Liễu Dật thật sự không ngờ tới chuyện mình vẫn luôn giấu diếm sẽ bị phát hiện, hơn nữa không phải ở trong nước, mà là ở Nhật Bản căn bản không thể nào có người quen, lúc bị Trịnh Cảnh Đồng gọi điện thoại tới tìm hoảng a, quan hệ của Trịnh Cảnh Đồng và Hạ Lập Nhân cũng không phải là tốt bình thường, y đều biết rồi, Hạ Lập Nhân có thể không biết?
Liễu Dật cảm giác mình có chút ngu, sớm biết đã không mang theo Thẩm Ninh đi ra ngoài ngâm suối nước nóng, đây chính là kết quả của chạy lung tung khắp nơi.
"Trịnh Cảnh Đồng, cậu tha tôi một mạng có được hay không, không phải tôi cố ý giấu diếm Lập Nhân, là tình huống đặc biệt, Thẩm Ninh cậu ấy bên này không muốn a, kỳ thực tôi có từng khuyên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe a." Liễu Dật rất khổ bức.
"Vậy được, tôi tạm thời không nói với Lập Nhân, chúng ta trước tiên gặp mặt đi." Phó A Bảo vẫn luôn nhéo Trịnh Cảnh Đồng, cũng làm các loại ra dấu, chính là vì để cho Trịnh Cảnh Đồng an bài một cuộc gặp mặt, Trịnh Cảnh Đồng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
"Cái này ngược lại có thể, bất quá tạm thời không thể để cho Thẩm Ninh biết, cậu ấy gần đây có thể sẽ phải làm giải phẫu, không thể chịu kích thích."
"Được, các cậu bây giờ vẫn ở Kyoto sao?"
"Ừ, bọn tôi vẫn luôn ở Kyoto."
"Vậy buổi tối ở XX đi, 6h, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Được, vậy liền thế đi."
Cúp điện thoại Liễu Dật ngã xuống trong ghế salon, thật là tạo cái nghiệt gì nha, tới giây phút cuối cùng lại bị người nhận ra, sao lại xui xẻo như vậy a, Trịnh Cảnh Đồng nói chỉ là tạm thời không nói cho, cũng không đại biểu vĩnh viễn không nói, ai......
"Cảnh Đồng, anh nói anh nếu có một ngày cũng gặp phải tình huống giống Thẩm Ninh, anh sẽ nói cho em biết không?" Phó A Bảo đột nhiên đối với cái này có chút tò mò.
Trịnh Cảnh Đồng: "......" Đây là nói cái gì, đang rất tốt sao có thể so sánh như vậy.
"Mau nói a." Phó A Bảo có chút mất hứng, "Chẳng lẽ anh không có ý định nói cho em biết? Vậy anh định nói cho đứa nào?"
Trịnh Cảnh Đồng thấy Phó A Bảo tức giận liền vội vàng nói: "Không, anh vừa mới chính là đang nghĩ, cần dùng phương thức nào để nói cho em biết cái tin tức xấu này."
"Biết nói với em là được rồi." Phó A Bảo lại cao hứng, "Yên tâm đi, anh không nhìn thấy em vẫn là sẽ để anh làm ba ba lớn của Duệ Duệ." =))))))))
Trịnh Cảnh Đồng khóe miệng co rút, chẳng lẽ anh liền truy cầu điểm này sao?
"Vậy còn em?" Trịnh Cảnh Đồng cũng có chút tò mò Phó A Bảo sẽ làm thế nào, "Em sẽ giống như Thẩm Ninh rời khỏi anh không?"
"Vậy khẳng định không thể a!" Phó A Bảo không cần suy nghĩ đáp lời.
Trịnh Cảnh Đồng vừa nghe có chút cao hứng, điều này nói rõ A Bảo nhà bọn họ tín nhiệm y a, không ngừng muốn cùng y hưởng phúc, cũng muốn chung hoạn nạn, hoàn toàn không thể rời khỏi y, xem ra quả nhiên là đã yêu y.
Cũng không cao hứng được vài giây liền nghe Phó A Bảo tiếp tục nói: "Em sao có thể không nói, em nếu như không nói liền cứ như vậy rời đi, vậy Duệ Duệ nhà ta làm sao bây giờ, mặc dù anh yêu em yêu tới không thể tự thoát ra được, nhưng lòng người khó dò, chuyện sau này ai nói được chắc chắn, không chừng anh ngày nào đó liền muốn tìm mẹ kế cho nó ngược đãi nó, nếu mẹ kế kia tiếp tục sinh con, quào, vậy không được rồi, gia sản sợ rằng đều không có phần của Duệ Duệ nhà ta, vậy còn có thể tốt hay không? Em chết cũng không thể nhắm mắt được chứ! Em cho anh biết, em ngay cả muốn đi, cũng phải đợi Duệ Duệ thừa kế gia sản mới đi!" Đây chính là động lực ban đầu cậu bị lừa gả cho Trịnh Cảnh Đồng, vì tới báo thù a, không đạt mục đích không bỏ qua!
Trịnh Cảnh Đồng: "......" Thỉnh đem cảm động của anh hoàn trở lại được chứ, hơn nữa, anh trong mắt em không đáng tin như vậy sao, em vừa đi anh liền có thể tìm mẹ kế cho Duệ Duệ, tình tiết vở kịch không đáng tin như vậy em cũng nghĩ ra được, Duệ Duệ cũng là con anh a, huống chi em cũng không nhìn một chút ông ngoại nó là ai, ai có thể khi dễ nó a! Bảo em bình thường ít xem mấy bộ phim truyền hình với tiểu thuyết não tàn thì không nghe, xem đi, di chứng thoáng cái toàn bộ hiện ra.
"Thôi vậy, chuyện này nói quá mất hứng, anh sau này không có chuyện gì đừng đề cập tới, chúng ta đi dạo đâu đó chút đi." Phó A Bảo hoàn toàn không chú ý sắc mặt Trịnh Cảnh Đồng, nhìn thấy chơi vui liền kéo Trịnh Cảnh Đồng chạy tới.
Trịnh Cảnh Đồng: "......" Đề tài này không phải là em bắt đầu nhắc tới sao!
Thôi vậy, theo tính con buôn của A Bảo cũng đừng trông cậy vào cái gì, Trịnh Cảnh Đồng cảm giác mình thật là khổ bức.
Rất nhanh liền tới buổi tối, sau khi đến thời gian giao hẹn, song phương đều thật sớm tới nhà hàng đã đặt trước.
Liễu Dật rất lâu không gặp mặt với Trịnh Cảnh Đồng rồi, hai người nhiệt tình chào hỏi, Trịnh Cảnh Đồng thì cùng chính thức giới thiệu Phó A Bảo với Liễu Dật, lúc hôn lễ của bọn họ Liễu Dật có việc không thể tới tham gia, đây là lần đầu tiên Liễu Dật nhìn thấy Phó A Bảo người thật, trước kia chỉ ở trong tin tức, còn có nhìn thấy trong bát quái trên internet.
Đây không phải con nít sao.
— đây là ấn tượng đầu tiên Phó A Bảo cho Liễu Dật.
Phó A Bảo vốn vẫn trẻ, cậu mới 21 thôi, còn đang đi học, hơn nữa khuôn mặt em bé, không khác gì học sinh cao trung.
Cũng may Trịnh Cảnh Đồng bộ dạng tốt, mới khiến hai người nhìn qua không có xa cách, dù sao hai người cũng kém 10 tuổi đấy.
Liễu Dật đến bây giờ vẫn đối với cha mẹ hai nhà này có thể đồng ý hai nam nhân kết hôn cảm thấy khiếp sợ, Trịnh gia và Phó gia thực sự là hào môn không khác gì Hạ gia, thế nhưng có thể nhẹ nhàng dễ dàng như vậy liền đáp ứng hôn sự này, còn hoan hoan hỉ hỉ tổ chức hôn lễ tới long trọng như vậy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ban đầu nhiều người nhìn không khả quan, hiện tại ngay cả con đẻ hộ đều có rồi, còn ngày ngày ở trên weibo show ân ái, Hạ Lập Nhân còn lúc nào cũng hâm mộ.
Nghĩ đến cái này Liễu Dật liền cảm khái rất nhiều.
Sau khi thứ ăn đi lên ba người liền bắt đầu tán gẫu.
Phó A Bảo đối với Liễu Dật rất tò mò, "Tôi lúc trước nhìn rất nhiều bát quái của anh và Thẩm Ninh, nhưng hai người các anh rõ ràng không phải cái quan hệ này, anh không phải bạn tốt của Hạ Lập Nhân sao, sao không giúp hắn chút?"
"Xin lỗi, A Bảo em ấy nói chuyện có chút thẳng." Trịnh Cảnh Đồng bất đắc dĩ, A Bảo nhà bọn họ nói chuyện cho tới bây giờ đều là đầu óc đặc biệt như vậy.
Bắt đầu còn khẩn trương, nhưng sau khi bị hỏi như thế Liễu Dật đột nhiên có loại cảm nhẹ nhõm giải thoát, một mình hắn giấu diếm bí mật này đã lâu, vẫn luôn không có cách nào nói cho những người khác, hôm nay rốt cục có thể nói.
"Không sao không sao, cậu ấy hỏi rất đúng, kỳ thực tôi lúc nào cũng tự hỏi mình như vậy, tôi rốt cục đang mưu tính cái gì a." Liễu Dật uống một hớp rượu, "Ban đầu lúc Thẩm Ninh tìm đến tôi đã muốn lập tức nói cho Lập Nhân, nhưng sau đó nghĩ một chút, tôi không giúp đỡ coi như xong, còn muốn đem bí mật của đối phương bộc quang, mặc dù không phải ác ý a, nhưng Thẩm Ninh nhất định sẽ rất thương tâm, cậu ấy đả kích đã đủ lớn rồi, tôi liền nghĩ, đừng tiếp tục đông thời đả kích cậu ấy nữa đi."
"Cậu ở ở chung một chỗ với Lập Nhân rất lâu rồi, tôi cùng cậu ấy quan hệ không tồi, trước kia còn từng thiếu nhân tình của cậu ấy, bạn bè một hồi, liền nghĩ có thể giúp liền giúp đi, sau đó liền không thể vãn hồi nữa."
Liễu Dật nghĩ đến hiện tại hắn đều sắp đem chính mình nhập vào liền có chút muốn khóc, hắn lâu như vậy rốt cục mưu cầu cái gì a, mưu cầu làm vợ của Maynard sao? Thật là gặp quỷ rồi!
"Nhìn không ra anh còn là một người tốt." Phó A Bảo cảm khái, "Lúc trước vẫn luôn hiểu lầm anh, còn cảm thấy anh người này không phúc hậu, xem ra là tôi trách lầm anh, thật xin lỗi a." Cậu alf chân tâm thật ý nói xin lỗi.
Trịnh Cảnh Đồng đặc biệt, em muốn thực sự thành như vậy hay không a, mấy thứ sai lầm này giải phóng tâm lý liền tốt a, không cần đặc biệt nói ra.
Liễu Dật: "......" Cái gì gọi là nhìn không ra tôi còn là người tốt, tôi bộ dạng giống người xấu vậy sao?
Mặc dù mới quen biết chưa lâu, nhưng Liễu Dật đã đại khái có chút hiểu rõ tính tình Phó A Bảo rồi, đứa nhỏ này tuyệt bích là trong đầu thiếu gân, xem ra Trịnh Cảnh Đồng cũng không phải dễ chịu như trong tưởng tượng của Hạ Lập Nhân a, vẫn là rất không dễ dàng.
Ai, nhào nào cũng có nỗi khổ riêng của mình, cơm nồi khác thì ngon (*) mà thôi.
((*) cơm nồi khác thì ngon: cơm nhà mình nấu dù ngon như thế nào cũng cảm thấy không ngon, nhưng cơm nhà người khác dù nấu tệ như nào cũng cảm thấy ngon)
"Đúng rồi, lúc trước gọi điện thoại nghe cậu nói làm giải phẫu gì đấy, mắt Thẩm Ninh còn có thể cứu chưa?" Trịnh Cảnh Đồng đổi đề tài.
Nói đến cái này tâm tình Liễu Dật liền có chút trầm trọng, hắn đi nói về bệnh tình của Thẩm Ninh, bắt đầu hồi tưởng hai năm trước.
"Khi đó căn bản không ai dám làm giải phẫu cho cậu ấy, có chút danh khí đều thoái thác, bởi vì tình huống Thẩm Ninh như thế kỳ thực không ảnh hưởng tới nhưng nơi khác trên thân thể, chỉ có mắt không nhìn thấy, các bác sĩ cảm thấy không cần thiết vì chuyện hồi phục thị lực này chịu nguy hiểm lớn như vậy."
"Không có tên tuổi chúng tôi không dám dùng, lúc ấy tôi còn giúp cậu ấy liên hệ chuyên gia tốt nhất trên quốc tế, nhưng vẫn là vô dụng, Thẩm Ninh biết mình sau này cũng sẽ không nhìn thấy nữa, mới quyết định rời khỏi Lập Nhân, cậu ấy người này nhìn dễ nói chuyện, nhưng tính tình rất bướng bỉnh, lòng tự ái lại mạnh, không muốn cả đời mang theo lo lắng nghi kỵ cùng Lập Nhân trải qua, dứt khoát rời đi, cậu ấy cảm thấy như vậy khá thoải mái." Liễu Dật than thở, "Nhưng lâu như vậy Lập Nhân vẫn là đối với Thẩm Ninh nhớ mãi không quên, ai, tôi cũng không biết nên làm sao với hai người này cho tốt." Trước kia chỉ lo lắng hai người này liền ok, bây giờ còn phải lo lắng chính mình.
"Sau đó hiện tại lại có bác sĩ mổ chính thích hợp, kỹ thuật rất tốt, tỷ lệ làm giải phẫu vẫn là rất lớn, tỷ lệ thành công dự đoán cũng cao hơn trước rất nhiều, nhưng cuối cùng có được giải phẫu hay không vẫn là phải nhìn kết quả kiểm tra tỉ mỉ."
Liễu Dật đại khái đem chuyện hai năm qua đơn giản nói một lần, còn bao gồm chuyện vẽ vời của Thẩm Ninh.
"Vậy tỷ lệ thành công của giải phẫu là bao nhiều? Nếu như không thành công sẽ như thế nào?" Phim truyền hình Phó A Bảo đã xem nhiều, nằm viện làm giải phẫu loại tình tiết máu chó này cậu quả thực thuộc như lòng bàn tay, nghe Liễu Dật nói xong trong nháy mắt liền não bổ ra các loại tình tiết.
"Tỷ lệ thành công không tới 50% đi, là giải phẫu ngoại khoa não phi tường tỉ mỉ tin vi, liên quan đến não bộ, nếu như thất bại cái gì cũng có khả năng phát sinh." Liễu Dật trong lòng cũng rất sợ, "Tốt một chút mà nói, cũng chính là duy trì hiện trạng, mắt chịu bó tay, tiếp tục không nhìn thấy; không tốt mà nói, có lẽ sẽ suy giảm những thần kinh khác của não bộ, có lẽ không chỉ đơn giản là mắt không nhìn thấy; tình huống xấu nhất...... Có lẽ liền nằm trên bàn mổ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa......" Hắn lại uống một hớp rượu.
Cái này ngay cả Phó A Bảo vẫn luôn líu ra líu ríu đều trầm mặc, trên bàn mổ vĩnh viễn không tỉnh lại, đó không phải là......
Cậu nước mắt rưng rưng nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, cậu có chút muốn khóc.
Trịnh Cảnh Đồng sờ sờ đầu Phó A Bảo, "Không sao, có lẽ giải phẫu lập tức liền thành công đấy, vậy mắt Thẩm Ninh liền có thể sáng rõ, bao tốt."
"Ừm, chúng ta ngày mai tới đền thờ bái thay anh ấy đi." Phó A Bảo chân thành nói.
"......" Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyến, "Được."
"Cậu nếu không tiếp tục khuyên Thẩm Ninh đi, đây cũng là chuyện lớn liên quan đến anh toàn tính mạng." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy Thẩm Ninh chấp niệm quá sâu, có lẽ là y không thể cảm động lây đi, đổi lại là y, y hẳn sẽ không mạo hiểm, y còn có A Bảo, còn có Duệ Duệ, y không muốn giao tính mạng của mình cho một ẩn số, nếu quả thực xảy ra chuyện, vậy người nhà y làm sao bây giờ?
"Tôi nếu có thể khuyên thay đổi, còn sử dụng chờ hai năm lâu như vậy?" Liễu Dật cũng muốn a, nhưng Thẩm Ninh quá cố chấp, lời hắn nói căn bản dùng không được.
"Nhưng nếu là giải phẫu thực sự thất bại, vậy hai người bọn họ cứ như vậy để vuột mất mạc danh kỳ diệu? Phó A Bảo gấp gáp, "Thẩm Ninh thậm chí tại thời khắc cuối cùng đều không nhìn thấy người mình yêu, Hạ Lập Nhân cái gì cũng không biết, sau đó cuối cùng nhận được tin dữ, tốt xấu gì lúc cuối cùng cũng để bọn họ ở chung một chỗ a, phẫu thuật quan trọng như vậy, để cho một mình Thẩm Ninh bao cô đơn a, liền không thể để cho Hạ Lập Nhân tới bồi anh ấy chút sao."
Phó A Bảo nói nói liền bắt đầu khóc lên, kim đậu đậu rơi không ngừng, cậu đã não bổ tới cảnh viếng mộ rồi. (Đm mặc dù em đang edit đoạn đau khổ nhưng cho phép em cười chút đã =)))
"A Bảo, em đừng khóc a, đừng khóc." Trịnh Cảnh Đồng khẩn trương, A Bảo nhà y rất lâu không khóc rồi, lần trước thương tâm như vậy hình như còn là bởi vì kiểm tra ra mang thai, lúc ấy rất ủy khuất.
Khi đó y rất tự trách, là trách nhiệm của y, y còn có thể nghĩ cách bù đáp chịu trách nhiệm, lần này y cũng không có cách nào nữa, chuyện của Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân rất phức tạp được chứ.
Liễu Dật cũng có chút luống cuống, đứa nhỏ nhà Trịnh Cảnh Đồng này như thế nào nói khóc liền khóc a, người tốt thiên sủng vạn sủng ra tới quả nhiên chính là tinh tế nhạy cảm, "A Bảo cậu đừng khóc, trước kia một mình tôi biết, hiện tại ba chúng ta đều biết rồi, cùng ra chủ ý thôi, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng (*), giải phẫu này còn chưa bắt đầu làm đâu, chính là làm cũng phải chờ thêm một thời gian ngắn, chúng ta còn có thời gian từ từ suy nghĩ." Liễu Dật giống như dỗ trẻ con.
((*) câu này giống câu "Một cây làm chẳng nên non/Ba cây chụm lại lên hòn núi cao" của Việt Nam mình)
"Nha." Nghe Liễu Dật nói như vậy Phó A Bảo lại có chút tinh thần, cậu xoa xoa nước mắt, cũng không não bổ đoạn viếng mộ bi tình này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT