Ngày Dư Bảo Nguyên xuất viện, đúng lúc là ngày làm việc.
Anna bởi vì việc công đi tỉnh ngoài công tác, Lộ Dương tới trung tâm thương mại mua đồ lễ, Làm Vịt làm tới phong sinh thủy khởi, rất nhiều người vì vịt của hắn, xếp hàng dài ở cửa cửa hàng, thật sự không thể phân thân.
Lúc cậu đi ra cửa bệnh viện, là Cố Phong đứng ở cửa chờ.
Cố Phong đi lên cầm lấy đồ trong tay cậu, "Lên xe với tôi."
"Không cần," Dư Bảo Nguyên làm bộ muốn cướp đồ lại, "Tôi đã nhờ người khác thuê nhà cho tôi.
Cố Phong không để ý đến lời của cậu, dắt cậu đi về phía trước, "Trở về, tôi chăm sóc em."
"Thôi đi," Dư Bảo Nguyên rút tay về, "Cái trình độ người sống cũng có thể chăm sóc chết kia của anh, tôi không dám trở về để Cố đại tổng tài chăm sóc tôi."
Cậu cầm lấy đồ đạc của mình, định đi tới hướng khác.
Không định lại theo Cố Phong về Cố trạch.
Cố Phong từ phía sau kéo cậu lại, "Theo tôi về."
Dư Bảo Nguyên đang muốn kéo ra, hắn lại nói: "Em yên tâm, chuyện bên Cố Oánh, giao cho tôi. Tôi bảo nó đích thân xin lỗi em."
"Đâu dám để người Cố gia cao quý nói xin lỗi tôi chứ," Dư Bảo Nguyên chỉ cảm thấy tính tình mình trong thời gian mang thai trở nên càng lúc càng lớn, ngay cả nói chuyện cũng chanh chua ba phần, "Cố đại tiểu thư trâu bò lắm, cả người hàng quốc tế đầy tay hàng xa xỉ, nói không chừng còn là một phần tử tích cực vào đảng ưu tú, tôi nhưng không dám mong đợi cô ta có thể nhận lỗi với tôi."
"Chuyện này tôi sẽ giải quyết cho em, em yên tâm," Cố Phong ngữ khí bình tĩnh, "Hiện tại trở về cùng tôi."
Dư Bảo Nguyên lấy tay hắn ra, "Cứ về với anh về với anh mãi, anh hôm nay là máy lặp lại à? Tôi đã nói không đi là không đi, chúng ta ai về nhà nấy. Anh bỏ tay ra cho tôi!"
Cố Phong không động đậy, một tay vẫn nắm rất chặt.
Dư Bảo Nguyên kéo càng gay gắt, "Con mẹ nó anh bỏ ra! Này này này, dắt chó anh đấy!"
Cố Phong mặt tối sầm, hơi cong eo, trực tiếp ôm ngang cả người cậu lên, đi về phía xe mình.
"Đệt," Dư Bảo Nguyên tức tới trực tiếp túm tóc hắn, "Con mẹ nó anh đặt tôi xuống! Tiên sư, bắt nạt tôi hiện tại mang thai động tác bất tiện phải không? Anh bỏ xuống hay không, không bỏ tôi đánh anh vào ICU thở oxy!"
Cố Phong không để ý ánh mắt ngạc nhiên của người bên cạnh, cứ như vậy ôm ngang Dư Bảo Nguyên hùng hùng hổ hổ đến xe của mình, mở cửa xe, thả con sói chọc người Dư Bảo Nguyên này vào, lạnh nhạt nói: "Cũng không ngại mất mặt."
Vừa nói, trực tiếp đóng cửa xe, tự mình ngồi vào, khóa cửa xe, khởi động xe.
Dư Bảo Nguyên chửi một đường.
Đến Cố trạch, dừng xe lại, động tác hơi nhu hòa mà vác Dư Bảo Nguyên lên đi về phía biệt thự.
Chú Hà đã sớm chờ, thấy Dư Bảo Nguyên bị vác như heo thối về, khuôn mặt già nua không nhịn được co rút hai cái, "Thiếu gia, Dư thiếu, về rồi."
Cố Phong đặt Dư Bảo Nguyên trên sofa, "Vâng."
Dư Bảo Nguyên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy vỗ vỗ quần áo, "Cháu về cầm chút đồ, lát nữa sẽ đi."
Chú Hà đã bưng một chén canh tới, "Đây là thiếu gia bảo chú chuẩn bị. Bổ thân thể nhất, Dư thiếu nhân lúc còn nóng uống đi."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt, định lời lẽ nghiêm khắc vẻ mặt nghiêm nghị, giống như là anh hùng liệt sĩ cự tuyệt bất kỳ dụ dỗ nào của kẻ địch, đi nghiêm túc khiển trách, đi cự tuyệt nghiêm chỉnh.
Một tia mùi thơm bay vào mũi cậu.
...... Thơm quá.
...... Bụng bỗng nhiên kêu rột rột.
Cậu đen mặt nhận lấy bát, ừng ực ừng ực uống ngụm lớn.
Mẹ kiếp, dù sao đứa nhỏ này cũng có trách nhiệm chăm sóc của Cố Phong, uống với hắn một chén canh, không có gì không đúng!
Cố Phong nhìn cậu uống canh bổ, hầu kết thay đổi trên dưới, sắc mặt mới tốt chút. Đúng lúc ấy, điện thoại của hắn vang lên, móc ra vừa nhìn, là cục trưởng Giang.
Hắn đi tới một bên, nhận điện thoại, "Giang cục?"
"Cố tổng, lâu lắm không liên hệ rồi."
"Ừm," Cố Phong đáp lại, "Là vụ án có kết quả rồi sao?"
Giang cục ở bên kia cười khẽ một tiếng, "Dùng chút thủ đoạn."
Cố Phong không nói chuyện, chờ câu sau của y.
"Nghiêm khắc dọa mấy người này chút, bất quá bọn họ đối mắt với chúng tôi, cái gì cũng không nói," Giang cục dừng một chút, "Mà là đầu đuôi gốc ngọn viết ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT