Mới vừa gặp phải chuyện quá chấn động, Phó A Bảo cũng không có tâm tư gì đi dạo cảnh điểm nữa rồi, dọc đường đi đều cùng Trịnh Cảnh Đồng nói chuyện này.

"Em biết Thẩm Ninh tại sao muốn vẽ bức tranh kia rồi, chính là cái bức anh ta đoạt giải ấy." Kể từ khi sau khi gặp Thẩm Ninh, Phó A Bảo cảm giác mình giống như phát hiện bí mật khủng gì đó.

"Cái gì? Nói anh nghe chút." Trịnh Cảnh Đồng làm ra một bộ tò mò, y đương nhiên rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy mắt Thẩm Ninh còn có cái gì không minh bạch nữa, chỉ là y ở trước mặt Phó A Bảo luôn là cố ý giả bộ ngu, nhằm tôn lên Phó A Bảo khá thông minh, nếu không tiểu gây họa này nhà y lại muốn mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

Dù sao đây cũng là A Bảo đại nhân vĩ đại nhất cả thế giới đấy, y nào dám đoạt tài năng kia, chẳng lẽ buổi tối muốn ngủ một mình sao?

Phó A Bảo thấy Trịnh Cảnh Đồng khiêm tốn cầu giáo như vậy lòng hư vinh nhất thời chiếm được thỏa mãn khổng lồ, cậu ngẩng đầu lên quay một vòng mới nói: "Căn cứ theo tin tức đưa tin lúc trước em cẩn thận phân tích, em cảm thấy Thẩm Ninh chia tay với Hạ Lập Nhân là có nguyên nhân đặc biệt, chính là mắt Thẩm Ninh! Anh ta thật lâu không xuất hiện trước mặt mọi người, vậy căn cứ theo phỏng đoán của em, anh ta mù đã rất lâu rồi, ít nhất hơn 1 năm rồi, anh ta khẳng định rất lâu trước đó đã biết mắt mình có vấn đề, sao đó bởi vì đủ loại nguyên nhân mới quyết định chia tay với Hạ Lập Nhân." Phó A Bảo híp mắt, "Em mặc dù không thể cảm động lây, nhưng mù nhất định là rất thống khổ, anh ta là họa sĩ, mắt không nhìn thấy quả thực không thể sinh hoạt, không trách được tác phẩm gần đây đều là họa phong này."

Trịnh Cảnh Đồng khiêu mi, y có thể nói y cảm thấy rất kinh hỉ không, A Bảo nhà y rất có ít lúc tự hiểu rõ như vậy, thật là ngoài dự liệu của y, ngâm suối nước nóng còn tăng thông minh sao? Vậy cần phải ngâm thêm vài lần nữa.

Lời này y cũng không dám nói cho Phó A Bảo nghe, Phó A Bảo tuyệt đối đánh y đến mẹ ruột đều nhận không ra.

"Anh ngược lại nói chuyện a, em nói có đạo lý hay không?" Nói nhiều như vậy thế nhưng không có được đáp lại, Phó A Bảo có chút mất hứng, cậu cần có tiểu tâm tình!

Trịnh Cảnh Đồng nghiêm mặt nói: "Anh cảm thấy thật sự rất có đạo lý! Khẳng định chính là như vậy, không chạy được! Em không nói anh cũng không nghĩ tới nhiều như vậy."

Phó A Bảo đắc ý, "Đương nhiên, anh cũng không nhìn một chút em là ai."

Cậu đắc ý thì đắc ý, sau khi đắc ý liền có điểm bối rối, cậu không biết i kế tiếp nên làm sao, cho nên thương lượng với Trịnh Cảnh Đồng: "Chuyện này khẳng định người biết không nhiều lắm, chúng ta cũng là ngoài ý muốn gặp được, không nhìn thấy đương nhiên không quản, hiện tại nhìn thấy rồi cũng không thể cái gì cũng không làm, Hạ Lập Nhân dầu gì cũng là anh trai của chị dâu em, em hông thể khoanh tay đứng nhìn, chị Hạ Tình đối với em rất tốt, em không thể nhìn anh trai chị ấy làm cẩu độc thân được."

Trịnh Cảnh Đồng: "......" Làm sao nói chuyện.

Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy Phó A Bảo nói tới có chút đạo lý, nhưng là chuyện này rất phức tạp, "Em nhìn thấy Liễu Dật đi, chính là nam nhân cùng một chỗ với Thẩm Ninh ấy, hắn và Hạ Lập Nhân nhưng vẫn có liên lạc, công ty hai nhà bọn họ còn đang hợp tác đấy, lâu như vậy hắn cũng không nói cho Hạ Lập Nhân chân tướng, nhất định là Thẩm Ninh bảo hắn gạt, chúng ta muốn giúp đỡ là hảo tâm, nhưng đừng hảo tâm làm hỏng chuyện, nếu bản thân Thẩm Ninh không muốn vậy cái gì cũng toi công."

Phó A Bảo phồng phồng miệng, đúng vậy a, chuyện này không thích hợp cậu tự chủ trương, cậu nói với Hạ Lập Nhân dễ dàng, gọi điện thoại qua là được, vậy chuyện về sau?

Nhưng là không làm cái gì trong lòng cậu lại rất bất an, làm sao bây giờ tốt đây.

"Ờm...... Nếu không như vậy, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì làm, hai ngày này liền đi theo Thẩm Ninh đi, xem anh ta vì sao tới Nhật Bản, anh ta đều không nhìn thấy, cũng không đến mức tới du lịch đi, bao kỳ quái, nếu là vì ngâm suối nước nóng, trong nước cũng không phải là không có." Phó A Bảo cảm giác mình gánh vác trọng trách, "Anh cùng Liễu Dật kia không phải là quen biết sao, anh liên lạc với hắn chút, hỏi chút tình huống của anh ta, chúng ta sẽ giữ bí mật, sẽ không nói lung tung khắp nơi."

"Hiện tại?" Trịnh Cảnh Đồng có chút mộng, như thế nào gió chính là mưa, đây là trăng mật của bọn y được chứ, không phải là chạy tới Nhật Bản làm "Biến thái si hán."

"Đương nhiên là hiện tại a, nhanh lên, mau gọi!" Phó A Bảo không thể chờ được, cậu chính là người nôn nóng như vậy.

"Được được được, anh gọi, anh gọi." Ở Phó A Bảo trước mặt Trịnh Cảnh Đồng rất ít sẽ nói NO, đương nhiên, trên giường ngoại lệ.

Trong lúc hai người kia lăn qua lăn lại, một người khác trong nước thì ghen tị tới mắt đều đỏ.

Hàn Văn Quân sau khi mang thai rất ít lên mạng, Thẩm Ninh sau khi đoạt giải hai ba ngày cô ta mới nhìn thấy tin tức trên báo.

Thẩm Ninh nhận được giải thưởng quốc tế lớn, sau đó được truyền thông không e dè đưa tin, mọi người đều đang truy phủng anh, khen ngợi anh, sùng bái anh, nói anh là thiên tài trăm năm khó gặp.

Nhưng là Thẩm Ninh anh ta rõ ràng mù! Anh ta có thể vẽ ra quỷ!

Hàn Văn Quân quả thực muốn xé nát tờ báo.

Cô ta cảm thấy Thẩm Ninh người này thật sự là quá may mắn, Hạ Lập Nhân đối với anh ta nhớ mãi không quên, bây giờ còn có thương thủ vẽ thay anh ta, thậm chí còn đạt giải lớn như vậy, cũng không biết Thẩm Ninh là nơi nào tìm được họa thủ (*) lợi hại như thế, có cái tài năng này không tự mình vẽ tranh, sao phải làm thương thủ cho Thẩm Ninh.

((*) họa thủ: người vẽ hộ)

Không sai, Hàn Văn Quân cảm thấy bức tranh đạt giải thưởng kia không phải bản thân Thẩm Ninh vẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play