi với mẹ cơ!”

“An An phải hiểu chuyện chứ!” Cố Thiên Tuấn nhìn An An rồi dỗ dành, “An An bây giờ đã năm tuổi rồi, đâu phải trẻ con ba bốn tuổi, phải hiểu chuyện gì là quan trọng chuyện gì là không quan trọng.”

An An nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu thật mạnh với Cố Thiên Tuấn: “Vậy được, chú Cố cứ nói chuyện với mẹ đi, con ra ngoài chơi đây!”

An An nói xong liền chạy ra ngoài biệt thự.

“Cứ chơi thật lâu vào nhé, ít nhất là ba tiếng nhé!” Cố Thiên Tuấn bước lên một bước nói vọng ra ngoài.

Cố Thiên Tuấn nói câu đó đương nhiên không phải nói với An An mà là muốn nói với mấy vệ sĩ chơi cùng An An.

Đám vệ sĩ cũng đương nhiên nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói, trong lòng muốn khóc không nên lời: Họ đều là những chiến sĩ chiến đấu sa trường, vậy mà bây giờ công việc chủ yếu lại là chơi với trẻ con!

Cố Thiên Tuấn thấy mấy vệ sĩ đưa An An đi rồi mới hài lòng quay người lại.

Vừa quay lại thì liền trông thấy An Điềm đã thay đồ ngủ bước ra từ phòng ngủ.

“An An đâu? Vừa nãy còn ở đây mà!” An Điềm vừa cầm cốc nước trái cây mà Cố Thiên Tuấn đã pha cho cô lên vừa hỏi.

“Chuyện đó anh cũng không rõ nữa.” Cố Thiên Tuấn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh An Điềm, vừa vuốt tóc cô vừa nhàn nhã nói: “Chắc lại đi tìm mấy anh vệ sĩ chơi rồi.”

“An An dạo này thích ra ngoài chơi quá.” An Điềm lẩm bẩm rồi nhấp một ngụm nước.

“An Điềm.”

“Hửm?”

“Giờ An An không có ở đây, vậy chúng ta nói chuyện của hai chúng ta đi.” Cố Thiên Tuấn vén tóc mai của An Điềm lên, ngắm nhìn gương mặt nghiêng trắng trẻo của cô.

“Chuyện của hai chúng ta?” An Điềm cau mày, “Hai chúng ta thì có chuyện gì chứ?”

“Em còn nhớ buổi sáng hôm đó, anh đã bảo em đợi anh không?” Cố Thiên Tuấn nói đến đây, sắc mặt chợt sa sầm xuống, “Sáng hôm đó, anh muốn đợi sau khi xử lí xong hết mọi chuyện thì sẽ nói cho em nghe tất cả, ai ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”

“Tôi biết rồi, nhưng tôi bây giờ không phải đã ổn rồi sao? Cũng không có gì phải lo nữa.” An Điềm khẽ vỗ vai Cố Thiên Tuấn để anh yên tâm.

“Nhưng anh cảm thấy chúng ta nên xác định thật rõ ràng mối quan hệ.” Cố Thiên Tuấn nói đến đây lại nhớ đến việc vừa rồi ở bệnh viện, Tần Thanh Nguyệt cứ muốn gán ghép An Điềm với Tô Thanh Dương.

Ở suối nước nóng, anh đã có thể đánh bại Tô Thanh Dương, bây giờ nhất định không thể để mọi chuyện công cốc, thế nên phải tiên hạ thủ vi cường thôi.

“Xác định thật rõ ràng mối quan hệ?” An Điềm giả vờ không hiểu, thong dong uống nước trái cây rồi nói, “Xác định thật rõ ràng mối quan hệ gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!”

Cố Thiên Tuấn nhếch mép, thấy dáng vẻ đắc ý của An Điềm thì đành nghiêm túc nói: “Xác định rõ ràng mối quan hệ, chính là chúng ta phải kết hôn, cho tất cả mọi người đều biết em chính là vợ của Cố Thiên Tuấn này.”

“Chuyện đó không được, ai là vợ của anh chứ?” An Điềm cầm cốc nước trái cây đứng dậy, chuyển sang ngồi đối diện với Cố Thiên Tuấn, “Bây giờ tôi đang độc thân! Độc thân đấy có hiểu không? Độc thân chính là được phép có quan hệ yêu đương với bất kì người đàn ông nào!”

Cố Thiên Tuấn đương nhiên biết An Điềm chỉ đang muốn trút giận thôi. Cũng phải, trước đây anh có lỗi với cô, dù có xin lỗi hàng vạn lần cũng không đủ. Thôi được rồi, vậy thì anh sẽ tìm một dịp thích hợp để cầu hôn An Điềm thật long trọng, để tất cả mọi người đều sẽ biết An Điềm chính là phu nhân tổng tài của tập đoàn Cố Thị!

Cố Thiên Tuấn bèn ngẩng đầu lên nhìn An Điềm nghiêm túc nói: “An Điềm, anh sai rồi.”

“Anh nói cái gì? Tôi nghe không rõ!” An Điềm khẽ ngóng tai, mặt ngơ ngác.

“Anh nói là anh sai rồi.” Cố Thiên Tuấn đứng dậy bước đến trước mặt An Điềm, đưa tay nắm lấy cằm cô rồi hôn cô thật mạnh.

“Anh đã biết mình sai rồi mà còn có gan cưỡng hôn tôi à?” An Điềm đẩy Cố Thiên Tuấn ra, đặt cốc nước xuống, cảm thấy mình còn lâu mới dễ dàng tha thứ cho Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn bị An Điềm đẩy ra liền đưa tay lau nước trái cây dính trên miệng mình: “Làm sai là sự thật, còn cưỡng hôn là bản năng, hai chuyện ấy không thể gộp lại mà nói được.”

“Cố tổng tài lúc nào cũng có nhiều lí do nhỉ!” An Điềm hừ một tiếng, “Không nói với anh nữa, dù sao anh có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho anh!”

An Điềm nói xong liền quay người hất mặt đi về phía phòng ngủ.

Nhưng An Điềm vừa mới bước đi đã bị Cố Thiên Tuấn ở phía sau kéo vào lòng.

Cố Thiên Tuấn ôm chặt hông An Điềm, nhìn vào đôi mắt đẹp long lanh của cô rồi khẽ nói: “Rốt cuộc phải thế nào thì em mới tha thứ cho anh?”

“Đây là vấn đề mà anh phải tự suy nghĩ đấy có hiểu không?” An Điềm hỏi lại, “Sao hả? Trước đây anh đối xử với tôi như vậy, bây giờ còn bắt tôi phải giúp anh nghĩ cách để tôi tha thứ cho anh sao? Tôi đâu có ngu đến thế!”

“Thì em cứ ý kiến cho anh tham khảo không được sao?” Cố Thiên Tuấn véo mũi An Điềm, giọng dần dần trầm xuống, “Nếu em nói ra thì sẽ có thưởng!”

“Tôi không thèm!” An Điềm gân cổ, “Thưởng cái gì chứ? Tôi không thèm đâu.”

“Em thật sự không muốn biết là phần thưởng gì à?” Cố Thiên Tuấn nhíu mày, hơi thở ấm nóng phà vào tai An Điềm.

An Điềm cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, nhưng sau đó định thần lại, tiếp tục kiên quyết: “Phải, tôi không muốn biết! Ưm…”

An Điềm vừa nói xong thì đã bị Cố Thiên Tuấn hôn, mùi nước trái cây thơm ngát trong miệng cô khiến anh như chìm vào đê mê, bất giác mà hôn sâu hơn.

“Anh bỏ ra… ưm…” An Điềm bực bội vùng vẫy, sao đột nhiên đang nói chuyện thì cái tên Cố Thiên Tuấn này lại lên cơn “thú tính” rồi?

Thật ra, điều An Điềm không biết chính là, sự tồn tại của cô, nhất cử nhất động của cô đều là lí do cho cơn “thú tính” của Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn đưa tay ra chặn cánh tay đang vùng vẫy của An Điềm: An Điềm lúc trước đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bây giờ không dễ dàng tha thứ cho mình cũng là điều dễ hiểu thôi.

Vậy nên, chuyện cầu xin An Điềm tha thứ tạm thời cứ gác lại đã, dù sao mình vẫn còn thời gian cả đời để bù đắp mà.

Chỉ có điều, ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong cơ thể anh lúc này thì chỉ có thể nhờ An Điềm dập đi thôi.

Cố Thiên Tuấn bế An Điềm vào phòng ngủ rồi đặt lên giường, An Điềm còn chưa kịp ngồi dậy thì đã bị anh lao đến đè xuống giường rồi.

“Tôi cho anh biết, anh không tôn trọng ý kiến của tôi, cưỡng ép tôi thế này thì là một trò lưu manh đấy!” An Điềm chỉ vào mặt Cố Thiên Tuấn đang nằm trên người mình, nghiêm khắc cảnh cáo, “Tôi còn chưa tha thứ cho anh mà anh đã dám làm thế này! Tôi…”

An Điềm mới nói đến đó thì chợt im bặt.

Bởi vì Cố Thiên Tuấn lúc này lại chợt há miệng ngậm lấy ngón tay của cô!

An Điềm lập tức cảm thấy rùng mình, cảm giác ấm áp ngưa ngứa ấy thật sự rất khó diễn tả!

Mà quan trọng nhất chính là, vừa nãy mình đi vệ sinh đã rửa tay chưa nhỉ? An Điềm nhìn ánh mắt dịu dàng của Cố Thiên Tuấn, hoàn toàn không dám nói ra câu hỏi không lời đáp này cho anh nghe!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play