*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Minh Xuyên muốn đi, chẳng một ai dám giữ họ lại.

Tất cả trơ mắt nhìn Thẩm Minh Xuyên bế nhóc Phiền Phiền đang chẳng hiểu là phấn khích chuyện gì mà ‘a nha a nha’ rồi khua tay múa chân, cùng với nắm tay Ôn Nhiên đi ra ngoài.

Ông Thẩm ngồi ở một bàn khác thấy bộ dạng kiêu ngạo không coi ai ra gì của hắn thì vô cùng tức giận, nện mạnh cây gậy ba-toong xuống đất: “Thằng mất dạy, thằng mất dạy!”

Ba mẹ Thẩm vẫn cứ ngồi ăn bình thường, tai coi như không nghe thấy chuyện của bàn khác, thái độ dung túng rất rõ ràng.

Chú hai và vợ của lão – Đặng Viện khẽ liếc nhìn nhau, bà ta nắm tay lại ở phía dưới bàn, gật đầu nhẹ một cái, lão ta liền vội vàng đứng dậy cười xòa trấn an ông nội Thẩm: “Ba à, ba đừng nóng giận, nhất định là Minh Xuyên có việc gấp, để con đuổi theo nó hỏi một chút, ba đừng nóng vội.”

Ông Thẩm đã tức đến nói không thành lời, liền khoát tay với lão.

Đặng Viện lại tiếp tục tươi cười bắt chuyện với những người khác, không cần để ý tới chút nhạc đệm kia.

“À,” Ôn Nhiên đi theo Thẩm Minh Xuyên ra tới tận cửa thang máy, ấn gọi thang rồi cậu mới phát giác ra có gì đó không đúng, “Không phải bàn của chúng ta đều là các trưởng bối sao, thế nào mà lại lòi ra một tên ngu ngốc kia được, rõ ràng chính là muốn đối chọi với chúng ta mà.”

Thẩm Minh Xuyên cười khẩy một tiếng: “Nếu không đuổi chúng ta đi, ông nội lại cứ tiếp tục muốn đem cổ phần công ty nhét cho chúng ta thì phải làm thế nào giờ?”

Ôn Nhiên nghe thế thì giật mình, hóa ra là vậy, thảo nào, cậu đã nghĩ là làm sao lại có thể có một tên đần độn như thế: “Chúng ta bỏ đi chẳng phải là đã thuận theo ý của họ rồi sao anh?”

“Cái thứ mà họ coi như báu vật ấy, chúng ta đâu thèm để ý tới chứ, có phải không hả Phiền Phiền?”

Phiền Phiền giống như cũng tán thành mà ê a phụ họa hai câu ____ ăn no rồi lại rời khỏi nơi ồn ã náo nhiệt, Phiền Phiền liền có chút buồn ngủ.

Ôn Nhiên cười khẽ, đúng vậy, Thẩm Minh Xuyên căn bản cũng chẳng quan tâm tới những thứ đồ ấy, không cần thiết phải vì chút tiền ấy mà cảm thấy tức tối những chuyện ngu si, cứ dứt khoát mà thuận nước đẩy thuyền rồi biến đi thôi.

Ông Thẩm thấy bọn họ rời đi nhanh như thế, ngay cả chuyện chào hỏi cũng chẳng qua mà chào một tiếng, khiến cho ông ấy mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, chắc chắn là sẽ vô cùng bực tức với Thẩm Minh Xuyên.

Với kiểu như thế, có lẽ ông ấy cũng sẽ từ bỏ ý định thôi.

Nghĩ tới đây, Ôn Nhiên bỗng nhiên có chút không muốn sinh thêm đứa thứ hai, thực ra chuyện ba mẹ Thẩm lựa chọn chỉ sinh một đứa con là rất sáng suốt, ít nhất thì bây giờ Thẩm Minh Xuyên sẽ không cần vì gia sản mà bất hòa thậm chí là trở mặt với anh em của mình.

“Minh Xuyên, Tiểu Nhiên, chờ một chút.”

Giữa lúc Ôn Nhiên vẫn đang miên man suy nghĩ, chú hai Thẩm đã đuổi theo kịp, Thẩm Minh Xuyên nhỏ giọng bảo: “Mã hậu pháo (*) tới rồi.”

(*) Mã hậu pháo ‘马后炮 ’:Pháo nổ sau đuôi ngựa. Là một thuật ngữ trong cờ tướng, ý chỉ một hành động không kịp thời, không giúp ích được gì vì sự việc đã kết thúc.

Mã hậu pháo, cái kiểu hình dung này, Ôn Nhiên rất muôn cười nhưng cậu phải nhịn lại, nhìn thấy chú hai Thẩm kéo cái thân hình tròn lẳn hai ba bước chạy tới trước mặt họ, thở hồng hộc nói: “Sao hai đứa lại đột nhiên bỏ về vậy, có phải là ai đã chọc giận khiến hai đứa không vui không?”

Lúc này Thẩm Minh Xuyên lại giống như rất hăng hái diễn kịch, hắn khẽ cười: “Có người ở ngay trước mặt bạn đời của cháu lại nói rằng suýt chút nữa cháu là em rể của cậu ta, cháu mà không đi thì còn ở đó để chờ bị nhét cho một cô bạn gái cũ sao?”

“À, ra là thằng nhóc đấy sao,” Phản ứng của chú hai Thẩm giống như là phải nghĩ một lúc mới nhớ ra được, “Đó là anh cả của cô gái mà ông nội cứ kiên quyết muốn làm mối cho cháu đấy mà, cái thằng nhóc đó nói chuyện không suy nghĩ chứ thực ra nó không có ác ý gì, cháu đừng để tâm.”

Chú hai vừa nói vậy thì Thẩm Minh Xuyên liền nhớ được.

Hóa ra là cái việc bực mình ấy, bảo sao dám tới ăn vạ. Cô gái kia, đúng là ông Thẩm đã từng sắp xếp để hắn gặp một lần, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ấn tượng tồi, không hiểu sao lại gặp phải một thằng anh trai như thế để phá hỏng hết danh tiếng, cũng là xui xẻo tột cùng mà.

Thẩm Minh Xuyên nhướn mày: “Vậy mà còn bảo là không có ác ý, chú này, có phải chú nghĩ là cứ phải kề dao vào cổ mới là có ác ý hay không?”

Lão hơi ngừng, vừa cười vừa nói: “Hôm nay là do thằng nhóc ấy sai, nhưng người dưng thì không đáng để cho người một nhà lại khó khăn với nhau được, nào, hai đứa quay vào đi, hôm nay chú phải cạn chén với hai đứa mới được.”

“Người dưng,” Thẩm Minh Xuyên dường như không ngừng nghiền ngẫm về hai chữ này, hắn cười lạnh, “Hừm.”

Nếu như thật sự là một người dưng, thì đã không sắp xếp ngồi chung một bàn với hắn.

Còn nếu đã ngồi chung một bàn với Thẩm Minh Xuyên, thì đó lại không còn gọi là người dưng nữa rồi.

Chú hai Thẩm bị vạch trần ngay tại chỗ thì có chút xấu hổ, lát sau lão lại đắp lên cái vẻ mặt tươi cười làm lành nói: “Chuyện này là do chú sắp xếp không chu toàn, cháu đừng nóng giận, cho chú xin lỗi, à còn cả Tiểu Nhiên nữa, là chú không tốt, cho chú xin lỗi, nhé?”

Ôn Nhiên thật sự cảm nhận được sâu sắc cái sự mặt dày đến vô liêm sỉ của lão ta, cái con người không biết xấu hổ, đúng là thiên hạ vô địch.

Rõ ràng chú hai Thẩm cùng cha cùng mẹ với ba Thẩm, thế nhưng tính cách lại khác biệt đến nỗi người khác không thể tin nổi.

Ôn Nhiên không có năng lực cà khịa mạnh như Thẩm Minh Xuyên, chưa kể đối phương còn là trưởng bối, nên cậu liền phải đảm nhận làm nhân vật mặt đỏ (*), cười nói: “Đó cũng không phải là lỗi của chú đâu ạ, chú đừng khách khí.”

(*) Mặt đỏ ở trong Kinh kịch là thể hiện cho tính cách dũng cảm, trung liệt, chính nghĩa.

“Đúng vậy, đều là người một nhà, có mâu thuẫn gì không thể giải quyết, đi đi, quay vào trong ngồi thôi.”

“Ngày hôm nay e là không được rồi ạ,” So với Thẩm Minh Xuyên đang lạnh mặt, thì Ôn Nhiên quả thực dường như nhẹ nhàng hơn nhiều, “Phiền Phiền ở chỗ nhiều người như vậy thằng bé không quen, bọn cháu phải dẫn thằng bé về trước.”

Phiền Phiền đang nằm trong vòng tay của Thẩm Minh Xuyên ngủ gà ngủ gật, nghe thấy ba nhỏ gọi tên mình mới miễn cưỡng hé mắt, ê a hai tiếng biểu thị cảm giác tồn tại.

Lão ta cũng không phải là thật sự muốn bọn họ quay lại vào trong, đã nói đến mức này, lão chẳng miễn cưỡng: “Vậy lần sau lại tìm xem lúc nào không có ai thì chúng ta gặp mặt, đi đường cẩn thận một chút, Minh Xuyên không uống rượu nhỉ.”

Thẩm Minh Xuyên ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho lão.

Nhưng ngay lúc chú hai Thẩm nhấc chân quay đi, Thẩm Minh Xuyên đột nhiên nói: “Chút ít tài sản của nhà chú, trước đây cháu không hứng thú, sau này cũng sẽ chẳng có hứng thú, nhưng nếu có người thực sự tự cho rằng mình là người thông minh rồi toán tính (*) việc gì đó, vậy thì cháu khó mà đảm bảo được rằng mình sẽ có bởi vì điều ấy mà sinh ra chút hứng thú hay không đâu.”

(*) Gốc là ‘幺蛾子’ – Yêu nga tử: ý chỉ làm trò xấu xa, giở mánh khóe, toan tính bẩn thỉu.

Cả người chú hai cứng đờ.

Cũng vừa đúng lúc thang máy tới, Thẩm Minh Xuyên dẫn Ôn Nhiên vào trong rồi đi mất.

Chuyện của chú hai qua đi, gia đình ba người ngồi lên xe, Thẩm Minh Xuyên thấy Ôn Nhiên ôm con trai ngồi bên ghế phó lái, cậu khẽ mỉm cười nhìn hắn, chỉ một thoáng thôi hắn đã biết Ôn Nhiên cười cái gì, hắn liền thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng: “Chuyện này thật sự không thể tính được, lúc ấy là do ông nội lừa anh đi gặp cô ta một lần, chẳng phát sinh chuyện gì hết.”

Đương nhiên là Ôn Nhiên cũng chẳng vô lý tới thế, nhưng vẫn không nhịn được mà oán hắn: “Ông anh rể.”

Phiền Phiền vốn đang ngủ lại bị một câu nói của ba nhỏ mà làm choàng tỉnh: “Ông, ông.”

“Còn bé tí thế này mà đã biết châm ngòi ly gián rồi,” Thẩm Minh Xuyên bóp bóp cái miệng đang chu ra của Phiền Phiền, buông tay rồi hắn bảo, “Anh chỉ có một cô em vợ thôi.”

Ôn Nhiên cười: “Lần trước anh nói anh muốn trốn tránh một cuộc liên hôn em còn thấy buồn bực, ngoại trừ mẹ ra thì ai còn có thể ép anh được nữa, hóa ra chính là chuyện này à.”

Thẩm Minh Xuyên cười khẩy: “Ông ấy còn tự cho rằng bản thân vẫn còn nắm được anh trong lòng bàn tay.”

Ông Thẩm cả đời hô phong hoán vũ, tính cách vô cùng mạnh mẽ, chỉ là Thẩm Minh Xuyên cũng chẳng phải đèn cạn dầu, nếu đổi lại là Thẩm Minh Yến, có khi đã thành dưa chín rụng cuống rồi.

“Đó là lý do mà lần đó thím ấy muốn kết thân với Thiến Thiến, cũng là vì mục đích này?”

Thẩm Minh Xuyên gật đầu.

Ôn Nhiên tò mò hỏi: “Nhà quyền thế như các anh, việc liên hôn thực sự có hiệu ứng lớn như vậy sao?”

“Tại sao lại không chứ? Nó củng cố quan hệ, khiến cho tất cả cùng bị buộc chung vào một sợi dây thừng, lợi ích cùng song song tồn tại.” Thẩm Minh Xuyên cười nhạt, hiển nhiên là hắn cực kì coi thường cái loại hành vi như thế.

“Đúng là hào môn nước sâu nha.” Ôn Nhiên cảm thán.

“Không nói tới chuyện này nữa,” Thẩm Minh Xuyên khởi động xe, “Em muốn ăn gì để anh dẫn em đi?”

“Cái gì cũng được anh ạ, cứ tùy ý thôi.”

Thẩm Minh Xuyên thoáng trầm tư một chút, “Vậy anh sẽ dẫn em tới một nơi.”

“Vâng.”

Ôn Nhiên còn cho rằng Thẩm Minh Xuyên sẽ dẫn mình đến nhà hàng mà kiểu không sang thì cũng cực đắt, không ngờ hắn lại đưa cậu tới một nhà hàng trông có tinh tế hơn các nhà hàng bình thường đôi chút, chứ chẳng hề có trang hoàng sa hoa gì cả.

Lúc này đã là giờ chiều, qua giờ ăn cơm rồi, bởi vậy trong nhà hàng cũng không có nhiều khách.

Thẩm Minh Xuyên bế Phiền Phiền đã ấm bụng ngủ khì và dẫn theo Ôn Nhiên đi vào bên trong, hắn nói với người phục vụ: “Tôi tìm bà chủ Liêu.”

Ôn Nhiên đeo khẩu trang, nhân viên phục vụ vừa trông thấy Thẩm Minh Xuyên thì mắt liền sáng lên, cứ hết nhìn hắn với Ôn Nhiên rồi còn nhìn cả Phiền Phiền tới mấy lần, thiếu chút nữa là hét ầm lên, nhưng lại bị khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Minh Xuyên dọa sợ mà tỉnh lại, vội vàng đáp: “Vâng, Thẩm, Thẩm tiên sinh xin chờ một lát.”

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên mới hơn 50 một chút, vừa thấy Thẩm Minh Xuyên, bà giống như bị giật mình, sau đó liền hồ hởi ra đón: “Là Tiểu Thẩm à, lúc mới nhìn thấy con dì cũng không dám chắc, con chỉ đi ngang qua hay tới dùng cơm?”

“Con tới ăn cơm ạ, dì Liêu, phiền dì tìm cho bọn con một phòng an tĩnh chút gì nhé?”

“Được được,” Dì Liêu nói rồi liền quay qua nhìn Ôn Nhiên đang đeo khẩu trang và Phiền Phiền mấy lần, “Đây… là bạn đời và con của con à?”

Thẩm Minh Xuyên gật đầu.

“Bảo sao dì thấy có chút quen mắt, hóa ra là…” Dì Liêu có lẽ cũng cảm thấy được đây là nơi công cộng, không thể tiện tiết lộ thân phận của Ôn Nhiên, vậy là vội vàng nói, “Đi vào trong ngồi đã, ở bên này.”

Phòng nhỏ của nhà hàng được trang trí tươi mát lại gọn gàng, đặt Phiền Phiền đang ngủ ngon vào xe nôi rồi hai người mới ngồi xuống. Dì Liêu để cho nhân viên phục vụ mang trà tới cho họ, vừa cầm thực đơn qua để ở trên bàn.

“Con rất lâu rồi không có tới đây, dì còn tưởng rằng con đã sớm quên cái tiệm nhỏ bé này rồi. Nào muốn ăn gì, để dì Liêu xuống bếp làm cho bọn con.”

“Dạ vậy phiền dì rồi,” Thẩm Minh Xuyên đáp rồi nhìn về phía Ôn Nhiên, “Em muốn ăn cái gì, cứ nói với dì Liêu, không cần khách sáo, tay nghề của dì Liêu rất tốt đấy.”

Úi? Bà chủ tự mình xuống bếp sao, đãi ngộ thế này cũng khá tốt đó.

Ôn Nhiên lật thực đơn ở trước mặt mình, cậu phát hiện những món ăn ở đây đều là cơm gia đình, chính là kiểu các món ăn mà những quán cơm bên đường hay có, cậu mỉm cười nói: “Cho con canh bò nấu chua (1), bánh rau hẹ (2) và cải thìa xào (3) ạ, cái khác thì để Minh Xuyên gọi đi ạ.”

Thẩm Minh Xuyên tiếp: “Cho con bề bề hấp muối (4), sườn xào cay (5), đậu phụ non (6), thêm một canh, món chính là bánh rau hẹ và một ít cơm, đồ uống thì nước ép trái cây ạ.”

Dì Liêu hỏi: “Các con muốn nước ép gì?”

Thẩm Minh Xuyên nhìn Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên nghĩ rằng Thẩm Minh Xuyên đang ăn kiêng, liền đáp: “Nước xoài đi ạ, không lạnh dì ạ.”

“Ừ, được rồi, vậy hai đứa chờ một lát, dì lập tức đi làm cho hai đứa.”

Ôn Nhiên cười nói: “Vậy tụi con làm phiền dì Liêu ạ.”

Đợi dì Liêu rời khỏi phòng, Ôn Nhiên mới uống một ngụm trà, bảo: “Em không nghĩ rằng anh lại quen thuộc với một nơi thế này đấy.”

“Hồi bé ngày nào anh cũng tới đây ăn.”

Ôn Nhiên ngẩn người, lúc Thẩm Minh Xuyên còn bé, không phải là ở nhà có bảo mẫu hầu hạ cho ăn ngon uống ngon sao.

Sao lại có thể cứ tới chỗ nào ăn, Ôn Nhiên tràn ngập tò mò với chuyện hồi nhỏ của Thẩm Minh Xuyên: “Lúc đó nhà anh không có dì giúp việc làm cơm à?”

“Có chứ, hồi đấy ba mẹ anh mới vừa gây dựng sự nghiệp, công việc bận rộn, lại sợ bảo mẫu sẽ ngược đãi con trai mình, liền ném anh sang cho bên ông nội trông, anh kén ăn, mà những món người giúp việc bên đó làm đều là món anh không thích ăn, bên ấy lại chẳng quản anh có ăn no hay không, từ trước tới giờ đều là kiểu thích thì ăn, còn không ăn thì đổ.”

“Nghiêm trọng như vậy sao.”

Ôn Nhiên không nghĩ là mấy tình tiết kiểu này lại xảy ra với con của gia đình giàu có, cậu còn cho rằng người như Thẩm Minh Xuyên nhất định là từ bé đã được nhận hết tất cả sự nuông chiều, sống như một tiểu vương tử.

Thẩm Minh Xuyên cười khẽ: “Nhất định là em thấy rất khó tin, trường tiểu học của anh và trường mẫu giáo của Minh Yến ở xa nhà, ông ấy sợ Minh Yến bị đói nên thường bảo tài xế đi đón thằng bé về trước rồi sau đó mới tới đón anh. Mỗi ngày anh đều 7 giờ tối mới về đến nhà, lúc ấy bọn họ đều đã ăn xong cả rồi, nhưng cũng không bảo người giúp việc chuẩn bị nấu lần nữa, chỉ nói hâm nóng đồ ăn thừa lại cho anh ăn.”

“Ba và mẹ lúc ấy ở đâu vậy anh?”

“Ba mẹ không ở cùng anh, công việc quả thật cũng rất bận, thời gian quan tâm đến chính bản thân còn chẳng có thì lấy đâu ra thời gian để quan tâm tới anh, anh lại là kiểu người ngang bướng sẽ không bao giờ đi kể khổ với người khác, cho tới lúc lần đầu tiên anh phải nhập viện vì bị đau dạ dày, ba mẹ mới biết tới thảm trạng của anh.”

Bảo sao Thẩm Minh Xuyên lại nói với ông Thẩm rằng mình không so đo không có nghĩa là mình không nhớ rõ, thực ra những chuyện nhỏ to gì hắn cũng đều nhớ rất rõ ràng, chỉ là bây giờ hắn đã đủ lớn mạnh, cho nên không cần thiết phải tính toán những chuyện quá khứ nữa.

Ôn Nhiên đau lòng nói: “Đáng lẽ anh nên nói sớm với ba mẹ, còn bé mà để bụng đói như vậy, anh hẳn là khó chịu lắm.”

“Sau khi ba mẹ biết thì cực kì hối hận, liền đón anh về, cũng tìm trường học bên cạnh quán cơm, rồi để dì Liêu một mình nấu cho anh bữa trưa bữa tối, ăn xong rồi nếu như mẹ bận không rảnh tới đón thì anh sẽ ở lại đây làm bài tập chờ mẹ tới.”

Là vậy sao, Ôn Nhiên quan sát khung cảnh xung quanh của nhà hàng: “Ở đây nhất định là tràn ngập hồi ức lúc nhỏ của anh nhỉ?”

“Cũng đã là chuyện cách đây 20 năm rồi, nhà hàng đã sửa sang vài lần, cũng đã mở rộng hơn, trước đây nó cũng chỉ là một tiệm cơm bé bằng bàn tay thôi.”

Ôn Nhiên nghe hắn nói vậy, hai tay cậu chống cằm, nói ra lời tự đáy lòng: “Anh thật giỏi.”

Hoàn cảnh tạo con người, nhưng hắn lại không biến thành loại người mà hắn ghét, người này từ trước vẫn cứ giỏi như vậy, vẫn cứ khiến cậu thích đến vậy.

Thẩm Minh Xuyên khẽ cười một tiếng, bảo: “Nếu không phải là âm thầm biến thái, thì cũng là âm thầm tự diệt vong, nếu không phải bệnh dạ dày bị phát ra, nói không chừng có một ngày nào đó anh sẽ trở nên vặn vẹo.”

“Anh sẽ không thế đâu.” Khẩu khí của Ôn Nhiên rất kiên định.

“Em tin tưởng anh như vậy sao, lại nói về sau anh cũng làm ra mấy chuyện mất nết lắm ____ anh đã cùng Thừa An đi xì bốn bánh xe của ông ấy.”

“Trời ạ!” Ôn Nhiên không nghĩ rằng Thẩm Minh Xuyên còn có khoảng thời gian nghịch ngợm như vậy, cậu giơ ngón cái nói, “Làm hay lắm anh.”

…..

Những món ăn chan chứa kí ức hồi nhỏ của Thẩm Minh Xuyên thực sự rất ngon, tay nghề của dì Liêu quá tuyệt vời, không thể dùng từ ngữ mà miêu tả thành lời được, đại khái chính là hương vị của mẹ làm ở trong tâm trí.

Cơm nước xong xuôi, dì Liệu còn tặng một đĩa trái cây, có xoài, kiwi, còn có cả cherry đỏ, cà chua bi, đều là loại quả hơi chua chua, vừa vặn không bị ngấy, tri kỉ đến độ không thể bắt bẻ điều gì.

Lúc nhỏ, Thẩm Minh Xuyên được gặp người cẩn thận tỉ mỉ đến độ tri kỉ như dì ấy, đấy chính là trong cái rủi có cái may.

Khi cả hai đang ăn hoa quả, dì Liêu gõ cửa rồi bước vào, cười híp mắt hỏi: “Ăn có hợp không vị không con?”

Ôn Nhiên gật đầu, tự đáy lòng nói: “Ngon vô cùng ạ, tay nghề của dì tốt thật đấy ạ.”

“Hai đứa ăn thấy quen là tốt rồi, dì cứ làm bừa thôi, cũng lâu rồi không làm, có hơi ngượng tay.”

Ôn Nhiên thấy có lẽ đúng vậy, dì ấy đã là một bà chủ, hẳn là đã từ lâu không phải tự mình xuống bếp, bởi vì khách là Thẩm Minh Xuyên, nên cậu mới có vinh hạnh này.

Thẩm Minh Xuyên nói: “Dì Liêu ngồi xuống đi ạ.”

“À,” Dì Liêu cũng không khách sáo, bà ngồi xuống ghế bên cạnh, có chút ngại ngùng vuốt vuốt món đồ trên tay, “Dì có đứa con gái, vô cùng thích Ôn tiên sinh, không biết Ôn tiên sinh có thể kí một chữ lên đây được không, còn có cả mấy cô bé ở trong tiệm nữa, mấy đứa nó cũng rất thích con.”

Ôn Nhiên mới vừa thấy ‘công cụ’ quen thuộc trên tay dì Liêu là biết ngay bà đi vào có chuyện gì, “Đương nhiên là không thành vấn đề ạ, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà dì.”

Dì Liêu vui vẻ: “Vậy làm phiền Ôn tiên sinh rồi, cảm ơn cảm ơn.”

Ôn Nhiên nhận lấy đồ từ bà, có cái là quyển sổ nho nhỏ dễ thương, có cái là giấy viết thư trông rất đẹp, còn mới nguyên cả, chắc là lúc nãy khi họ đang ăn cơm thì các cô gái chạy đi mua.

“Đều là các cô gái cả ạ? Có cần phải viết thêm lời gì vào nữa không vậy dì?”

“Đúng rồi đều là con gái cả, mấy đứa nó cũng không nhắn gì, con cứ ký một chữ thôi là được rồi, không cần phiền phức đâu.”

Dù sao cũng không phải là quá quen thân, dì Liêu cũng có chút ngại khi phải làm phiền người ta quá lâu.

Vậy thì cậu sẽ phát huy theo ý mình.

Đi ra khỏi nhà hàng của dì Liêu, cũng là đã hơn ba giờ chiều, Thẩm Minh Xuyên hỏi cậu: “Mới nãy em viết những gì mà sao lâu thế?”

Vốn dĩ kí tên thì chỉ cần chưa tới một phút là xong một cái, Ôn Nhiên lại cứ viết đến tận gần mười phút mới xong, ngoài mặt thì Thẩm Minh Xuyên tỉnh rụi, nhưng trong thâm tâm thì thật sự rất tò mò với nội dung của những thứ ấy.

Chỉ cần là Ôn Nhiên viết, hắn đều rất muốn đọc.

“Thì em viết tặng các cô gái ấy mỗi người một câu chúc phúc hoặc câu nói gì đó, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nhiều câu chữ lắm nên mới viết hơi lâu.”

Thẩm Minh Xuyên bật cười: “Em nghiêm túc vậy cơ à, đây chính là hi sinh mình cho hạnh phúc của fan nhỉ.”

“Trước đây em cũng không để ý đến thế đâu.”

Chỉ là bởi vì lần này không chỉ là gặp mặt với fan của cậu, mà còn là người có quan hệ mật thiết với Thẩm Minh Xuyên, dụng tâm của cậu, thực ra cũng chính là giữ thể diện cho Thẩm Minh Xuyên.

Cậu hi vọng, cho dù là Thẩm Minh Xuyên đi tới bất cứ đâu, cậu đều có thể trở thành niềm kiêu hãnh của chồng mình.

Hết chương 68.

(1) Canh bò nấu chua (nghĩa sao dịch vầy á TT^TT)

1

(2) Bánh rau hẹ

2

(3) Cải thìa xào

4

(4) Bề bề hấp muối

5

(5) Sườn xào cay

6

(6) Đậu phụ non

7

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play