"Mấy tội danh này, đủ để bọn họ ăn cơm tù cả đời," Giang cục âm thanh trầm ổn nói, "Bất quá có một chuyện này, vẫn phải để cậu biết."
"Cái gì?"
"Lúc thẩm vấn những người này, bọn họ một mực nói, sẽ có người tới giúp bọn họ, nói sẽ có người mời luật sư tốt nhất cho bọn họ," Giang cục nói, "Nhưng tôi nếu hỏi kỹ, bọn họ không nói ra cái gì hữu dụng."
Cố Phong sửng sốt một chút, "Có loại chuyện này?"
"Tôi đoán còn có vài chuyện chưa phun ra," Giang cục nói, "Vụ án gần kết rồi, tài liệu đã giao lên chờ xét xử. Bên này, tôi moi thêm cho cậu, xem xem có thể hỏi ra cái gì cặn kẽ hơn hay không."
"Chuyện nhỏ." Vừa nói, bên Giang cục cúp điện thoại.
Cố Phong thu điện thoại, nhìn Dư Bảo Nguyên buông bát xuống, hắn nói với chú Hà: "Cho thêm em ấy một bát."
"Không cần," Dư Bảo Nguyên lần này rốt cục lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt một lần: "Không uống nữa, tôi về nhà."
"Nơi này chính là nhà em," Cố Phong kéo cậu lại, "Phòng đã chuẩn bị xong cho em."
Dư Bảo Nguyên kéo tay hắn ra, "Cám ơn ý tốt của Cố tổng, xin nhận tấm lòng. Ở thì không cần, tôi đã tìm được chỗ. Sau này cũng không làm phiền anh quan tâm, về nuôi dưỡng đứa nhỏ, tôi sẽ mau sớm định ra hiệp nghị, đến lúc đó anh xem ký là được."
"Tôi cũng muốn đối tốt với em," Cố Phong vặn chân mày đẹp đẽ, "Em chạy cái gì mà chạy?"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Dư Bảo Nguyên đang muốn nói gì, chỉ nghe bên ngoài có tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, quay đầu nhìn, cửa đi tới Cố Oánh.
Đôi mắt vẽ màu nhạt của Cố Oánh hơi quét Dư Bảo Nguyên một cái liền khinh thường mà bỏ qua một bên, trực tiếp đi tới trước mặt Cố Phong, "Anh họ."
"Ừm," Cố Phong đáp tiếng, "Em đến rồi. Về chuyện mail, em phải có khai báo."
Cố Oánh cười đến có chút lúng túng, "Anh họ, chuyện này em thật sự không rõ, em......"
"Cố Oánh," Cố Phong bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh không phải cảnh sát, anh không cần nói chứng cớ. Nhưng có một số việc, trong lòng người khác đều hiểu rõ."
"Anh họ, em không có! Anh tại sao muốn thiên vị anh ta!" Cố Oánh trực tiếp quẳng túi ở một bên, vẻ mặt lộ ra có chút kích động.
"Đã làm sai chuyện thì phải nhận nợ," Sắc mặt Cố Phong cũng càng thêm nghiêm túc, ngữ khí băng lãnh, "Hiện tại, nhận lỗi."
Cố Oánh oán hận nhìn Dư Bảo Nguyên một cái, vèo một tiếng ở trên sofa ngồi xuống, "Không nhận, em không sai."
"Anh họ, anh ta rốt cuộc có cái gì tốt! Anh vậy mà vứt bỏ anh Lập Ninh ở cùng một chỗ với thứ không biết xấu hổ như vậy!" Vừa nói, cô ta chợt đứng lên, kéo tay áo Cố Phong, "Anh họ, anh đuổi anh ta đi được không? Em không muốn nhìn thấy anh ta vào Cố gia, anh đuổi anh ta ra, em đảm bảo sau này không bao giờ thêm phiền toái cho anh nữa, anh đuổi anh ta ra......"
Cố Phong trầm mặc, kéo tay Cố Oánh ra, sau đó vỗ vỗ vai cô ta, ánh mắt kiên định: "Nói xin lỗi."
"Anh họ!" Cố Oánh nước mắt rưng rưng, rõ ràng là chịu oan ức rất lớn, "Anh biết anh Lập Ninh hiện tại thương tâm thế nào không? Anh không đi an ủi anh ấy, anh bây giờ muốn ép em cúi đầu với họ Dư này, anh họ, anh bị anh ta chuốc thuốc mê sao!"
Cố Phong không nói gì, nhưng ánh mắt kiên định kia, lại không một tia lui nhường.
Đầu mũi Cố Oánh hồng hồng, bỗng nhiên giẫy khỏi tay Cố Phong, tàn bạo mà nhìn Dư Bảo Nguyên, "A, muốn em cúi đầu nói xin lỗi với loại hàng hạ lưu này, không làm được!"
Vừa nói, trực tiếp cầm túi lên, cực nhanh mà dùng tay áo lau lau khóe mắt, sải bước nhanh.
Dư Bảo Nguyên hơi quay đầu, nhìn bóng lưng Cố Oánh dần dần biến mất ở cửa, sau đó châm chọc mà cười nói với Cố Phong: "Tôi nói mà, muốn cô ta nói xin lỗi tôi, không thể nào. Tôi sẽ tiếp tục chờ tin tức, đợi có chứng cứ, suy nghĩ tố tụng dân sự."
"Em yên tâm, anh sẽ để con bé nhận lỗi với em, cũng sẽ giúp em làm sáng tỏ sự thật," Cố Phong nói, "Em cũng đừng làm chuyện này quá khó coi."
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, cười lạnh một tiếng, "Ha? Vậy sao?"
"Tôi bảo chú Hà dọn dẹp đồ cho em, ngày mai tôi dẫn em tiếp tục làm kiểm tra sinh sản."
Dư Bảo Nguyên lạnh lùng lui về sau mấy bước, "Tôi nói thêm với anh một lần," Cậu hít sâu một hơi, "Tôi sẽ không, ở nơi này nữa."
Lúc này một đến hai đi, Cố Phong cũng bực tức, "Nói bảo em ở thì ở! Ít nói nhảm! Trước kia tôi có chỗ không đúng, hiện tại tôi đối tốt với em, em có thể đừng bướng như vậy hay không!"
"Không thể!" Dư Bảo Nguyên trợn mắt, "Tôi coi như đã nhìn ra, hôm nay tôi bị người vu tội, anh nhưng còn muốn chuyện lớn hóa nhỏ, bảo vệ mặt mũi nhà các anh, tôi con mẹ nó chân tâm nhiều năm như vậy đều đút cho chó! Tôi rốt cuộc nợ Cố gia các anh cái gì! Tôi con mẹ nó còn chưa đủ tận tâm tận lực sao? Trần Lập Ninh y không làm cái gì, anh em các anh một người lại một người đối tốt với y, ông đây nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, các anh ngược lại liều mạng bắt nạt tôi, ép tôi tới một bước này, tôi con mẹ nó nợ các anh cái gì!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT