*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có Phiền Phiền ra bán manh, bầu không khí mới hòa hoãn trở lại.

Ông chú Thẩm khôi phục lại vẻ mặt, vỗ vỗ vào vai Thẩm Minh Xuyên, nhỏ giọng nói với hắn: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 85 của ông, ông cũng đã già thế rồi, coi như tích đức cho thằng bé con, cháu bớt cãi lại ông hai câu đi.”

Thẩm Minh Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng không nói nữa.

Bọn họ không mừng thọ cũng không tặng quà, nhưng ông nội Thẩm lại không thể không phát bao lì xì cho họ, Thẩm Minh Xuyên mặt không đổi sắc đi tới cầm ba cái bao lì xì, Ôn Nhiên cũng thấy tin phục hắn.

May mà địa vị của Thẩm Minh Xuyên cao, nếu không với kiểu này thì đã sớm bị mấy cái lời nói xấu của đám người kia dìm chết rồi.

Nhưng mà nói đi nói lại, Thẩm Minh Xuyên căn bản cũng không quan tâm người khác có nói mình như thế nào, cho tới bây giờ hắn đều là ‘nếu có bản lĩnh thì hãy đối đầu trực tiếp với tôi, còn không mấy người có chèn ép ở sau lưng nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không dùng mắt mình nhìn tới mấy người, lãng phí ánh mắt’.

Ôn Nhiên còn gánh nặng thần tượng không có cách nào có thể thản nhiên như vậy được, bởi thế nên Ôn Nhiên cực kì súng bài tác phong của Thẩm ba ba.

“Nào tới đây tới đây, mấy đứa ngồi đây uống trà.” Chú hai tiếp đãi hai người ở phòng trong, để người phía sau còn tới chúc thọ ông nội Thẩm.

“Sảng khoái không?” Chờ tới khi chú hai đi ra ngoài rồi, trong phòng không còn người khác Thẩm Minh Xuyên mới hỏi Ôn Nhiên.

“Anh rất sảng khoái đúng không.”

Ôn Nhiên và ông Thẩm không có thù hận gì, tuy nói là ông ấy nghĩ cậu chỉ là một con hát chẳng bao giờ được lên đài biểu diễn, nhưng cuối cùng cũng không đối đầu trực diện, lúc ấy tuy Ôn Nhiên rất tức giận rất uất ức, nhưng giờ cũng đã mấy năm trôi qua rồi, những cảm xúc ấy đã sớm phai nhạt.

Cậu không phải con người mang thù như vậy.

Huống chi ba mẹ Thẩm lại đối xử với cậu như con trai ruột, chỉ cần vậy là đủ rồi, ông Thẩm đối với cậu mà nói, tuy là ông nội, nhưng tiếp xúc không nhiều, rốt cuộc cũng chẳng khác nào một người đi ngang qua đường.

Thẩm Minh Xuyên thấp giọng cười nói: “Có thể giúp anh sảng khoái được thì chỉ có mình em thôi.”

Mấy cái lời này thật là gian ác, Ôn Nhiên không kiềm chế được mà trong đầu dần hiện ra mấy cái hình ảnh không hợp với thiếu nhi cho lắm, tức khắc vành tai liền đỏ lên.

Thế nhưng, Ôn Nhiên bất đắc dĩ nói: “… Anh không nên nói mấy lời này trước mặt con, bây giờ thằng bé còn chưa biết nói, sau này mà biết nói rồi, con lại nói với người khác thì mất mặt chết mất.”

Thẩm Minh Xuyên liếc mắt nhìn con trai ngốc nhà mình với khuôn mặt ngây ngô đang chơi với đống quà của ông nội Thẩm, trong miệng còn đang ê a chẳng biết là nói cái gì, hắn đáp: “Vậy lần tới anh sẽ nói sau lưng con.”

“….” Cậu có thể trợn mắt được không?

Ôn Nhiên quyết định không thèm đếm xỉa đến những lời ấy của hắn, một tay cậu ôm Phiền Phiền, tay còn lại tiện với lấy bao lì xì mà Thẩm Minh Xuyên thuận tay đặt trên bàn trà, cậu phát hiện ra nó rất dày, vừa mở ra nhìn thấy một xấp Mao gia gia, cũng phải hơn mấy ngàn.

“Bao lì xì lớn quá anh à, chúng ta không tặng quà có được không.” Nhận của ông ấy bao lì xì lớn như thế, lại không tặng quà, Ôn Nhiên cảm thấy rất ngại.

“Em yên tâm, anh đã nói với ba chuẩn bị rất nhiều quà rồi, không thiếu đâu.” Thẩm Minh Xuyên và ông nội có thể không hợp nhau, nhưng chuyện lễ nghĩa thì không thể thiếu được, hàng năm hắn vẫn luôn nhờ ba mình chuyển một số qua tới bên này.

“À, vậy thì tốt rồi,” Ôn Nhiên an lòng hơn đôi chút, cậu lại nhìn xấp tiền dày trong bao lì xì, “Đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền hả anh?”

“Chắc là 8500 tiền mặt, tương ứng với số tuổi 85 của ông ấy.”

“…. Vậy sao.” Tuy rằng Ôn Nhiên cũng thuộc vào hàng ‘Người có tiền’, nhưng khi được tặng một bao lì xì dày như vậy, cậu vẫn có chút nói không nên lời.

Sao không dứt khoát tặng luôn một tờ séc là được rồi.

“Những người thân thiết và cả họ hàng xa nhiều như vậy đoán chừng mỗi ngày đều sẽ mang tặng một bao lì xì dày như vậy đó, hơn nữa ông ấy nhận được quà biếu tuyệt đối là giá trị còn lớn hơn đống bao lì xì này nhiều.

Vậy cũng đúng.

Phiền Phiền để ý đến phong bao lì xì trên tay của Ôn Nhiên, nhóc con liền vứt đồ trên tay xuống muốn duỗi tay ra giật lấy liền bị Thẩm Minh Xuyên bế mất, Phiền Phiền không lấy được có chút khó chịu, mắt của nhóc con vẫn cứ nhìn theo động tác của ba nhỏ, nhưng lúc này Phiền Phiền lại rất ngoan, không khóc cũng không quấy, chỉ đáng thương nhìn cậu.

Ôn Nhiên nhanh chóng cất đống tiền lì xì lại vào bao rồi để sang bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Phiền Phiền như sắp muốn khóc đến nơi, cậu cười nói: “Con ngoan, cái kia không chơi được đâu.”

Phiền Phiền nghe cũng không hiểu, miệng méo xệch tiếp tục nhìn.

Thẩm Minh Xuyên không khách khí bóp cái mặt nhỏ của nhóc con: “Sao ba lại cảm thấy con còn rất biết cách giả bộ đáng thương vậy, hử?”

“Không phải trẻ con đều thế à, anh đừng bóp mặt con, mặt đỏ hết rồi kia kìa.”

Phiền Phiền giống như nghe hiểu được vậy, mắt liền rưng rưng ngập nước rất hợp với hoàn cảnh, bộ dạng đúng kiểu ‘con sẽ khóc cho ba xem’.

Ôn Nhiên vừa thấy vậy lập tức đau lòng, liền ôm nhóc con lại, vừa dỗ vừa hôn.

“….” Ánh mắt Thẩm Minh Xuyên nặng nề nhìn Phiền Phiền đang nằm sấp ở trong lòng Ôn Nhiên làm ra bộ dạng tủi thân lắm.

Mới bé tí mà đã biết giả bộ đáng thương à? Được lắm cái thằng nhãi này!

“Anh cả.”

Giữa lúc ấy, một người bước vào trong phòng, là con trai của chú hai – Thẩm Minh Yến.

Thẩm Minh Yến và Ôn Nhiên bằng tuổi, tuy rằng Thẩm Minh Xuyên không thích ông nội và chú của mình, nhưng hắn lại không có ý kiến gì với Thẩm Minh Yến, là anh em trong một gia tộc, không cần thiết phải để cho mối quan hệ căng thẳng.

Chú Thẩm sinh được hai người con gái, rồi mới có Thẩm Minh Yến là con trai.

Là con trai duy nhất trong nhà, nhưng Thẩm Minh Yến lại không có tẹo tế bào kinh doanh nào, từ nhỏ đã đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, lại rất có khiếu đá bóng, đáng tiếc là mộng tưởng trở thành một danh thủ của cậu chàng vừa mới nảy mầm đã bị cha bóp chết từ trong trứng.

Thẩm Minh Yến vẫn luôn là người tùy tùy tiện tiện, vừa thấy Phiền Phiền như sắp khóc tới nơi, liền nói: “Tiểu bảo bối Phiền Phiền sao con lại khóc vậy, có phải ai bắt nạt con không, để chú giúp con đánh hắn nha?”

Thẩm Minh Xuyên nhướn mày một cái: “Định đánh thế nào?”

Thẩm Minh Yến thấy thế thì biết ngay nhất định là do ông ba này rồi, liền vội vàng cười đáp: “Em dỗ cháu nó chơi ý mà, anh với anh Nhiên qua đây cũng không nói trước với em, em muốn dẫn bạn gái mới của em tới cho các anh gặp mặt.”

Ôn Nhiên nghe vậy, cười hỏi: “Em không dẫn bạn gái tới chúc thọ ông nội à?”

Thẩm Minh Yến vừa nghe thế thì nét mặt liền suy sụp: “Em không dám.”

Thẩm Minh Xuyên chẳng hề nể mặt mà vạch trần em trai: “Lên mái nhà dỡ ngói bắt cá dưới nước chú cái gì mà chả thông thạo, còn chuyện gì mà chú không dám chứ hả?”

“Cô ấy, cô ấy là một ca sĩ, ông nội mà biết thì đánh gãy chân em mất.”

Ôn Nhiên: “…”

Đám cháu nội như mấy người, cái phương diện làm cho ông nội Thẩm tức giận đúng là người nọ còn ưu tú hơn người kia.

Thẩm Minh Xuyên thì vui vẻ: “Chú là đang ngại số mạng thọ quá nên còn muốn bị trục xuất ra khỏi nhà một tí cho vui à?”

“Em thật sự thích cô ấy.”

“Mấy lời này đi nói với ông già nhà chú ấy.”

“Em vẫn luôn muốn nói với ông ấy, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp.”

Thẩm Minh Xuyên nhướn mày: “Chú đúng là không sợ chết.”

Vẻ mặt của Thẩm Minh Xuyên có chút ngượng ngùng: “Em đã ngủ với cô ấy rồi, em phải có trách nhiệm với người ta.”

Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên: “….”

Chú đúng là quá ngây thơ mà!

“Anh cả, lúc trước khi anh với anh Nhiên ở bên nhau có kinh nghiệm gì để đối phó với ông nội vậy, truyền thụ một chút cho em học hỏi với.”

“Phải cứng rắn để đối đầu trực tiếp, ông ấy không phải là chú, ông ấy có thể thay mặt cho chú được à, chú bao nhiêu tuổi rồi, còn để người khác quyết định thay chuyện hôn nhân đại sự của mình sao?”

“Chỉ là em có chút không đành lòng.” Dù sao thì ông nội Thẩm đối xử rất tốt với cậu ta.

Thẩm Minh Xuyên chẳng hề muốn dính dáng vào chuyện này chút nào, ông nội Thẩm có dục vọng khống chế rất mạnh đối với tiểu bối, vả lại Thẩm Minh Yến không phải hắn, cậu ta không thể nào ly kinh phản đạo (*) giống hắn, mấy chuyện như đoạn tuyệt quan hệ gì gì đó cơ bản là không có khả năng.

(*) Ly kinh phản đạo ‘离经叛道’: Làm trái với quy tắc và đạo lý chuẩn mực, ngang ngạnh, bướng bỉnh.

Hơn nữa nếu như bởi vì chuyện này mà Thẩm Minh Yến và người nhà xích mích, mất đi thân phận Thẩm nhị thiếu thì cậu ta chẳng khác gì một người thường, với năng lực của cậu ta thì chắc chỉ có thể làm chết đói cả vợ lẫn con mà thôi.

Đến lúc đó thì cái cô nàng ca sĩ kia cũng chưa chắc đã nguyện ý ở bên cạnh cậu ta.

Đúng lúc này, người giúp việc đỡ ông Thẩm tới, Thẩm Minh Yến sợ hết hồn, chưa biết ông ấy có nghe được gì hay không liền vội vàng đứng bật dậy: “Ông nội.”

“Ừm,” Vẻ mặt của ông Thẩm rất bình thường, được người giúp việc đỡ ngồi xuống ở một chiếc ghế có đệm mềm, “Cháu đi giúp mọi người tiếp đãi khách mới tới đi, đừng có ở đây lười biếng nữa.”

“Dạ vâng,” Thẩm Minh Yến thấy ông nội không nghe được gì, liền thở phào nhẹ nhõm, “Anh cả, anh Nhiên, em đi trước đây.”

Sau khi Thẩm Minh Yến rời khỏi, ông Thẩm cũng bảo người giúp việc ra ngoài, còn nói với Ôn Nhiên: “Bên ngoài đã chuẩn bị trước đồ khai vị rồi, Tiểu Nhiên đưa Phiền Phiền ra …”

“Không cần,” Thẩm Minh Xuyên biết ông nội Thẩm muốn để Ôn Nhiên rời đi là có lời muốn nói với mình, mặt hắn không đổi sắc, “Không có chuyện gì là Tiểu Nhiên không thể nghe cả.”

Ông Thẩm thấy hắn che chở cho Ôn Nhiên như vậy, cũng không thể tiếp tục cưỡng chế đuổi cậu ra ngoài nữa, đành phải thôi.

“Bên công ty Tân Thái đang có hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, ta sẽ đem 5% cổ phần còn lại của ta chuyển cho cháu, cũng coi như là tặng cho Phiền Phiền một chút quà.”

Chuyện trong tay của ông Thẩm còn 5% cổ phần cũng chẳng phải là bí mật gì, nhưng ông ấy sẽ lấy số cổ phần ấy chuyển cho Thẩm Minh Xuyên, chuyên này rất đáng để nghĩ sâu xa hơn.

Hóa ra món quà hậu hĩnh là đây, quả thật rất hậu hĩnh, tuy rằng Tân Thái nằm trong tay chú của hắn thì không có khởi sắc, lại thêm là xí nghiệp truyền thống, nên phải đối mặt với khó khăn trong chuyển đổi.

Nhưng giá cổ phần của công ty Tân Thái ở trên thị trường cũng không tính là quá thấp, không phải bất cứ người giàu có nào cũng đủ tiền mặt để mua được 5% cổ phần của công ty.

Đối mặt với sự cám dỗ của thứ quà tặng hào phóng như vậy, Thẩm Minh Xuyên không may mảy cảm kích nào, hắn đáp: “Cảm ơn ông vì phần tâm ý này, nhưng con trai cháu không cần.”

Ông Thẩm ngừng lại trong chốc lát, hiển nhiên là không hề nghĩ rằng Thẩm Minh Xuyên có khí phách tới thế, ông Thẩm còn cho rằng dựa vào tinh thần sảng khoái khi Thẩm Minh Xuyên vừa mới nhận được tiền lì xì, hai mắt của hắn nhất định phải phát sáng lên mà nhào tới.

Ông cũng có chút tức giận: “Ta cho chắt nội của mình, không phải cho cháu.”

“Chắt nội của ông là con trai cháu, trước khi thằng bé có đủ năng lực về hành vi, thì cháu chính là người có quyền quyết định lớn nhất.”

Ôn Nhiên vẫn chỉ ở một bên một mực lắng nghe thôi mà sợ hết cả hồn, cảm giác như đang được nhìn thấy Sao Hỏa đâm vào Địa Cầu vậy, cả hai người này đều không phải chủ định chịu thua, chỉ là ông nội Thẩm đã lớn tuổi rồi, Ôn Nhiên thực sự sợ Thẩm Minh Xuyên chọc tức ông ấy rồi sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Thẩm Minh Xuyên cũng không phải kẻ bất hiếu không biết kính trọng người lớn tuổi, từ ông bà ngoại của hắn, cho tới ông bà Tôn ở trên núi, Thẩm Minh Xuyên đều vô cùng kính trọng họ. Chẳng hiểu sao đến ông nội Thẩm ở bên này, thì bản thân hắn lại như biến thành con người khác vậy.

Có lẽ là, càng căm ghét thì càng trách móc thậm tệ hơn.

Ông Thẩm sâu kín thở dài một tiếng, khẩu khí đã mềm mỏng hơn nhiều: “Không nói dối cháu, đợt trước, ta khám phát hiện ra mình đã bị ung thư, thời gian còn lại không nhiều. Ta sống từng này tuổi rồi, cũng thấy thờ ơ với sinh tử, chỉ là vẫn còn có một số việc chưa buông bỏ được, sợ buông tay rồi, sẽ không được giải quyết ổn thỏa.”

Ôn Nhiên nghe thấy thế thì trong lòng khẽ thảng thốt, cậu theo bản năng liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên, chỉ sợ hắn sẽ nói ra câu chúc mừng thôi.

Cũng may mà Thẩm Minh Xuyên không phải dạng máu lạnh đến như thế, hắn chỉ lạnh lùng nói: “Ông không cần phải đánh cái tình đấy với cháu.”

Ông Thẩm tự mình xuống nước: “Chú hai của cháu bất tài, Minh Yến cũng không thể quản lý được, ta không muốn nhìn sản nghiệp của Thẩm gia bại trong tay chúng nó.”

Thẩm Minh Xuyên nở nụ cười: “Trước đây ngài đem 24% cổ phần của công ty chuyển cho chú hai, rồi ngài để chú hai nhận cái chức chủ tịch, nhưng ngài lại không nghĩ đến việc sản nghiệp của Thẩm gia sẽ chết trong tay của ai đó sao.”

“Năm ấy là ta hồ đồ, chủ yếu là khi đó thực lực của Viễn Tông không thể địch lại nổi với Tân Thái, ta lo cho ba cháu phải quản nhiều việc quá mức, hơn nữa, cho dù chuyện này ta có sai, thì đối với cháu ngoại trừ chuyện của Tiểu Nhiên, những chuyện khác ta đều đối xử rất công bằng, Minh Yến có cái gì thì cháu cũng có cái đó.”

Đối mặt với người ông đang đường hoàng trốn tránh và tẩy trắng mọi việc, ngay cả chuyện châm chọc Thẩm Minh Xuyên cũng thấy lười, hắn nói thẳng: “Ông nội, những chuyện khi cháu còn bé, cháu không so đo không có nghĩa là cháu không nhớ, hãy lưu lại tình diện (tình cảm và thể diện) cho nhau, thì ngoài mặt còn có thể làm người thân.”

Ông Thẩm cứng đờ người.

Thẩm Minh Xuyên đứng dậy: “Chuyện của Tân Thái, thay vì hạ công phu ở trên người cháu, không bằng hãy tuyển lấy một vị CEO có năng lực đi, cháu không có thời gian rảnh, cũng không có hứng thú với chúng.”

Tân Thái muốn tiếp tục phát triển, việc chuyển đổi hình thức sẽ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng với một xí nghiệp già cỗi như vậy, không phải cứ muốn chuyển là chuyển được, chặng đường phía trước nhất định chỉ toàn bụi gai mọc thành cụm.

Vả lại cổ phần của Tân Thái, trên tay chú hai hiện tại có khoảng 33%, của nhà bọn họ thì vẫn cứ là của nhà bọn họ, Thẩm Minh Xuyên chẳng có một chút hứng thú nào với việc may áo cưới cho người khác.

Ông ấy cho đến tận lúc chết, vẫn cứ là vạch ra kế hoạch cho tiền đồ của đứa con thứ hai của mình.

Tuy nói là chồng chồng hai người họ tới cọ bữa cơm, nhưng kỳ thực lại chẳng ăn uống được gì, Ôn Nhiên vẫn luôn một mực bón cho Tiểu Phiền Phiền chưa hiểu biết gì, thằng bé ăn mọi thứ đều cảm thấy ngon miệng, còn bản thân lại chẳng động đũa được mấy lần.

“Cái này là cua sốt phomai (1) cũng không tệ lắm đâu, em ăn nhiều một chút.” Thẩm Minh Xuyên thấy Ôn Nhiên chẳng ăn gì mấy, sợ cậu bị đói nên săn sóc mà gặp thức ăn cho cậu.

“Vâng.” Ôn Nhiên vẫn chẳng thể nào tích cực động đũa nổi, cậu chầm chậm ăn đồ ăn mà Thẩm Minh Xuyên gắp cho mình.

“Không hợp khẩu vị của em à?”

“Em vẫn chưa đói.” Ôn Nhiên cười đáp.

Thẩm Minh Xuyên cũng hiểu được đại khái vì sao cậu ăn không vào, liền nói: “Em tạm thời nhịn một chút, một lát nữa thì mình về.”

“Vâng.”

Không phải là Thẩm Minh Xuyên không muốn đưa Ôn Nhiên về, mà là cả một mâm này đều là các bị trưởng bối có quan hệ tương đối thân cận với gia đình họ. Hắn với ông Thẩm không hợp nhau là một chuyện, nhưng lại không thể không nể mặt những vị trưởng bối này.

Theo nhưng đúng những gì mà Thẩm Minh Xuyên từng nói, không có ai có thể đơn thương độc mã mà giành được cả thiên hạ, các mối quan hệ và các mạng giao thiệp đều là những tài nguyên tốt nhất.

Các trưởng bối ngồi cùng bàn đã quen với việc chồng chồng bọn họ ân ái, thấy Thẩm Minh Xuyên gắp đồ ăn cho Ôn Nhiên, cả hai còn thì thầm nhỏ to với nhau, mọi người đều khen bọn họ thật tình cảm, bầu không khí trên bàn ăn cũng coi như là vui vẻ hòa thuận.

Nhưng lại luôn có người không thức thời.

Có một người ngồi cùng bàn tuổi cũng xấp xỉ Thẩm Minh Xuyên giơ ly rượu với hắn, giọng nói như rất thân quen: “Minh Xuyên này, tới uống một chén nào, lại nói, tôi suýt chút nữa đã là anh rể của cậu rồi đó, haha.”

Ồ, em rể? Tay Ôn Nhiên ở dưới bàn khẽ nhéo đùi Thẩm Minh Xuyên một cái, nợ phong lưu từ khi nào thế không biết.

Thẩm Minh Xuyên bắt được cái tay cậu ở dưới bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ để trấn an, hắn liếc nhìn người nọ, cũng không nhận ra là ai.

Kiểu nói chuyện của người này chính là kiểu nói của người có EQ thấp thường quen dùng, để ý tới các trưởng bối cùng bàn, Thẩm Minh Xuyên không chạm cốc với tên ấy, giọng nói cũng coi như còn tốt: “Người muốn làm anh rể của tôi nhưng không thể được có nhiều lắm.”

Nhưng đối phương lại chẳng hiểu: “Ài, đáng tiếc là không có cái duyên phận ấy, em gái tôi đến tận bây giờ vẫn còn thường xuyên nhớ thương cậu, ngẫm lại thì lúc đó không phải đều có ấn tượng cực kì tốt về đối phương à, sao lại không thành được nhỉ.”

Nếu như mấy lời trước đó là EQ thấp, thì những lời này chính là đang cố tình gây sự. Ôn Nhiên lại véo hắn một cái, lần này dùng lực thật, Thẩm Minh Xuyên bị véo đau, nhưng trong cái đau đớn ấy lại mang theo niềm vui sướng, dù sao điều này đại biểu cho việc Ôn Nhiên quan tâm tới hắn mà, không phải sao.

Các trưởng bối ngồi cùng bàn cũng nghe ra có chút không thích hợp, một người chú (*) của Thẩm Minh Xuyên liền hòa giải: “Mấy cái chuyện cũ rích này thì có cái gì hay đâu mà cứ nói mãi thế, nào nào, ăn đi, ăn đi.”

(*) Gốc là ‘堂叔’ nghĩa là em trai của cha, mình đoán chắc đây là chú họ của Thẩm Minh Xuyên.

Người cười ha ha đặt chén rượu xuống, bảo: “Là bởi vì tôi tiếc hận đó, dù sao Minh Xuyên cũng là người ưu tú đến như vậy, có lẽ là vì em gái tôi quá mức rụt rè, cho nên cậu mới không động lòng.”

Hô hấp của mọi người đều như ngừng lại, cái tên này, thật đúng là không sợ chết, ngay cả người chú vừa mới hòa giải cũng mang vẻ mặt không cứu nổi chờ chết đi.

Cái lời này ám chỉ việc Ôn Nhiên dạn dĩ không phải là quá rõ ràng sao.

Ôn Nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Sửu nhân đa tác quái (*).”

(*) Sửu nhân đa tác quái ‘丑人多作怪’: Ý chỉ những kẻ có ngoại hình xấu xí nhưng thích gây ra chuyện để người khác xấu hổ hoặc làm việc để người khác chú ý tới mình.

Giọng của cậu không lớn, nhưng Thẩm Minh Xuyên nghe thấy được, nhìn vẻ mặt của tên kia dường như còn rất tự đắc, con người hắn hơi co lại, lạnh lùng nói: “Chưa nói đến việc tôi không biết em gái cậu là ai, chỉ cần biết cô ta có một người anh chẳng ra cái loại gì như cậu, vậy thì chẳng cần phải suy nghĩ về cô ta làm gì, mất thể diện.”

Dứt lời, hắn qua về phía các trưởng bối: “Các chú các bác xin cứ tiếp tục dùng bữa, cháu và Tiểu Nhiên xin phép rời đi trước.”

Thẩm Minh Xuyên tìm được lý do rời đi rồi, hắn có chút nghiêm túc đứng dậy, nói với kẻ đang có sắc mặt vô cùng khó coi kia. “Còn nữa, tôi với cậu không quen không biết, đừng có gọi tên thân thiết như vậy, cậu có thể gọi tôi là Thẩm tổng như những người khác, hoặc là Thẩm tiên sinh.”

Hết chương 67.

(1) Cua sốt phomai

ảnh chương 67

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play